Tình Chấp

Chương 13




"Chạy với tôi"- TinhNghiên chỉ nghe được một âm thanh ngắn gọn vang lên bên tai rồi cả thânthể chuyển động nhanh chóng, cổ tay bị người kia kéo đi.

Gì đây?Rõ ràng cô không liên quan cũng không quen biết người này, sao anh talại kéo cô cùng chạy? Bọn người phía sau thấy vậy thì không hẹn mà cùngmột suy nghĩ, nhất trí xem cô là đồng bọn của địch mà đuổi theo.

Cái tên chết tiệt, lại dám lôi cô vào chuyện của hắn! Tinh Nghiên nghiếnrăng, bàn tay khẽ dùng sức định thoát khỏi tay người kia nhưng cả ngườilại bị nhấc bổng, anh ta một tay xốc cô lên rồi quăng qua thanh chắntrên đường, rồi lại tiếp tục kéo cô chạy.

Đám người phía sau đuổi theo hai người vào một con hẻm thì nhìn thấy một đôi nam nữ đang hônnhau trong góc, tên đầu xỏ thấy vậy đuổi theo một hướng khác.

Không gian lại trở về sự im lặng, con hẻm vắng vẻ, không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập của hai người.

Mệt chết đi được, khi không lại bị kéo chạy đến không kịp thở.

"Buông ra được rồi chứ?"- Tinh Nghiên cố gắng dùng giọng điệu bình thường nóichuyện, nhìn người đang áp mình vào tường. Hiện giờ tư thế bọn họ rất mờ ám, mà cô và người này lại không chút quan hệ nào. Từ góc độ của đámnghe kia quả thực rất giống một đôi nam nữ đang hôn nhau.

Thấyngười kia không động đậy, cô nghiến răng, dứt khoát dùng chiếc giày thểdục loại cứng dưới chân, ấn thật mạnh lên chân anh ta, rồi lại nghetiếng hét hồng heo bị chọc tiết kia...

"Ôi mẹ ơi! Đau chết tôi rồi..."

Người kia ôm chân, nhảy lò cò trên đất mấy cái rồi ngã hẳn xuống đất.

Tinh Nghiên lạnh lùng liếc anh ta, định quay lưng đi thì người kia gọi: "Nè, cô kia."

Tinh Nghiên dừng bước, nhìn anh ta không nói gì. Người đó hình như không có ý định đứng lên, dùng mắt đánh giá cô một lượt rồi cầm điện thoại đưa cô, kèm theo một câu: "Cho tôi số điện thoại."

Tinh Nghiên hừ lạnh: "Tôi không giết cậu là may lắm rồi."

Nói rồi cô dứt khoát quay đi, khi không bị lôi vào chuyện chẳng ra gì, làmhại hứng thú dạo phố cũng bay đâu mất. Bước ra khỏi hẻm đã thấy mộtchiếc xe màu đen dừng trước mặt cô, vài người đàn ông áo đen bước xuốngnhìn cô nói: "Tinh Nghiên tiểu thư phải không?"

Tinh Nghiên cảnh giác nhìn qua một lượt bọn họ rồi gật đầu nhẹ. Một trong những người đó nói: "Ông chủ chúng tôi muốn gặp cô."

"Gặp tôi? Ông chủ mấy người là ai?"- Tinh Nghiên chau mày không hiểu, ởthành phố X này cô cũng không quen biết người nào, chẳng lẽ Quốc Hưng là "ông chủ" mà bọn họ nói?

Đám người kia không trả lời, chỉ dạt ra hai bên, một người giơ tay làm động tác mời đi trước, Tinh Nghiên không hỏi nhiều mà đi theo họ. Chiếc xe chạy băng qua một cánh đồng hoa đi về hướng ngoại ô, rất lâu cũng chưa dừng lại, ánh nắng bên ngoài cũng dầnkhép bóng, xe dừng lại, đó là một nhà hàng sang trọng, đi theo nhữngngười kia vào trong, men theo vách tường được trang trí theo phong cáchretro cổ điển, những bức tranh ảnh thư pháp treo hai bên tường cùngnhững chiếc bình gốm được điêu khắc tinh xảo được trang trí một cáchkhéo léo, chiếc đèn pha lê treo trên cao làm nơi đây theo phong cách cổđiển nhưng lại không thiếu phần hiện đại.

Căn phòng vip sangtrọng nằm ở tầng cao nhất của khách sạn, một phục vụ nam thấy cô đến thì nhanh chóng bước lên mở cửa phòng, nhân viên ở xung quanh cũng nhìnTinh Nghiên với con mắt kì quái khó hiểu. Không gian bên trong khác hẳnvới với sự cổ điển bên ngoài, nơi này có cách bày trí rất thời thượng,ánh sáng màu vàng nhạt chói mắt. Chiếc bàn ăn kiểu pháp dài với nhữngmón thượng hạng, cách đó không xa là bóng lưng của người đàn ông caolớn. Người đó chỉ đứng yên nhưng lại tỏa ra loại cảm giác lạnh lẽo, bóng lưng cao lớn đầy uy quyền khiến cô bất giác lùi ra sau.

TinhNghiên không tin nổi vào mắt mình, hắn tìm cô sao? Sao cô lại không hềthấy vui mừng mà thay vào đó là loại cảm giác hoảng loạn, hai chân cũngkhông biết nên bước lên hay bỏ chạy.

"Tinh Nghiên tiểu thư, cuối cùng đã đến rồi."