Tình Cảm Sâu Nặng

Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?




Tống Hoài Cẩn đang uống cà phê ở vườn hoa dưới lầy thì di động đặt trên bàn rung lên.

Anh cầm nó lên rồi nhìn thoáng qua, gương mặt lộ ra một nụ cười kì dị nhưng biến mất rất nhanh. Tống Hoài Cẩn nhắm mắt rồi lại mở ra, trong ánh mắt ấy chẳng những không có ý cười mà thậm chí còn hơi lạnh lẽo.

Ngón tay mảnh khảnh của anh chạm vào ly cà phê trước mặt, động tác có hơi cẩn thận, nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên nghiến răng tóm lấy ly cà phê ném mạnh lên bàn.

“Đi đi, mang cô ta tới tầng hầm cho tôi.”

Bên cạnh anh là một người đàn ông Đông Nam Á có thân hình cao lớn vạm vỡ. Sau khi nghe Tống Hoài Cẩn nói vậy, anh ta bước nhanh về phía nhà chính.

Phương Ny đứng dựa vào khung cửa, đôi mắt hẹp dài nhướng lên nhìn mấy người đang đứng trước cửa.

“Các người làm vậy là có ý gì?”

Mạnh Húc đi đầu chậm rãi nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu: “Anh Tống mời cô xuống tâm sự.”

Lời của anh ta rất khéo léo, như sợ Phương Ny không hiểu nên còn đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘xuống’. Mọi người ở đây đều biết tầng hầm của nhà họ Tần là nơi như thế nào.

“Xuống? Anh ta dựa vào đâu mà bắt tôi xuống đó? Tần Dập đâu?”

Trên mặt Mạnh Húc hiện lên một nụ cười tốt bụng, nhưng nơi đáy mắt lại vô cùng lạnh lẽo: “Tối nay anh Tần và bà chủ mới đến nơi.”

Đôi mắt dài của Phương Ny trợn lên, dường như là bị hai từ ‘bà chủ’ kích thích.

“Bà chủ? Kiều Tri Niệm?”

Mạnh Húc ở bên cạnh đã không còn đủ kiên nhẫn để dông dài với cô ta nữa, thái độ lịch sự vừa rồi chẳng qua chỉ là nể tình quen biết nhiều năm mới cho Phương Ny chút mặt mũi mà thôi. Trong nhà họ Tần này, giữa người với người vốn dĩ không có tình cảm gì đáng để nhắc tới, ai nấy đều phải cố gắng vì mạng sống của chính mình. Lúc này Tống Hoài Cẩn còn đang chờ để tra hỏi Phương Ny, nếu bọn họ chậm trễ lâu hơn thì sợ không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.

Người đàn ông mỉm cười lui về hành lang phía sau, độ cong nơi khóe miệng dần hạ xuống.

“Đưa đi.”

Cho dù Phương Ny đã từng được huấn luyện, nhưng thể lực của cô ta sao có thể đấu lại mấy người đàn ông kia chứ? Những đồng nghiệp quen biết lâu năm nay nay lại ra tay không chút do dự, quãng đường chỉ vỏn vẹn từ đây đến tầng hầm nhưng cô ta đã bị thương không ít.

Dưới tầng hầm, Tống Hoài Cẩn đang ngồi trong góc tối, ngắm nghía chiếc bật lửa màu bạc trên tay.

“Roẹt, roẹt.” Anh đánh bật lửa, nhưng hình như nó không có ga, chỉ phát ra vài tia lửa rất nhỏ.

“Anh không có tư cách mang tôi tới đây.” Phương Ny muốn thoát khỏi trói buộc nhưng sức mạnh của người phía sau quá lớn, cô ta cựa quậy vài cái cũng không thể giãy ra được nên đành phải thôi.

“Anh cùng lắm cũng chỉ là một con chó do nhà họ Tần nhận nuôi mà thôi, anh dựa vào đâu ra lệnh cho tôi như ông chủ thế hả?”

Nghe vậy, đôi mắt đang ngắm nghía chiếc bật lửa của Tống Hoài Cẩn nâng lên, nhìn chằm chằm vào cô ta.

Phần cánh tay lộ ra bên ngoài của Phương Ny có vài vết bầm xanh tím, trên tóc cũng dính chút bụi đất, chỉ mỗi ánh mắt kia là chứa đựng sự không cam lòng và khinh thường.

Đã nhiều năm rồi không có ai dám lôi chuyện Tống Hoài Cẩn là con nuôi ra nói, mà anh cũng rất lâu rồi mới nghe lại những lời mỉa mai này, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh không quan tâm.

Lúc này, trong đầu Tống Hoài Cẩn chỉ toàn là hình ảnh của hai người đang nói chuyện thân thiết trong bức ảnh kia.

Nhìn một lúc, anh thả bật lửa xuống, cầm con dao nhỏ trên bàn lên.

Chính là con dao Tần Dập đã dùng vào ngày Kiều Tri Niệm rời khỏi nhà họ Tần.

Trước khi lên máy bay, Tần Dập đã nói cho Tống Hoài Cẩn một tin tức quan trọng, ngoài chuyện của Phương Ny ra thì còn tặng kèm tin tình báo của Hoắc Tri Hành.

Ngày đó ở cửa nhà họ Hoắc, thứ Hoắc Tri Hành nhét vào trong tay anh là một bức ảnh. Lục Duy và Trình Sâm trong ảnh đang trò chuyện thân thiết với nhau trước cổng bảo tàng mỹ thuật.

Thân là anh trai, Tần Dập chỉ có thể giúp Tống Hoài Cẩn đến mức này. Không ngăn cản cũng không tham dự, đây chính là sự ủng hộ tốt nhất đối với em trai của mình.

“Đang nghĩ gì thế?” Kiều Tri Niệm đụng đụng anh.

Sau khi máy bay cất cánh, Tần Dập bắt đầu trở nên ít nói hơn.

“Nghĩ đến Hoài Cẩn và Duy Duy.”

“Duy Duy? Cũng lâu rồi em không gặp cô ấy.” Cô đặt tay lên vai anh, giọng hơi mất mát.

“Em nhớ con bé à? Có lẽ con bé sẽ về Thái Lan muộn hơn chúng ta.” Nghe vậy, ánh mắt của Kiều Tri Niệm lập tức sáng lên: “Thật sao? Nếu có cô ấy thì sẽ không còn buồn chán nữa. Tuy nhà anh nhiều người thật, nhưng em có cảm giác ai cũng giống như đầu gỗ hết cả.”

Tần Dập cong môi, bàn tay đang ôm thắt lưng của cô hơi di chuyển lên trên, kích thích phần da thịt mềm mại, chọc cô gái nhỏ cười khanh khách.

“Sao lại giống đầu gỗ chứ? Còn nữa, nhà của anh không phải cũng là nhà của em à?”

Kiều Tri Niệm cười cười tránh khỏi tay anh, nhưng người đàn ông lại không buông tha cho cô, giơ bàn tay lên tiếp tục đuổi theo. Cô gái nhỏ bị chọc cho nhột đến hết cách, đành phải nói: “Là nhà của em, nhà của anh cũng là nhà của em.”

Lúc này Tần Dập mới vừa lòng buông cô ra, hai tay nhanh nhẹn kéo thân thể của người con gái đã cười đến không còn sức vào lòng. “Màu sắc trang trí thật lạnh lẽo, trừ xám ra cũng chỉ có đen thôi, ở trong đó cứ có cảm giác chẳng có sự sống vậy.”

Nghe cô gái nhỏ trong lòng nói vậy, đột nhiên anh nhớ tới phòng ngủ ở nước Z của Kiều Tri Niệm, màu hồng phấn, còn trưng bày một đống búp bê, đúng là nơi đó hợp với cô hơn là căn phòng ở Thái Lan nhiều. Dường như Tần Dập đã có ý định gì đó nhưng anh lại không vội nói ra.

“Còn nữa.” Cô gái nói tiếp: “Bọn họ giống đầu gỗ như vậy chắc cũng đều là do anh dọa thành đó, ai bảo bình thường anh cứ xị mặt chứ.”

Tần Dập thay đổi nét mặt, phối hợp với cô: “Như thế này đúng không?”

Bình thường, khuôn mặt của anh không lộ ra biểu cảm gì, sự lạnh lùng kết hợp với khí thế mạnh mẽ cũng đủ khiến mọi người kinh sợ, còn làm cho Kiều Tri Niệm cảm thấy xa lạ. Cô gật đầu, nâng tay lên, dùng hai ngón trỏ đặt lên khóe miệng của anh rồi kéo sang hai bên: “Như thế này mới giống anh.”

Người đàn ông này cười lên mới giống với người bình thường.

Máy bay đã lên đến độ cao bay qua các tầng mây, một tia sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt của người con gái. Trong nháy mắt, đôi con ngươi được ánh nắng vàng óng soi rọi càng trở lên lấp lánh có hồn.

Kiều Tri Niệm bị ánh sáng bất ngờ chiếu tới nên hơi nheo mắt lại, lông mi như dải lông vũ cũng phản chiếu ánh sáng.

Cô hé miệng, thì thầm: “Tần Dập, anh có thể đồng ý với em một việc này được không?”

Người đàn ông vẫn duy trì độ cong nơi khóe môi vừa được cô kéo lên: “Em nói gì anh cũng đều đồng ý hết.”

Bàn tay trắng mềm của cô cầm lấy bàn tay to lớn thô ráp của người đàn ông rồi đặt lên bụng mình, hơi ấm nơi anh cách một lớp vải dệt truyền vào cơ thể cô. “Sau này anh đừng hung dữ với bé cưng nha, được không?”

Khóe miệng người đàn ông kéo cao hơn, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Con gái thì được, con trai thì anh sẽ cố gắng.”