Tình Cũ - Bạch Lạc

Chương 14: Người thân cuối cùng




Vài ngày sau, tin vui từ phía Hoan Thụy cũng đến, nhiều nghệ sỹ đồng ý làm mẫu đại diện cho hãng nội y, khiến Hoan Thụy mang về được tiếng vang lớn. Số lượng lợi nhuận thu về cũng không hề nhỏ hơn số lượng ban đầu điều này khiến cho Châu thị và Hoạn Thụy hào sảng mở một bữa tiệc hoành tráng, cho sự hợp tác bùng nổ này.

Chỉ là đêm đó Châu Tuấn Dương tham gia tiệc một đêm không về.

Nhưng cô lại càng nhầm, anh không phải một đêm không về, mà là hai đêm, ba đêm, nhiều đêm nữa.

Ban đầu Mạc Cảnh Tường cô cũng có thắc mắc, nhưng những ngày sau đó anh không về, cô không chờ đợi, cũng coi đó thành thói quen, cô vẫn ở dãy nhà phía nam nhỏ bé chật hẹp kia, không màng đến những chuyện ồn ào phía trước. Có lẽ nếu như hai người họ cứ bình lặng như vậy sống qua quãng thời gian dài cũng được, bởi cô biết nơi này vốn dĩ mình không nên đến đây.

Chuỗi ngày vừa qua cô đã không đến Châu thị, nhưng kết thúc dự án phía Hoan Thụy cô cùng Thanh Mai cùng quay trở lại làm việc, lại là tầng năm yêu dấu, chỗ làm việc cũ cùng với những ngày tháng chạy vặt. Nhưng cô lại quá đỗi vui vẻ vì sau tháng ngày dài cô liền được gặp lại Lam Hữu Hữu, hai người lại cùng nhau vừa làm việc vừa nói những câu chuyện trên trời dưới đất, cũng có vài lần gặp mặt Thanh Mai, cô ấy cũng nhiệt tình chào hỏi và giúp đỡ cô.



Thanh Mai biết, Mạc Cảnh Tường không phải người không có kiến thức, chỉ là ở nơi này cô một là không được trọng dụng, hai là có người cố tình không muốn trọng dụng cô để tránh việc cô gây ra bất lợi cho công ty sau này.

Vốn dĩ nghĩ rằng mối quan hệ của Mạc Cảnh Tường cùng Châu Tuấn Dương đã sớm thay đổi, chỉ là có điều, quả không ai ngờ đến một Dương Nguyệt lại đứng ra làm chứng nói ra sự việc năm đó, cô ấy là người chứng kiến, nay nhân chứng đã có đủ, như vậy, Châu Tuấn Dương chính thức có đầy đủ lý do để kết liễu nhà họ Mạc rồi.

Đến ngày hôm nay đã là năm ngày kể từ khi Dương Nguyệt nói ra điều đó, nhưng năm hôm rồi cô mới biết, bảo tại sao, tất cả những dự án của Mạc thị đều bị rút vốn đầu tư nhanh chóng, cũng hiểu được năm hôm nay anh không muốn trở về. Mạc Cảnh Tường nói chuyện cùng với Lam Hữu Hữu, buổi chiều giúp cô xin nghỉ, cô muốn trở về Mạc gia nói chuyện cùng Mạc lão.

Nhưng điều cô đau đớn hơn đó là, cô tận mắt nhìn thấy Châu Tuấn Dương cầm lọ thuốc trợ tim của lão Mạc không muốn đưa cho ông, vậy mà muốn giết người sao, Mạc Cảnh Tường không còn kìm nén được cảm xúc bèn nhanh chóng chạy đến giật lọ thuốc trong tay anh, nhưng cô căn bản không thể, thân hình anh cao lớn khiến cô với lên đã là một chuyện khó huống hồ anh lại là người không muốn buông tay để đưa lại cho cô. Nhìn thấy cô xuất hiện ở nơi này Châu Tuấn Dương càng trở lên lạnh lẽo, anh vốn muốn nói cho cô biết cô và nhà họ Mạc không hề liên quan đến nhau, nhà họ Mạc có bị xóa sổ khỏi thành phố này thì cô cũng vẫn cứ yên vị trở thành vợ anh như ban đầu, không hề có gì thay đổi. Nhưng trong lòng cô lại không làm được điều đó, cô là người trọng tình, có ân tất báo, khi bị anh đẩy ra cô không màng đến cơn đau của bản thân liền nhanh chóng sơ cứu cho lão Mạc, nhưng đó là thuốc trợ tim, không phải là cơn đau sơ cứu có thể cứu giúp được.

Mạc lão nhìn thấy từng giọt nước mắt của Mạc Cảnh Tường, cố gắng hơi sức cuối cùng, gạt tay cô dời khỏi lồng ngực, đưa cho cô chiếc chìa khóa được ông đeo trên cổ suốt thời gian qua, sau đó cũng chỉ có thể nhìn cô buông tay, sinh mệnh cũng dừng lại.

Mạc Cảnh Tường từ đến hiện tại không nói được một lời nào nữa, ông như vậy là buông xuôi tất cả rồi, đối với cô người thân đã mất tích rồi, cô tự nhiên lại bật cười, nụ cười trong hai hàng nước mắt. Cô đứng lên thở dài không nói gì nữa. Nhìn chú Phùng là người hơn nửa đời người chăm sóc cho ba cô nhưng đến cuối cùng bị anh ta giữ đến mức chỉ có thể khóc cũng không thể làm gì, cô không còn muốn nói gì nữa. Vậy đi, kết thúc tất cả vậy.

- Chú Phùng giúp cháu hỏa táng ba cháu được không, cháu đến công ty tuyên bố giải thế Mạc thị, sau này chú về quê dưỡng lão, cháu nhất định sẽ gửi chú một khoản tiền để chú dưỡng già, cháu hiện tại chỉ có thực lực để làm những điều đó. Cháu mong rằng, chú sống nửa đời ở nhà họ Mạc, nửa đời sau, không nói ra chuyện nhà họ Mạc, cảm ơn chú đã chăm sóc cháu và ba. Đợi xong việc ở công ty cháu sẽ quay lại ạ.



Mạc Cảnh Tường nhanh chóng bước đi, mặc kệ ánh mắt của Châu Tuấn Dương và những người có mặt ở trong căn phòng này. Ba cô đã tự quyết muốn dừng lại sinh mệnh, cũng đủ biết ông quá mệt mỏi với quãng thời gian này rồi. Cô tôn trọn ba, tôn trọng tất cả những điều ba cho cô, cho dù người khác nói như nào đối với cô cũng không cần nữa. Cô bước ra khỏi căn nhà thì Châu Tuấn Dương cũng nhanh chóng bước theo phía sau anh. Anh có lớn tiếng gọi cô cũng không hề quay lại, anh cũng nghe rõ từng câu từng chữ cô vừa nói chắc chắn nhà họ Mạc vẫn còn chôn giấu bí mật mà anh không thể tra ra. Nhưng cô lại dùng chính sự lạnh lùng kìm nén lại tất cả cảm xúc của mình.

Cô có thể nhẫn lại đến vậy sao.

Người cha của cô vừa mới chết cô có thể bỏ mặc ông ta đến công ty giải thể công ty. Cô từng nói có ân từng báo, vậy nơi này đối với cô, không quan trọng bằng những đồng tiền kiếm được từng giây phút tại Mạc thị kia chưa.

- Mạc Cảnh Tường, cô dừng lại cho tôi.

- Châu tổng đang muốn nói chuyện với tôi sao? Nếu là về vấn đề công việc của Châu thị, tôi chỉ là chân sai việc vặt, tôi dời đi khỏi công ty đã xin nghỉ làm nửa ngày. Hoặc có thể là nghỉ không phép cũng được, tùy Châu tổng định đoạt, còn chuyện khác, tôi nghĩ chúng ta không có vấn đề gì nữa đâu?

- Vậy cô có biết tại sao năm ngày qua tôi không trở về nhà không?



- Nhà của Châu tổng, tôi có quyền gì mà hỏi anh có muốn về hay không chứ?

- Được, cô giỏi lắm, vậy tôi sẽ cho cả thế giới biết Châu phu nhân được tôi ân ái như nào, sẽ không để cô bị nhân viên Châu thị coi thường nữa. Hôm nay cô muốn làm gì thì làm, ngày mai chính thức lên tầm hai mươi năm làm việc.

Mạc Cảnh Tường nhìn lên khuôn mặt lạnh lẽo của Châu Tuấn Dương anh dường như không muốn nói với cô, không hề muốn giải thích một lời về chuyện mới sảy ra khi nãy, có nghĩa là anh đã kết luận chính xác đó là lỗi của nhà Mạc thị, anh quyết tâm xóa sổ rồi, chỉ có điều, anh sai rồi, nhà họ Mạc không phải người ham sống sợ chết, anh có muốn xóa sổ hay không, ba cô cũng không muốn duy trì nữa rồi.

Sau một ngày hoàn thành tất cả các thủ tục kinh tế thông báo phá sản, Mạc Cảnh Tường quay trở về chịu tang trong nhà họ Mạc, rất nhanh luật sư riêng của Mạc lão gia đến, ông đã để lại di chúc từ lâu, ông sớm biết Mạc thị sẽ không giữ được, nhưng lại giấu đi cho Mạc Cảnh Tường một cuốn sổ tiết kiện, đủ để cho cô sống cả đời, nhưng cô thì sao, căn nhà này bán đi cũng còn lại được một chút, nhưng cô không hề muốn bán.

Cô nhìn cuốn sổ tiết kiệm, nhìn lại chú Phùng với mái tóc hoa râm, cả đời vất vả, cô báo lại với luật sư, chuyển cuốn sổ tiết kiện sang cho chú Phùng, còn cô không cần gì hết.