Những ngày ở Tự Do của hai anh em nhà Chu Phàm trôi qua rất nhanh và vui vẻ, mới đó hai người đã đến đây hơn một tháng.
Vào buổi sáng như bao ngày, cậu ngồi trong bếp cho mấy nhóc mèo con ăn dặm bữa đầu trong ngày. Khác với lúc mới về, giờ đây hai đứa đều đã có da có thịt hơn, Jun có thiên hướng lớn lên kiểu mập mạp đáng yêu, còn Kage lại là một ngoại hình thon gọn cao quý.
"Chào buổi sáng Phàm Phàm." Chu Giai Giai che miệng ngáp một cái từ trên lầu đi xuống, trên mặt ẩm ướt nước vì mới rửa mặt.
"Chào buổi sáng." Chu Phàm ngẩng đầu nhìn cô rồi lại cúi xuống chăm mấy bé mèo của mình.
Cô thấy thế cũng không quan tâm, mò vô bếp đến tủ lấy mấy cái bánh mì bỏ vô máy nướng, trong lúc chờ đợi thì tự pha cho mình một ly cà phê gói.
"Anh, sắp tới có về không?" cô đem dĩa bánh mì với hũ mứt dâu đặt lên bàn, xong quay qua hỏi cậu.
"Có chứ, một năm cũng chỉ về có một lần." cậu bình thản trả lời cô.
"Anh đặt vé máy bay chưa? Khi nào đi? Có kịp quay lại xem lễ thành lập không?" cô gặm bánh hỏi liền một lần ba câu. Truyện Quân Sự
"Đặt rồi, ngày mốt đi, em có một ngày để dọn hành lí của mình. Còn lễ thành lập thì chắc kịp." câu cuối cậu không chắc chắn nói.
"Ngày mốt.., hôm nay ngày mười lăm, mốt là mười bảy, mất một ngày để bay về, đến nơi là sớm ngày mười tám." cô nghe cậu nói vậy, tự ngồi lẩm bẩm tính toán thời gian.
"Đến nơi có thể nghỉ buổi sáng, còn buổi chiều phải đi dọn dẹp mới kịp." cậu bổ sung.
"Tốt thôi." cô gật đầu, cúi đầu ăn tiếp, có anh của cô ở đây thì khỏi lo mấy vấn đề này.
"Ngày đó hai em ấy có tâm lí chán ghét hay gì không?" Tần Yến Trì đứng trong căn phòng rộng lớn với cách bài trí thoải mái mới chuyển đến, nơi công ty anh dời đến là một toà nhà cao hơn bốn mươi tầng, phòng làm việc của anh toạ lạc ở tầng cao nhất, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống những căn nhà thấp hơn anh suy tư hỏi người đầu dây bên kia.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, khi trả lời đã không còn giọng điệu đùa giỡn:
"Cái này thì cháu đừng lo, hai đứa nó biết cha rất quý trọng mình nên mới gấp gáp chạy về tổ chức sinh nhật cho hai anh em. Có lẽ Giai Giai sẽ tự trách, thời gian không thể xoá đi mọi vết thương nhưng lại giúp con người ta có thời gian để nguôi ngoai bình tĩnh hơn. Phàm Phàm thì trưởng thành rồi, sau đêm đó nó cảm thấy cái gì cũng phiền phức, luôn im lặng chịu đựng, chỉ là lớn lên nó biết đeo mặt nạ rồi, cố gắng làm một người bình thường trong vô số người. Nhưng có một điều đều được hai đứa ngầm nhất trí, không tổ chức sinh nhật, những người xung quanh chỉ chúc mừng bằng miệng, người nào thân hơn thì tặng quà." người nói là chú của Chu Phàm - Chu Quốc Việt, mang vẻ ngoài dịu dàng sáng sủa, giống như ngoại hình giọng nói cũng như thế, khi mà cố ý đè thấp giọng nghe vô sẽ như tình nhân nói lời yêu thương dụ dỗ khiến người nghe tình nguyện bước vào cạm bẫy. Biết là nguy hiểm nhưng không thể khống chế được bước từng bước vào, sẽ không ai phán đoán được tuổi tác qua vẻ ngoài của Chu Quốc Việt.
Hàn huyên thêm vài câu, hai người cúp máy. Chu Quốc Việt đứng nhìn mặt biển xanh thắm rạng rỡ qua khung cửa sổ thở dài một hơi, bỗng có một người ôm y từ đằng sau.
"Ai thế? Mới sáng sớm đã làm phiền em." giọng nói khàn khàn ngái ngủ cất lên từ người đàn ông đang dụi đầu vào hõm cổ của y từ sau, nhìn như chú cún bự lười biếng ngoan ngoãn dụi đầu vào chủ nhân mình làm nũng.
"Nhóc Trì gọi em có chút việc thôi." y mỉm cười quay người hôn nhẹ vào môi người đàn ông, người đàn ông rất hưởng thụ mà đáp lại.
"Chào buổi sáng, người em yêu."
"Buổi sáng tốt lành, tình yêu của anh."
Bóng dáng hai người ôm nhau được tia nắng ấm áp xuyên qua tán cây chiếu rọi lấp lánh, tiếng đôi chim ngoài cửa ca hát líu lo, khung cảnh bình yên mà rực rỡ tựa thần tiên, những gợn sóng lăn tăn nhẹ nhàng như thể cũng không đành lòng phá hỏng cảnh sắc xinh đẹp này.
"Đồ tôi dặn dò cậu đã làm chưa?" từng nhịp gõ theo tiếng Tần Yến Trì vang lên, tay anh cầm tờ giấy lật ký liên tục, lười ngẩng đầu cho Lưu thư ký ánh mắt.
"Vâng, đồ đã được đưa đến rồi." nói rồi thư ký Lưu đưa lên hai cái hộp, một hộp đựng dây chuyền đá quý sang trọng của hãng nổi tiếng, hộp kia nhỏ hơn đựng một chiếc đồng hồ quả quýt nạm kim cương lấp lánh, mặt sau của đồng hồ còn được khắc tên.
"Không tệ." anh chỉ liếc chiếc vòng cổ một cái rồi cầm chiếc đồng hồ lên ngắm nghía vuốt ve, đây là chiếc đồng hồ anh dựa theo trí nhớ mà thiết kế, tuy không giống lắm nhưng vẫn thấy được bóng dáng xưa kia.
"Ngài vất vả khi dùng tất cả tâm huyết để tạo ra món quà này rồi." thư ký Lưu nghĩ lại mấy ngày gần đây ông chủ ngày ngày thiết kế và vứt không biết bao nhiêu bản thảo mà bái phục.
"Cũng chẳng là gì." anh chờ thư ký Lưu ra ngoài rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên cái tên ở mặt sau chiếc đồng hồ.
"Cứ từ từ thôi. Mình cần thời gian để chắc chắn." anh vuốt ve cái tên rồi lẩm bẩm.
"Thứ cảm xúc này thật khó để kiềm chế."