“Thư Duy, ngày 12 tháng sau, buổi tối em mang tư liệu qua cho anh . ” Giai Hân nói qua điện thoại.
Dư Giai Hân, chủ biên tạp chí thế giới nhiếp ảnh, được mệnh danh là “Đệ nhất mỹ nữ của giới văn nghệ “.
Thư Duy kẹp ống nghe ở một bên cổ, trên tay bận rộn sửa sang lại tư liệu đầy trên bàn.
“Được, buổi tối gặp. “
Anh đang chuẩn bị buông tai nghe, nhưng đột nhiên đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nói.
“Thư Duy, hay chiều nay mình cùng đi ăn một bữa được không?”
Anh lại lần nữa cầm điện thoại, “Không được, tôi có thói quen ăn ở nhà.” Anh cự tuyệt.
“Như vậy… Anh không mời em một nữa được sao?” Giai Hân hơi dừng lại mộtchút, sau đó lại lấy khẩu khí vui vẻ phóng khoáng mà nói tiếp.
Thư Duy trầm tư một chút, rồi mới mở miệng nói: “Đến đây cùng ăn đi . “
Buông điện thoại xuống, Dư Giai Hân thở một hơi nhẹ nhỏm, trên môi nở lên một nụ cười tươi mê người.
Cô cùng Diệp Thư Duy vốn là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp bọn họ từngcùng nhau đến Nhật Bản đào tạo chuyên sâu, sau khi về nước anh lạichuyên tâm với nghề nhiếp ảnh, mà cô cũng vì phối hợp với anh nên cũnglựa chọn công việc làm phóng viên cho tạp chí nhiếp ảnh, cô nhìn lạiđoạn đường cô cùng Diệp Thư Duy đã đi qua, anh từ một nhiếp ảnh gia nhỏbé đến nhiếp ảnh gia rạng danh quốc tế như hôm nay.
Đối với anh, cô thủy chung chưa từng buông tha hy vọng, mặc dù anh luôn không nhìnrõ cảm giác của cô với anh, nhưng dù sao anh cũng không phải vẫn chưa có bạn gái sao?
Dư Giai Hân thủy chung vẫn đem thái độ lạnh nhạt của Diệp Thư Duy với mình đỗ lỗi cho đó vốn là cá tính của anh là như vậy.
Xem ra, được Diệp Thư Duy coi trọng trừ em gái anh ra, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng quan tâm đến bất cứ cô gái nào khác.
Mà cô ta lại cho rằng mình ở trong lòng anh có một vị trí đặc biệt, ítnhất cô ta đi theo bên cạnh Diệp Thư Duy cũng đã nhiều năm rồi, giaotình tự nhiên cũng không thể so với những cô gái khác, nhất là hôm nay,anh lại còn yêu cầu cô cùng đi ăn cơm nữa! ( Bear: bà này bệnh tưởngnặng lắm nè )
Cô biết Diệp Thư Duy luôn luôn không thích mờingười ngoài đến nhà anh dùng cơm, mà hôm nay anh lại vì cô phá lệ, đủthấy anh đối với cô có chút bất đồng với người khác rồi , không phảisao?
Cô ta lạc quan mà hừ thanh, tâm tình không khỏi hưng phấn lên.
Về phương diện khác, Diệp Thư Duy buông điện thoại, sau đó lại nhìn chằm chằm điện thoại rồi lâm vào trầm tư.
Hôm qua trên đường cùng Nhu Nhu và Tất Hiên Hào về nhà, anh từng tự hỏiqua, Tất Hiên Hào có lẽ vốn là một đối tượng tốt có thể cho anh đem NhuNhu phó thác, kể từ đây, có phải anh nên cắt đứt tình cảm không nên cómình dành cho Nhu Nhu không?
Nhưng muốn là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.
Tối hôm qua, anh ở trong thư phòng đi tới đi lui, nếu tính tổng cộng bước chân đi lại cũng gần bốn trăm thước rồi.
Anh ảo não mà nghĩ tới, chỉ cách một cánh cửa phòng, mà anh cũng đã khó cóthể chịu được, càng không cần phải nói để cho bọn họ chính thức quennhau.
Nhìn xem, hôm qua anh vì Tất Hiên Hào nói ra chuyện muốn quen nhau, cùng với việc Nhu Nhu nhiệt náo mà không thoải mái.
Cô gái nhỏ xem ra là tức giận thật rồi, cô cư nhiên có thể cả ngày cũngkhông nói chuyện với anh, anh ảo não mà vuốt tóc, cực kỳ phiền lòng.
Nhìn chằm chằm điện thoại, đột nhiên anh lại nhớ tới thanh âm trong điện thoại mới vừa rồi ——
Nếu như anh có thể đem phần tâm tình này dời tới trên người khác, có phảitất cả mọi vấn đề hết thảy đều có thể giải quyết không?
Nhưng có ai thích hợp nhất để đảm nhiệm nhân vật này?
Lần nữa nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, anh làm một cái quyết định —— Cứ chọn Giai Hân đi!
Khấu khấu! Trên cửa truyền đến hai tiếng gõ, Diệp Uyển Nhu đi vào, vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Thư Duy, ăn kem. “
Diệp Uyển Nhu đưa cho Diệp Thư Duy một cây kem, sau đó ở bên cạnh anh nhu thuận mà ngồi xuống, ăn kem trên tay mình.
Anh sủng ái xoa tóc cô, rõ ràng việc làm này của cô là đại biểu tuyên cáochiến tranh lạnh giữa hai người đã kết thúc, vì vậy anh cũng rất ăn ý mà không hề nhắc tới chuyện cũ nữa.
Diệp Thư Duy tiếp nhận kem rồi nếm vào trong miệng, lưỡi anh lập tức cảm giác được vị ngọt mà nhíu mày.
Anh không thích ăn ngọt, nhưng lại chưa từng cự tuyệt bất cứ món ngọt nào Uyển Nhu đưa cho anh.
Đơn giản vì đó cũng là một phần quan tâm của cô với anh, anh cũng hy vọngcó thể tinh tế mà cất dấu, cẩn thận một mình nhấm nháp.
Nhìn côthanh lệ thoát tục,nụ cười tươi của cô như ánh sáng ngọc êm dịu và tỏanắng như ánh sáng mặt trời, tâm anh đột nhiên có chút đau đớn…
Má lúm đồng tiền và dung nhan động lòng người này, đến tột cùng anh còn có thể độc chiếm bao lâu nữa?
Cô sẽ trưởng thành, ngày càng phát triển rồi cùng anh giữ khoảng cách, sau đó…
Tâm đột anh nhiên nhói đau, có lẽ, có lẽ qua thêm mấy năm nữa anh sẽ không thể có được cảm giác hạnh phúc này nữa rồi…
“Ai nha! Chảy rồi kìa! ” Diệp Uyển Nhu thấp hô, rồi tiến lên lếm cây kem trong tay Diệp Thư Duy.
Diệp Thư Duy từ tiếng kinh hô của Diệp Uyển Nhu mà tâm trí quay về. Lănglăng nhìn chằm chằm cây kem trong tay, nhìn chỗ mà môi cô vừa chạm qua.
Kem rất nhanh bị tan, cũng giống như tâm tình cấp bách vô hình muốn giấu đi của anh vậy ——]
Không tự hỏi nữa, anh dùng môi hấp trụ chỗ vừa rồi Uyển Nhu vừa chạm qua,loại hôn gián tiếp này tư vị vừa ngọt vừa đau khổ, đủ loại cảm xúc khótả làm cho lòng anh có chút ghánh nặng vô lực.
Anh nhắm mắt lại, theo đuổi tình triều mênh mông mãnh liệt quay cuồng trong lòng, hailoại tư vị kích động ngọt ngào cùng đau khổ giống như thủy triều mà mãnh liệt đổ vào người anh.
“Ăn ngon lắm đúng không! ” Diệp Uyển Nhu khoái trá nói.
Cô cười nhìn Diệp Thư Duy đang hồn nhiên buông thả tư tưởng , cô nghĩ rằng anh đang tham luyến mỹ vị của kem.
Tiếng nói cô ngọt ngào sung sướng kích thích năng lực tự khống chế của anhlàm cho nó bị chấn động mạnh, anh mở mắt ra nhìn thẳng cô.
Nhìnmôi cô từ từ hé mở trước mắt mình, làn môi hồng mềm mại như nước hé mởnhư dụ dỗ dục hỏa của anh, dây thần kinh buộc chặt như bị kéo cong lên,trong đôi mắt anh như xuất hiện thêm hai ngọn lửa rừng rực mà đốt cháy...
Đột nhiên, anh nghiêng thân mình về phía trước rồi giữ lấy đôi môi đỏ mọng của cô…
Nhưng vừa đụng chạm đến đôi môi đỏ thắm lạnh như băng vì kem của cô, lý trílại khẩn cấp kéo anh lại, anh quay đi, không dám đối mặt với phản ứngcủa Uyển Nhu lúc này.
Kỳ thật, anh muốn không suy nghĩ nhiều mà cứ hung hăng hôn trụ cô, điên cuồng mà tận tình yêu cô.
Nhưng trời biết! Mỗi một dây thần kinh trong cơ thể anh đều như đưa ra kháng nghị.
Uyển Nhu mở to mắt, sửng sốt. Hậu tri hậu giác trên mặt anh lúc này mới hiện lên rặng mây đỏ, dù sao cái động tác kia có chút…
Lắc đầu, cô ngừng nghĩ lung tung.
Thư Duy vốn là anh trai của cô mà,cô sao lại có thể suy nghĩ miên man như vậy được!
Có sự thừa nhận này, cô rất nhanh khôi phục tâm tình rối loạn.
“Làm sao vậy?” Diệp Uyển Nhu không có chú ý tới Thư Duy khác thường, cô laumôi, dò hỏi: “Kem dính trên miệng em có phải hay không?” Diệp Uyển Nhuthay anh tìm một cái cớ.
Anh chột dạ mà “Ừ ” một tiếng, nhưng cũng không ngẩng đầu nổi, anh làm bộ bận rộn mà sửa sang lại tư liệu đầy bàn.
Diệp Uyển Nhu nhìn anh bận tối mày tối mặt, nghĩ thầm chắc đại khái anh không thời gian bồi cô tiếp rồi, nên vì vậy cô đứng lên.
“Nhìn anh bận như vậy, em đi ra ngoài trước thôi. ” Vừa nói xong, cô liền đi ra cửa.
“Nhu Nhu!” Anh vội gọi.
“Chuyện gì?” Cô quay đầu lại nhìn anh.
“Không có việc gì.” Diệp Thư Duy ở dưới bàn nắm chặt nắm tay, sau đó đưa ramột câu: “Buổi tối Giai Hân muốn tới ăn cơm cùng chúng ta. “
Diệp Uyển Nhu lặng đi một chút, buồn bực đáp một tiếng: “Nga!” Lập tức quay đầu đi ra ngoài.
Cô cũng không phải thật sự chán ghét chị Giai Hân, lại nói tiếp, chị GiaiHân đối với cô cũng cực kỳ thân thiết, nhưng nói sao thì nói nhưng đúnglà cô không thích nhìn thấy chị ta, nhất là nhìn thấy chị Giai Hân cùngThư Duy cười nói, cô càng thấy căm tức hơn.
Diệp Uyển Nhu khôngdám đem loại tâm tình quái dị này nói cho người khác biết, vì vậy côthường thường vào lúc Giai Hân xuất hiện, một mình lén lút trốn đi, hoặc là mượn cớ đi ra ngoài. Mặc dù cô phi thường không thích chính mình như vậy, nhưng vì không muốn để lửa giận hại mình và người khác, cô vẫntránh mặt là tốt nhất.
Vào phòng của mình, cô tức giận mà đem một cái gối hình kitty ném lên trên giường, sau đó khuất tất tựa vào giường trầm tư.
Làm sao bây giờ?
Có phải cô đã quá ỷ lại Thư Duy rồi không, cho nên cô mới bài xích cô gái khác đến gần anh như vậy?
Cô thường nghe thấy mọi người nói có đủ loại cô em chồng khó tính, chẳnglẽ cô cũng trở thành một cô em chồng khó chịu như vậy sao?
Mới không phải như vậy đâu!
Cô lập tức phản bác suy nghĩ mới vừa rồi, chuyện phức tạp lại đả thương cảm tình như vậy, cô vốn là cự tuyệt tự hỏi.
Tiện tay cô lại ném một cái gối khác sau đó đứng lên xem giờ một chút ——
Năm giờ ba mươi lăm phút.
Cần phải đi.
Cô đi tới tủ quần áo lấy một cái áo, sau đó chuẩn bị đóng cửa tủ quần áo…
Xoay mình, khóe mắt cô thoáng thấy một cái áo màu đen bó sát người, tầm mắt cô cứ như vậy mà ngưng trụ.
Một tâm tình phản nghịch như thừa số ở trong cơ thể rất nhanh lên men ——
Cô nhớ tới những cô gái bám bên người Thư Duy kia, người nào cũng ăn mặchở han bó sát như vậy, chả lẽ như vậy mới lộ ra dáng người hoàn mỹ nhấtsao? Tại sao các cô ấy có thể, mà cô lại không được?
Một hình ảnh Giai Hân cùng Thư Duy cười nói đột nhiên nổi lên trong óc, lòng của cô lại một trận quặn đau.
Sau đó, giữa lúc những suy nghĩ lạ lẫm trong lòng náo loạn, cô đã thay một cái áo màu đen bó sát người.
Mặc xong, cô đứng trước gương, nhìn dáng vẻ đoan trang của chính mình.
Cô đã trưởng thành, có dáng vẽ phong tình của con gái! Cô đứng trước gương tự đánh giá thân hình lả lướt của mình .
Lúc đầu do cô bị mấy cô bạn đồng học giựt giây mua mấy cái áo này, nhưnglại không có ý định muốn mặc, bởi vì cô biết Thư Duy nếu biết được nhấtđịnh sẽ rất tức giận.
Như vậy, hôm nay tại sao cô lại có suy nghĩ muốn mặc nó chứ?
Đơn giản là do Thư Duy biết rõ cô không thích anh cùng cô gái khác ăn cơm cùng nhau, nhưng lại vẫn đáp ứng Giai Hân đến đây?
Cô không muốn thừa nhận tính khí bốc đồng như trẻ con của mình, lắc đầu, cô mở cửa phòng đi ra ngoài.
Bây giờ cô muốn đi hưởng thụ thế giới tuổi trẻ của mình. ..
“Thư Duy, như thế nào rồi?” Dư Giai Hân buông chiếc đũa, đối với Diệp Thư Duy liên tiếp nhìn ra ngoài phòng hỏi.
Diệp Thư Duy nghe tiếng nhìn lại. “Không có việc gì, dùng cơm.”
Anh gắp một miếng thịt gà thả vào trong chén cô ta, sau đó ánh mắt lạihướng ra ngoài cửa phòng, tiếp theo anh lại nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Thư Duy, anh đang đợi người nào sao?” Dư Giai Hân nhẩn nại hỏi.
Đêm nay từ lúc cô vào cửa đến giờ, mắt Diệp Thư Duy luôn nhìn ra ngoài cửa, mà không đem cô để vào mắt, có lẽ đêm nay cô không nói như thế, anhngay cả một câu cũng không nghe vào.
“Giai Hân, cô cứ dùng chậm rãi đi!” Vừa nói,anh liền đứng lên phủ thêm áo khoác, hướng đi ra cửa.
Dư Giai Hân thấy thế, cũng theo sát mà đứng dậy, cô hơi giận nói:
“Thư Duy, đêm nay đến tột cùng anh bị làm sao vậy? Không chào đón em sao? Em đây là lần đầu tiên ở nhà anh dùng cơm đi? Đây là đạo đãi khách của anh sao?”
Diệp Thư Duy mặt có chút thẹn mà nhìn cô, xin lỗi mà mở miệng:
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý, Nhu Nhu đêm nay ra cửa, cũng không có báo cho bất luận kẻ nào là đi đâu, tôi lo lắng cho em ấy. “
“Nguyên lai là Nhu Nhu!” Giai Hân thở ra một hơi, hoàn hảo là bởi vì Uyển Nhu, vừa mới cô còn tưởng rằng…
“Thư Duy, anh không quên Uyển Nhu đã lớn rồi chứ, con bé cũng không còn nhỏnữa, anh cứ quản thúc con bé như vậy là không đúng, như vậy sẽ tạo thành sự phức tạp với con bé.” Dư Giai Hân nhân cơ hội nói ra.
Diệp Thư Duy nghe vậy bao hàm tức giận mà khiển trách:
“Cô ấy có lớn hơn nữa, cũng vẫn là Nhu Nhu của tôi. “
Dư Giai Hân bị sự tức giận của anh hù dọa, cô sửng sốt một lát rồi sau đó lại sửa lấy khẩu khí sủng nịch nói:
“Chuyện con bé là em gái anh đúng là chuyện thực cả đời cũng không có cách sửađổi, song con gái lớn không thể giữ, con bé cuối cùng cũng sẽ yêu đương, kết hôn, sau đó cùng người con bé yêu tạo thành một gia đình mỹ mãn… “
Bịch!
Một cái thiết quyền đánh về phía bàn ăn, đánh ngã tất cả chén dĩa bình rượu trên bàn, đồng thời cũng khiến cho Dư Giai Hân chấn kinh há mồm cứnglưỡi.
“Anh,anh.. . Anh yêu Uyển Nhu có phải hay không? Anh.. .Anh điên rồi sao? Đây là loạn luân! ” Giai Hân che miệng, không dám tinmà trừng mắt nhìn anh, anh không có phủ nhận…
Trời ạ! Cô phát hiện ra cái gì đây?
Ánh mắt Diệp Thư Duy thống khổ mà lấy tay che mặt, hai tay anh giao nắm đỡ lấy cái trán, thanh âm ám ách, vô ý thức mở miệng:
“Tôi nên làm như thế nào? Tôi rốt cuộc nên làm như thế nào?”
Dư Giai Hân vẻ mặt phức tạp mà nhìn chằm chằm người đàn ông đang thất thố trước mắt mình ——
Đây là người đàn ông cô thầm mến mấy năm qua, cô vẫn tưởng rằng cô ở tronglòng anh vốn là đặc biệt, đêm nay, cô cơ hồ tưởng rằng anh đã tiếp nhậncô, làm cô vì đêm nay mà hưng phấn không thôi, nhưng…
Bây giờ là chuyện gì xảy ra? Vì sao mọi chuyện lại biến thành cái dạng này?
Cô ta cũng thích Uyển Nhu, lấy thân phận chị dâu tương lai thương yêu côem chồng mà yêu thích cô ấy, nhưng như thế nào cô ta cũng nghĩ không racó một ngày Uyển Nhu lại thành tình địch lớn nhất của chính mình!
Không được, cô ta không thể bị người ta bỏ quên như vậy, bọn họ dù sao cũnglà an hem, cho dù có mến nhau thì sao? Bọn họ vốn là tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ, như vậy cuối cùng cô ta vẫn là người chiến thắng.
Đúng, cô ta tuyệt không thể bị đánh bại!
Một sự trầm tĩnh làm cho người ta sợ hãi qua đi, Giai Hân đến gần bên cạnhanh ngồi xổm xuống, sau đó lấy khẩu khí kiên định mà nói:
“Để em giúp anh được không? Tiếp nhận em, thử tiếp nhận em, em có thể chờ đợi, chờ anh thoát ra khỏi tình cảm sai trái này, được không?”
Diệp Thư Duy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào cô ta.
Có thể chứ? Có thể sao?
Anh có thể làm được sao?
Tất Hiên Hào mở ra cửa xe màu lam hở mui, trên đường đi qua SOGO vì quáđông người mà hắn bị ép giảm vận tốc xe, hắn nguyên tưởng rằng bị kẹt xe rồi, nhưng hắn phát hiện một thân ảnh quen thuộc trong dòng người đôngđúc kia, nhìn kỹ tấm lưng kia…
Hắn không nhịn được cười ra tiếng, hắc hắc! Thật đúng là vưu vật A…
A?!
“Diệp Uyển Nhu!”
Uyển Nhu nghe tiếng quay đầu lại, nhìn ra bên trong xe là Tất Hiên Hào côliền nhếch miệng mà cười, “Di, anh Tất, sao anh lại ở chỗ này?”
Tất Hiên Hào rất nhanh mở cửa xe gọi cô: “Tiến vào!”
Diệp Uyển Nhu nhún vai vào bên trong xe, mà sau đó hắn vừa ngồi vào chổ lại truyền ra tiếng thở dài liên tiếp
“Đã trễ thế này,em tính toán đi đâu vậy?” Liếc mắt qua quần áo trên ngườicô, Tất Hiên Hào không tự giác mà giật mình, sau đó nhanh tay đưa cho cô một cái áo khoác.
“Mặc vào.” Hắn ra lệnh, sau đó hít vào một hơi ngồi thẳng lên.
Diệp Uyển Nhu nhún nhún vai, lơ đểnh mà mặc vào áo khoác, thuận miệng hỏi:
“Em đang muốn đi ăn cơm, anh Tất ăn cơm chưa?”
“Ăn cơm?” Tất Hiên Hào xem đồng hồ, 9 giờ 15 phút.
“Em lại cùng Thư Duy giận dỗi nữa sao?” Tất Hiên Hào đoán, nếu không sao cô ấy lại một mình đi ra ngoài vào lúc này chứ, chẳng lẽ cô ấy không biếtrất nguy hiểm sao? Nhất là lúc này cô ấy lại mặc như vậy nữa.
Diệp Uyển Nhu thở ra một hơi, trừng mắt nhìn Tất Hiên Hào.
Hắn đã phá hư hăng hái của cô rồi,cô thật vất vả mới từ rạp chiếu phim hàira, vừa quên được chuyện Thư Duy đang cùng Giai Hân dùng cơm, ai biếtmột câu nói của Tất Hiên Hào lại đem tâm tình chán nản của cô đánh trởvề chứ.
“Mới không phải.” khẩu khí cô có chút bực mình.
“Vậy… Thư Duy biết em đi đâu chưa?” Hắn vốn muốn hỏi chính là, Diệp Thư Duycó thể tiếp nhận được chuyện cô mặc như vậy ra cửa sao?
Cô lại trừng liếc hắn một cái, hơi giận nói: “Anh Tất, anh thật sự rất dài dòng nha, em đã đói bụng rồi! “
Hắn nghe vậy nhìn cô một cái, sau đó cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp cho xe chạy về hướng quán ăn.
Xe từ ngã tư Thủy Mã Long chạy đi, cô liếc mắt một cái nhìn lại tất cả đều là một đám người hổn tạp, đó là một ngã tư đường đông đúc, vậy mà côlại cảm thấy hư không, ở trong đám người đông đúc như vậy mà cô lại cảmthấy cô độc, đó là một loại tâm tình rất khó miêu tả, cô muốn chỉnh lạitrái tim đang mang một nỗi đau đớn vô danh, nhưng lại vẫn không tìm rađược nguyên nhân bệnh.
“Anh Tất, em muốn đi xem biển.” Cô đột nhiên nói.
Tất Hiên Hào lại liếc nhìn cô một cái, những cũng không hỏi nhiều.
Xe đến trạm đèn đỏ kế tiếp rồi nhanh chóng chuyển hướng.
Mười hai giờ.
Diệp Thư Duy cả người bốc hỏa mà đứng ở trước cửa, chờ nha đầu cả đêm không về nhà kia.
Anh nóng lòng như đốt mà đi qua đi lại, trong lòng có ý định đợi lát nữaDiệp Uyển Nhu trở về anh phải đem cô trừng trị thích đáng mới được.
Một cô gái cư nhiên dám rong chơi bên ngoài đến đêm khuya mà vẫn chưa về nhà.
Có thật không là cô đã trưởng thành rồi, nên không cần anh trông nôm nữa không?
“Diệp Uyển Nhu, em tốt nhất đừng trở về!” Anh quát.
Sau đó anh đem tức giận chuyển hướng tới những người hầu trong phòng kháchđang kinh sợ, “Lúc tôi không ở nhà, các người cũng để con bé muốn làm gì thì làm như vậy sao?”
“Đại thiếu gia, Nhu Nhu cho tới bây giờcũng không phải đứa bé làm cho người ta lo lắng như vậy, cô ấy về trễ,nhất định là có ‘ nguyên nhân ’gấp gì đó. . . Ách, ngài xem, chúng ta có nên báo cảnh sát một tiếng?” Phúc tẩu lo lắng nói, lúc này bà mới nhớtới chuyện Nhu Nhu tự bắt xe lửa đến bình đông, không biết bây giờ cóphải cô ấy đã đáp nhầm xe đến Hoa Liên không nữa?!
“Báo cảnhsát! ” Anh tự nghĩ thầm, hai chữ này giống như là tín hiệu rất nguyhiểm, thoáng cái anh liền nghĩ tới đủ loại phỏng đoán đáng sợ, anh cốkiềm chế tâm tình lo lắng, cấp tốc nói ra quyết định: “Bà coi nhà đi ,tôi đi đến phụ cận tìm xem, trong nhà có tin tức gì thì lập tức liên lạc với tôi, biết chưa?”
Lại qua một lúc, mười hai giờ ba mươi. Lửa giận của anh đã chuyển thành lo lắng, nếu như, nếu như… Cô có chuyện gì —…
Không, chỉ mới nghĩ thôi cũng đủ làm anh kinh hãi ruột gan, Nhu Nhu tuyệt không thể có bất cứ việc gì, nếu không anh thật sự sẽ…
“Nhu Nhu!”
Diệp Thư Duy vừa mới bước ra cửa, liền nhìn thấy Diệp Uyển Nhu đang từ chiếc xe màu lam bước xuống,anh không tin mà trừng lớn mắt, đôi mắt đen nhưkhóa lấy cái áo khoác trên người cô.
Phúc tẩu bên trong cánh cửa rất nhanh mà chạy ra, “Cô đứa nhỏ này thật là, muốn cùng Tất tiên sinhđi ra ngoài, cũng phải nói một tiếng chứ, thật sự là làm cho người ta lo lắng gần chết!” Phúc tẩu lôi kéo Uyển Nhu đang muốn đưa cô đi về trongphòng .
Nhưng Phúc tẩu vừa kéo theo Diệp Uyển Nhu ngang qua người Diệp Thư Duy, anh liền giữ cô lại.
“Đem áo cỡi ra ngay! ” Anh quát.
Bear: mình o bik anh nam phụ này là tốt hay xấu nhưng vẫn de xưng hô là hắnvới anh ta vì để dễ phân biệt với anh nam 9 hơn còn nữ phụ thì mình ghét nhân vật này nên gọi là cô ta nha các cô