Xe chạy thẳng đến sân bay, Hoắc Tri Hành lập tức kéo Kiều Tri Niệm lên máy bay.
“Mẹ chưa biết chuyện của em, sợ mẹ lo lắng nên anh chưa nói.”
“Niệm Niệm, sau khi em về…”
“Sau khi về thì không nói cho mẹ biết.”
Hoắc Tri Hành khẽ thở dài, gật gật đầu.
Anh không hề hỏi một tháng qua đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên hỏi thế nào.
Hai người không hẹn mà cùng tránh nhắc đến vấn đề này.
Kiều Tri Niệm dựa người vào ghế, chuyện xảy ra vào tối nay đã làm cô kiệt sức thế nên chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ. Lúc Hoắc Tri Hành quay lại nhìn thì nhìn thấy gương mặt an tĩnh ngủ say của cô gái nhỏ.
Gương mặt thanh tú, mái tóc dài đen bóng, tất cả mọi thứ đều giống như trước, cô đang cách anh rất gần.
Vốn dĩ Hoắc Tri Hành cho rằng lúc tìm được thì trông em gái sẽ rất nhếch nhác, anh cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, có điều hiện thực lại hoàn toàn trái ngược. Cô vẫn mảnh mai như cũ, nhưng hình như có mập trước chút ít.
Nhưng có một chuyện khiến anh không ngờ tới, chính là dường như Kiều Tri Niệm đã mang những cảm xúc không nên có. Suy nghĩ này khiến Hoắc Tri Hành cảm thấy bối rối. Trong một tháng tìm kiếm cô, đây là điều mà anh không thể nào ngờ đến.
Cả anh và bố mẹ chưa bao giờ hy vọng Kiều Tri Niệm sẽ kết hôn thương mại vì công ty của gia tộc. Bọn họ đồng ý để cô tự lựa chọn hạnh phúc cho mình, chỉ cần đối phương đủ chân thành thì bất kể gia thế ra sao cũng đều chấp nhận.
Nhưng dù thế nào thì cũng không phải là kẻ như Tần Dập.
Nhà họ Hoắc sống ở nước Z đã lâu, chưa từng dính líu đến thế giới ngầm. Một tháng nay, anh dùng hết tất cả quan hệ ở Thái Lan để nghe ngóng khắp nơi cũng không phải là chưa từng nghe đến Tần Dập.
Anh ta tiếp quản nhà họ Tần vào năm mười tám tuổi, chỉ trong mười năm đã trở thành thủ lĩnh của thế giới ngầm ở Đông Nam Á bằng sự sát phạt quyết đoán và thủ đoạn tàn nhẫn. Bốn năm trước, gia tộc Neil có bề dày lịch sử mấy trăm năm cũng bị tổn thất nặng nề khi quyết đấu cùng anh ta, đến nay chỉ có thể sống cuộc sống mai danh ẩn tính.
Kiều Tri Niệm lại là người chưa rành sự đời, hồn nhiên lương thiện, cho nên người như vậy tuyệt đối không phù hợp với cô.
“Haiz…” Sau khi thở dài một hơi, Hoắc Tri Hành nhắm mắt lại.
Sự rung lắc của máy bay khi hạ cánh đánh thức Kiều Tri Niệm. Đột ngột thức giấc làm nhịp tim của cô đập dữ dội, giấc ngủ của cô không sâu lắm vì chỉ toàn mơ thấy hình ảnh tối qua.
“Em sao thế?”
Hoắc Tri Hành xoa đầu Kiều Tri Niệm, cô lắc đầu nói: “Không sao.”
Sau khi xuống máy bay, ra tới sân bay thì đã có xe chờ sẵn ở đó. Kiều Tri Niệm tựa đầu vào cửa kính, cảnh vật quen thuộc làm cho cô có cảm giác mình đang về nhà.
“Mẹ biết hôm nay chúng ta về nên sáng sớm đã tự nấu những món mà em thích.”
Kiều Tri Niệm quay lại nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào: “Em rất nhớ mấy món mẹ nấu.”
Cô càng không nhắc đến chuyện ở Thái Lan thì anh càng lo lắng.
Hoắc Tri Hành lén quan sát Kiều Tri Niệm, không dám để cô phát hiện. Anh muốn tìm ra chút khác thường trên mặt cô nhưng cuối cùng lại chẳng có gì, vẫn hệt như cũ.
Cứ như thể những chuyện xảy ra ở Thái Lan chỉ là một giấc mơ.
Nhà họ Hoắc cách sân bay không xa, đi chưa được bao lâu thì đã đến nơi. Kiều Tri Niệm vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Hoắc Chính Kỳ và Kiều Uyển Ninh đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy con trai và con gái bước vào thì vội vàng đứng lên đón. Đã lâu không gặp bố mẹ, hốc mắt Kiều Tri Niệm đỏ lên.
Hoắc Chính Kỳ kéo con gái lại gần mình, quan sát từ trên xuống dưới một lúc, vì Kiều Uyển Ninh đang ở đây nên ông không dám hỏi chuyện ở Thái Lan.
“Đã lớn thế rồi mà còn khóc nhè à?”
“Nhớ bố mẹ mà không chịu về sớm một chút. Con nói đi nửa tháng, cuối cùng lại đi cả tháng mới chịu về. Bây giờ mới biết ở nhà là tốt nhất à?”
Kiều Uyển Ninh chọc con gái nhưng vẫn kéo cô vào lòng.
“Mau vào ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Một nhà bốn người ngồi xuống bàn ăn, chỉ có một mình Kiều Uyển Ninh không có tâm sự gì, liên tục gắp thức ăn cho cô con gái cả tháng không gặp.
“Sao không về sớm chút? Đồ ăn bên kia có ngon như mẹ nấu không?”
Bà quay sang nói với Hoắc Tri Hành: “Con làm anh trai cũng thật là, con bé còn nhỏ mà con lại không chịu khuyên nhủ gì hết.”
Hoắc Tri Hành cười khổ, từ nhỏ đến lớn anh chẳng phải người được yêu thương trong nhà, thế nhưng nguyên nhân “sai lầm” lần này thì không thể nói ra.
Kiều Tri Niệm ngoan ngoãn nắm lấy tay mẹ và nói: “Sau này con sẽ không như vậy nữa.”
Nói xong, cô bắt đầu rầu rĩ nhìn đống đồ ăn chất cao như núi. Từ tối hôm qua đến nay, Kiều Tri Niệm vẫn chưa ăn uống gì, thế mà bây giờ cũng không muốn ăn. Nhưng vì không muốn làm mẹ buồn nên cô đành miễn cưỡng ăn hết đồ trong bát.
“Đủ rồi mẹ, con no rồi..”
Kiều Tri Niệm ngăn bàn tay muốn gắp thức ăn của Kiều Uyển Ninh lại.
“Ăn ít như vậy mà no rồi á?”
“Dạ, con hơi mệt nên muốn lên lầu nghỉ ngơi.”
Kiều Uyển Ninh sờ trán con gái, sau khi xác nhận cô không bị ốm mới yên tâm: “Đi đi, lần sau đừng ham chơi như thế nữa.”
“Dạ vâng.” Kiều Tri Niệm hôn lên má Kiều Uyển Ninh rồi chạy lên tầng.
Hoắc Tri Hành và Hoắc Chính Kỳ cũng đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng.
“Hai người cũng không ăn nữa à?”
Hoắc Chính Kỳ gật đầu cười với vợ, sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn Hoắc Tri Hành.
“Tri Hành, ăn xong rồi thì theo ba đến thư phòng.”