Đến buổi sáng hôm sau, khi Lưu Sắt Sắt tỉnh dậy đã không nhìn thấy Dương Quang Thành đâu, nhưng theo một kí ức mơ màng thì trước khi anh đi anh đã có nói với cô rồi. Anh nói rằng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cho nên anh không thể đi trễ được, hơn nữa anh còn dùng một ít tiền cá nhân mua thức ăn cho cô rồi, bảo cô đừng đi làm nữa.
Ôi trời, được một bao nuôi là có cảm giác như vậy sao? Cũng không tệ chút nào nh.
Khi Lưu Sắt Sắt thức dậy thì cô vẫn còn rất lười biếng, hôm qua không biết tên trâu nước đó đã hùng hục bao lâu nữa, bây giờ toàn thân của cô đã ê ẩm hết rồi, lưng đau, eo đau, tay mỏi, chân tê, thật sự là sức lực tuổi trẻ quả nhiên là thích thật đó... Chứ cô thì sắp gãy xương tới nơi rồi, xương cốt nghe "Rắc rắc" rồi đây nè!
Nằm lăn qua lăn lại một lúc cũng phải dậy thôi, cô lê từng bước mệt mỏi đi vào nhà vệ sinh, nhìn ngắm kiệt tác của anh mà chỉ biết tặc lưỡi, đưa tay chạm vào những vết xanh xanh đỏ đỏ được anh để lại cũng khiến cho Lưu Sắt Sắt chỉ biết cười nhẹ. Nhưng giây sau đó cô giống như đã nhớ lại chuyện quan trọng, tắm rửa thật nhanh rồi cầm theo số tiền ít ỏi đi ra ngoài mua... Thuốc!
Tuy rằng cô biết Dương Quang Thành thích em bé, cô cũng rất thích em bé, nhưng với tình hình kinh tế hiện tại thì không nên mang thai sẽ tốt hơn. Thà rằng đứa bé được sinh ra trong điều kiện kinh tế tốt, chứ để đứa bé chịu khổ thì thật là tội nghiệp mà. Một mình cô chịu khổ là đủ rồi, cô không muốn đến con của mình cũng chịu khổ!
Mua xong thuốc tránh thai, Lưu Sắt Sắt cũng có chút không nỡ, nói sao đi nữa thì Dương Quang Thành cũng rất thích em bé, cô cũng rất thích... Nếu em bé được sinh ra chắc sẽ đẹp trai giống anh nhỉ? Nhưng giây sau đó thì Lưu Sắt Sắt cũng lắc đầu, điên rồi... Nghĩ gì vậy chứ, em bé gì ở đây, bây giờ tới cơm ăn còn lo chưa xong thì lo gì tới em bé chứ.
Nghĩ vậy rồi thì Lưu Sắt Sắt cũng quyết định là uống thuốc, tiếp theo sau đó là cô còn tìm cách để không mang thai nữa. Ôi trời ơi, đau đầu thật đó... Tự nhiên đang sống bình yên hai mươi lăm năm nay, khi khổng khi không lại xuất hiện một người chồng từ trên trời rơi xuống, sau đó cô còn phải tìm cách để không phải mang thai của cực phẩm đó nữa chứ... Cái này là làm khó cô rồi.
Mua thuốc xong rồi cũng đến lúc Lưu Sắt Sắt về nhà, vì hôm nay cô không tài nào đi làm được nên lại phải xin nghỉ, nhưng chắc chắn ngày mai cô phải đi làm thôi, cứ tiếp tục như thế thì cũng không phải cách, cơm ngày ba bữa cũng không thể để một mình anh gánh vác được.
Đợi khi Lưu Sắt Sắt quay về nhà đã thấy Hồng Khang Lâm đang bắt chéo chân ngồi chễm chệ ở giữa nhà cô, lúc này cô ngơ ngác ngó nghiêng một chút... Ủa? Này là nhà cô đúng rồi mà? Sao tên này vào nhà tự nhiên như nhà hoang chết chủ vậy?
- Gì vậy? Tự nhiên ngồi lù lù ở nhà người ta vậy?
- Lưu Sắt Sắt, mày với tên ngốc đó đúng là không biết xấu hổ gì cả!
Lưu Sắt Sắt khó hiểu, cô vừa cầm bữa sáng của anh chuẩn bị vừa ngồi xuống bên cạnh Hồng Khang Lâm, vừa ăn vừa nhìn cậu ta, nói:
- Nói nhảm gì vậy?
- Dù cậu ta gọi mày là vợ, nhưng mày tưởng mày là vợ cậu ta thật à? Chuyện tối qua hai đứa bây làm gì, tao nghe hết rồi.
Lưu Sắt Sắt đang ăn cũng ho sặc sụa, gương mặt nhỏ của cô liền đỏ lên nhìn sang Hồng Khang Lâm, hiển nhiên là nhận được cái gật đầu vô cùng chắc nịch từ cậu ta rồi, sau đó cậu ta còn nói:
- Lai lịch người ta thế nào mà mày còn không biết, người ta ngốc thật hay giả ngốc cũng không biết. Vậy mà dám trao thân cho người ta, Lưu Sắt Sắt... Mày bình thường thông minh lắm mà?
- Thấy trai đẹp thì ngu ngang thôi.
Hồng Khang Lâm đang định mắng gì nữa đó nhưng cũng á khẩu, cái này thì cậu ta không cãi được. Dương Quang Thành thật sự là một người rất đẹp trai, không chỉ thế mà tướng tá còn rất cao ráo nữa, nếu anh ở giới thượng lưu cũng là cậu ấm, thiếu gia nhà giàu chứ không đùa đâu.
- Vậy mày định làm sao?
Lưu Sắt Sắt nghĩ ngợi một chút, sau đó cô liền nhìn Hồng Khang Lâm, cười nhạt, nói:
- Không biết, tới đâu thì tới. Miễn sao không mang thai là được.
- Lưu Sắt Sắt, mày điên à, rồi tin đồn của mày và cậu ta lan đi xa, sau này làm sao mày lấy chồng?
Cô cũng nhìn Hồng Khang Lâm rồi cười một tiếng, bất chợt lúc này cô liền nhích sát lại chỗ của cậu ta, nháy mắt một cái, nói:
- Thì tao lấy mày nè.
Hồng Khang Lâm liền bĩu môi đầy sự chê bai, còn lắc đầu tịnh tâm, nói:
- Thiện tai à! Tao ăn bánh chuối, không ăn bánh bèo bà ơi!
- Biết đâu được, tới đó mày ưng thì sao.
- Biến, biến, biến đi! Đừng làm lão nương thêm kinh tởm!
Cứ như vậy mà Lưu Sắt Sắt và Hồng Khang Lâm cứ người nói, người cười. Nhưng Hồng Khang Lâm nhìn người không bao giờ sai, chắc chắn Dương Quang Thành đang muốn lợi dụng cái gì đó từ Lưu Sắt Sắt nên mới giả ngốc dụ thỏ như vậy, chẳng lẽ lại giống như mấy quyển tiểu thuyết cẩu huyết kia sao?
Ví dụ như là...
Dương Quang Thành là cậu ấm nhà tài phiệt, nhưng vì hôn thê không thể sinh con nên anh đã tìm một người phụ nữ khác để sinh con hộ, sau khi Lưu Sắt Sắt sinh con cho anh xong thì anh liền phủi mông chạy trốn, đem con quay về nhà làm thiếu gia tài phiệt rồi sống hạnh phúc với hôn thê của mình? Còn Lưu Sắt Sắt thì vừa mất chồng vừa mất con, đau khổ tuyệt vọng đến sinh uất ức mà chết?
Ôi mẹ ơi, nếu thật sự là như vậy thì Lưu Sắt Sắt đúng là thảm thật đó.
Cái ánh mắt mà Hồng Khang Lâm nhìn cô cũng làm cho cô thấy kì lạ, tên này lại bắt đầu có những suy nghĩ kì quái rồi đấy. Đúng là tên điên mà, sau này cô phải để Dương Quang Thành tránh xa tên thần kinh này mới được!
#Yu~