Tình Chi Sở Chung

Chương 32




Chu Kính Niên trở lại Lệ Thành cũng sắp tới giờ cơm trưa, anh lập tức về nhà trước, cất hành lý, sau đó cưỡi xe đi ra ngoài tìm Phương Tranh.

Phương Tranh vẫn như cũ ở công viên giải trí giả làm búp bê, lúc Chu Kính Niên tới thì cậu đang cùng một cậu bé chụp ảnh chung.

Chờ cậu bé giơ tay chào tạm biệt Phương Tranh thì Chu Kính Niên mới chạy xe đến, vỗ vỗ vai Phương Tranh, nghiêm trang nói: “Chụp chung với tôi một tấm ảnh có được không.”

Phương Tranh nghe giọng nói quen thuộc lập tức xoay người lại thì thấy Chu Kính Niên trên mặt treo nụ cười nhẹ nhìn mình.

“Cậu trở về khi nào vậy?” Giọng nói của Phương Tranh vì cách cái đầu giả to đùng nghe ong ong nhưng cũng không thể che dấu  thanh âm kinh hỉ vui vẻ.

Chu Kính Niên lấy điện thoại di động mở cameras, cùng Phương Tranh đứng chung một chỗ, nhờ một du khách đi ngang giúp đỡ  chụp chung một vài bức ảnh, chụp ảnh xong anh mới nói: “Vừa mới trở về, nhịn không được tới tìm cậu.”

Lời này Phương Tranh nghe được trong lòng có chút thẹn thùng, tối hôm qua cùng Chu Kính Niên nói chuyện qua điện thoại anh cũng không nhắc đến hôm nay sẽ trở về: “Sao cậu không nói cho tôi biết vậy.”

Chu Kính Niên thầm nghĩ: Sở dĩ không nói ra là muốn nhìn bộ dáng kinh hỷ khi tôi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu.

Phương Tranh nhìn thấy Chu Kính Niên rất vui vẻ, đúng giờ cũng tới lúc đổi ca ăn cơm, cậu chào các bạn cùng làm chung rồi đi thay đổi quần áo.

Hai người đi ra khỏi công viên giải trí Chu Kính Niên đi sát Phương Tranh, nói: “Mới vừa được một số tiền tiêu vặt, giữa trưa mời cậu ăn cơm.”

Phương Tranh cười nói: “Hôm nay tôi sẽ đi ăn chực của cậu.”

Chu Kính Niên gật đầu: “Được, cho nên không cần khách khí.”

Tới chỗ ăn cơm vừa ngồi xuống  Chu Kính Niên sợ mấy ngày nay mình không có ở đây Phương Tranh không chịu ăn uống đàng hoàng cho nên gọi một bàn đồ ăn, còn nói với Phương Tranh: “Ăn không hết đóng gói đem về, có thể dùng để ăn đêm.” Quán bar có lò viba, đến lúc đó hâm nóng là có thể ăn.

Trên bàn cơm, Phương Tranh nói  với Chu Kính Niên: “Trước Tết âm lịch tôi xin nghỉ làm ở quán bar, việc làm thêm ở công viên giải trí cũng muốn tạm thời ngừng lại.”

Chu Kính Niên cho gắp cho cậu một miếng xương sườn, hỏi: “Làm sao vậy?”

Phương Tranh nói: “Tôi tính thuê một chiếc xe ba bánh, đi bán nhang thơm, mấy ngày Tết âm lịch sẽ đi Chùa Tế Pháp bán.”

Chùa Tế Pháp là ngôi chùa duy nhất ở Lệ Thành, mỗi năm đến kỳ thi đại học thì giáo viên ở các trường học dẫn theo thí sinh đi đến đó thắp hương khẩn cầu cho kỳ thi được thuận lợi, giúp cho các thí sinh bớt căng thẳng thần kinh. Ngày lễ hoặc ngày nghỉ nơi đây cũng tương đối náo nhiệt. Chùa Tế Pháp nằm ở phía đông Lệ Thành cách nơi này hơi xa, Phương Tranh làm thêm đã đi ngang qua đây vài lần, mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy cái tháp trên đỉnh núi trong chùa còn chưa có đi vào xem.

Ý tưởng bán nhang năm trước Phương Tranh đã nghĩ ra, Tết âm lịch năm ngoái lúc đi học trở lại Trần Án nói với cậu đêm ba mươi cả nhà cậu ta đi chùa thắp hương, mà nhang trong chùa vô cùng mắc, hai mươi mấy đồng một cây, Phương Tranh nghe qua cũng ghi nhớ. Sau đó cậu đi hỏi thăm biết được nhang nơi đó quả thật bán rất mắc, như giá bán sỉ không tới năm đồng một cây, bán một cây có thể kiếm lời hai mươi đồng thật sự là lợi nhuận kếch xù. Năm nay vì có ý tưởng này nên trên đường đi làm thêm về đến quán bar cậu cũng ghé vài chỗ hỏi thăm giá cả cơ bản không thay đổi.

Nhưng tiền vốn của Phương Tranh  không nhiều lắm, cậu lại không có người quen chỉ có thể thuê xe ba bánh tự mình chạy, có thể bán được chút nào hay chút đó so với làm ở quán bar thì nhiều tiền hơn. Mấy ngày nay quán bar cũng thay phiên nghỉ, cậu nói với quản lý  quán bar một câu, hẳn là có thể cho cậu nghỉ làm.

Chu Kính Niên vừa nghe, liền nói: “Tôi cũng đi, chúng ta thuê một chiếc xe tải, mua nhiều một chút đi bán.”

Phương Tranh nói: “Không tốt đâu  sáng sớm tôi phải lên đó chiếm vị trí, cậu còn phải cùng bà ngoại và người nhà ăn tết.”

Chu Kính Niên nói: “Tôi có biện pháp, cậu đừng để ý cứ yên tâm.” Anh nhìn Phương Tranh: “Cậu biết tôi chuẩn bị thành lập công ty, đây là lần đầu không có kinh nghiệm, có thể tự mình rèn luyện cũng tốt.”

Phương Tranh làm thêm mấy năm nay, tích cóp tổng cộng khoảng một vạn tính lấy hết ra mua nhang chỉ chừa lại khoảng hai ngàn đồng, còn phải thuê xe, hơn nữa cũng không thể đem hết tiền quăng vào đó.

Có Chu Kính Niên gia nhập thì sẽ khác, anh nói mấy ngày nữa là sẽ đến tết, làm ăn phải nhân lúc còn sớm. Lúc ban đêm trên đường đưa Phương Tranh trở về, Chu Kính Niên nói với Phương Tranh đã liên hệ thuê được một chiếc xe tải, bởi vì ở hơi xa trung tâm nên đường núi mấy năm nay mới được  khai phá, đường cái vừa xây sửa nơi đó cũng không hạn chế xe tải, vừa vặn có thể đi vào.

Phương Tranh chần chờ mà nói: “Thật dùng xe tải? Bán không hết  thì sao?”

Chu Kính Niên nói: “Nếu mà bán không hết chỉ cần bảo quản tốt lưu trữ qua sang năm bán cũng được mà.”

Kỳ thật Phương Tranh lo lắng dư thừa, Chu Kính Niên gọi điện thoại hỏi bà ngoại, bà ngoại nói vừa đến trừ tịch, mùng một mấy ngày này con đường nhỏ dẫn lên chùa trên đỉnh núi tất cả đều là người kéo dài cả cây số, mỗi người đi viếng chùa đều thắp một cây nhang, một xe tải nhang tuy rằng rất nhiều, nhưng thật sự không lo bán không hết.

Tiếp theo là tìm một xưởng sản xuất Phật hương, vì thế Phương Tranh cố ý nghỉ làm thêm một ngày.

Xưởng sản xuất Phật hương nhỏ rất nhiều, nhưng bọn họ hỏi thăm mấy ngày nay biết ở một trấn nhỏ nghe nói là một xưởng sản xuất Phật hương có quy mô khá lớn.

Ngày hôm sau, Phương Tranh chuẩn bị cùng Chu Kính Niên đi nhập hàng, buổi sáng cậu giống như bình thường đứng ở đầu ngõ chờ Chu Kính Niên.

Lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen ngừng ở trước mặt Phương Tranh, cửa xe mở ra Chu Kính Niên từ bên trong chui ra.

Phương Tranh cười: “Là cậu à.”

Chu Kính Niên lấy cặp sách trên lưng của cậu, nói: “Hôm nay đi tìm xưởng sản xuất, đường đi rất xa, nên tôi mượn xe của cậu tôi, lên xe đi.”

Phương Tranh lên xe, phát hiện trên ghế sau còn có hai tráng niên đang ngồi, dáng ngồi hai người rất nghiêm túc, người cũng nghiêm túc, mặt không biểu tình mà chào hỏi Phương Tranh: “Cậu khỏe không.”

Phương Tranh ngẩn người, cũng trả lời: “Các anh khỏe không.”

Phía trước chỗ tài xế và phó lái cũng có người ngồi, thân hình đều rất cao to, trên mặt cũng không có  chút biểu tình, mỗi người dùng ngữ khí cứng nhắc mà chào hỏi  Phương Tranh, Phương Tranh cũng nhất nhất trả lời.

Sau khi Chu Kính Niên vào xe đem sữa bò và bữa sáng mua trên đường đưa cho Phương Tranh, nghe Phương Tranh nhỏ giọng hỏi mình: “Ba vị đại ca này là ai vậy?”

Chu Kính Niên nói: “Bọn họ làm việc ở công ty của tôi, về sau cậu sẽ thường xuyên nhìn thấy bọn họ.”

Sau đó anh giới thiệu cho Phương Tranh biết ngồi phía sau là An Mười Lăm và An Mười Sáu, lái xe là An Mười Bảy, ngồi ở vị trí phó lái là An Mười Tám. Bọn họ tất  nhiên đều có tên thật, chỉ vì an toàn khi làm việc nên công ty bảo an đều lấy danh hiệu để xưng hô, đơn giản lại dễ nhớ.

Bốn người này đã tới được vài ngày, chức trách bọn họ chủ yếu là bảo vệ nhưng việc trợ lý cũng làm. Mấy ngày hôm trước Chu Kính Niên cho An Mười Lăm một số tiền để cho bọn họ tìm chỗ ở. Bởi vì anh vẫn chưa đủ mười tám tuổi, không bằng lái, cũng nhiều năm không có lái xe, mấy ngày nay bọn họ phải giúp anh lái xe, vận chuyển hàng hóa linh tinh.

Bọn họ hôm nay đi tìm một xưởng sản xuất Phật hương tốt đã hỏi thăm được, lái xe cũng phải đến một giờ. Thời gian Phương Tranh ngủ rất ít, An Mười Bảy lái xe rất ổn, Phương Tranh ngồi một lát liền bắt đầu ngáp, sau đó cảm giác đôi mắt không mở ra được, đầu chậm rãi gác trên vai Chu Kính Niên.

Chu Kính Niên điều chỉnh dáng ngồi của mình thấp xuống tuy rằng mình ngồi có chút khó chịu nhưng như vậy Phương Tranh ngủ cổ sẽ không đau.

Thấy một màn này bốn người ngồi trong xe vẫn như cũ mắt nhìn thẳng.

Sau khi tới nơi không cần Chu Kính Niên kêu Phương Tranh cũng  lập tức thức dậy. Cậu ngủ được một giấc tinh thần tốt hơn rất nhiều, An Mười Bảy đi tìm chỗ đậu xe, Chu Kính Niên gọi điện thoại liên hệ với xưởng sản xuất, cậu ở bên cạnh hoạt động thân thể.

Chỉ chốc lát sau có người tới dẫn  bọn họ đi vào, hiện tại sắp đến tết, công việc làm Phật hương trong xưởng cũng rất là náo nhiệt, người tới đặt hàng cũng không ít. Chu Kính Niên muốn trực tiếp lấy hàng cũng không có, chỉ có thể giao tiền đặt cọc, đặt số lượng hàng để đầy một chiếc xe tải hẹn năm ngày sau lại lấy hàng.

Chu Kính Niên bỏ tiền nhiều nhất  Phương Tranh vốn dĩ chỉ tính toán bỏ năm ngàn đồng sau lại khẽ cắn môi, để lại một tháng sinh hoạt phí, số tiền còn lại quăng hết vào đấy.

Năm ngày này Phương Tranh vẫn đi làm thêm Chu Kính Niên cũng đi theo, trước mắt về tài chính anh cũng không có nhiều, người lúc trước mình tuyển còn chưa có tới cửa, hết thảy đều đến chờ năm sau.

Ngày thứ năm chưa tới, đêm trừ tịch cũng chưa tới, lễ tình nhân lại tới trước.

Buổi tối tất nhiên quán bar cũng có hoạt động, bị kêu lên đài hỗ động đều là tình nhân, Chu Kính Niên và  Phương Tranh hai người phải làm việc liên tục, còn thuận tiện bị những người đó nhét đầy một miệng “thức ăn cún”, thẳng đến khi ra về cũng không được nghỉ xả hơi.

Đến buổi tối lúc trở về không khí giữa hai người quỷ dị mà trầm mặc.

Trong lòng Phương Tranh kỳ thật có chút rối rắm, hiện tại quan hệ của cậu và Chu Kính Niên là trên mức bạn bè nhưng thiếu trạng thái của người yêu. Tuy nói lúc trước cậu do dự muốn lùi bước nhưng bây giờ hai người ở bên nhau tư thế ái muội không khí ngưng tụ chân thật, mặc dù không có chính thức ở bên nhau nhưng cũng không sai biệt lắm, chỉ cần một cái gật đầu của cậu mà thôi.

Cho nên cậu nghĩ mình nên có chút hành động gì để tỏ vẻ, hay là coi như cái gì cũng không biết?

Đến nhà rồi mà Phương Tranh còn chưa có suy nghĩ xong, nếu có hành động thì về sau quan hệ của hai người càng tiến gần thêm một bước, sự thay đổi này Phương Tranh vẫn luôn muốn hướng tới đồng thời cũng có chút hoảng sợ, cho nên cậu cảm thấy coi như cái gì cũng không biết thì tốt hơn.

Chu Kính Niên đã đem xe quay đầu, mắt thấy Phương Tranh phải đi, do dự một chút, vẫn gọi tên  Phương Tranh trở lại.

Phương Tranh vừa quay đầu liền cảm thấy ngón tay của Chu Kính Niên ở bên ngoài miệng của mình vuốt ve, sau đó thu trở về. Cậu  thấy đôi mắt của Chu Kính Niên sáng lên nhìn chằm chằm mình, chậm rãi lấy ngón tay vừa vuốt ve môi mình để trên môi anh.

“Lễ tình nhân vui vẻ.” Chu Kính Niên nói.

Rung động nơi trái tim bỗng nhiên phát ra, nháy mắt lan truyền khắp  toàn thân. Phương Tranh đứng một chỗ trơ mắt nhìn Chu Kính Niên cưỡi xe chạy mất, chờ đến khi bị gió lạnh thổi mới hoàn hồn, cảm giác thân thể của mình tự nhiên có phản ứng, phản ứng này còn không nhỏ.

Phương Tranh bị mình dọa, cậu  lấy cặp sách che ở trước người, tự an ủi mình là đã lâu không dùng  tay giải quyết nhu cầu sinh lý nên mới như vậy, sau đó đem hình ảnh Chu Kính Niên sắc khí tràn đầy khi nãy ở trong đầu cường ngạnh mà đuổi ra ngoài.

Về đến nhà lúc tắm rửa Chu Kính Niên rất cẩn thận tránh tay phải, đặc biệt là ngọn tay cái đã chạm qua môi Phương Tranh! Tuyệt đối không thể đụng vào nước!