*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Choang!”
Cái ly tinh vỡ tan tành dưới đôi giày da dính đầy bụi đất, bảy tám người đứng trước mặt người đàn ông đang nổi giận đùng đùng, ai cũng đứng yên nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ dưới chân.
“Một đứa bé có thể chạy đi đâu chứ? Tại sao các người không trông chừng em ấy cho kỹ?”
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông gần như vặn vẹo vì giận dữ, anh siết chặt hai tay, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình.
Vị Kỷ, người đứng gần anh nhất ngập ngừng mở miệng.
“Tổng giám đốc Hoắc, có cần báo cho ông chủ và bà chủ không?”
Hoắc Tri Hành bực bội nhéo mi tâm, lúc anh thả tay xuống thì làn da trắng sáng đã ửng đỏ.
“Nếu ngày mai vẫn không tìm thấy người…” Anh dừng lại một chút rồi nói: “Nếu ngày mai vẫn không tìm thấy người thì báo cho ba tôi biết trước, nhưng…”
“Không được nói với mẹ tôi.”
Hoắc Tri Hành xua tay, mấy người ở đó như được ân xá bước ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi mọi người rời đi, anh suy sụp ngồi trên ghế, mắt cụp xuống nghĩ lung tung. Từ nhỏ, em gái đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù có ham chơi cũng sẽ không bao giờ khiến người trong nhà phải lo lắng. Chưa từng có chuyện cô đi cả đêm không về, huống chi là ở một đất nước xa lạ như Thái Lan?
Ánh đèn soi thân hình cao lớn của Hoắc Tri Hành thành một cái bóng dài, bả vai của bóng đen ấy đang run rẩy không ngừng.
…
Kiều Tri Niệm mê man nhìn nơi có vẻ quen thuộc trước mặt, không biết vì sao mình lại ở đây.
Cô mặc một chiếc váy hoa nhí đi trên con phố ngập tràn phong cảnh của vùng nhiệt đới, phía sau là mấy vệ sĩ mặc đồ bình thường. Đây là chuyến du lịch đầu tiên sau kỳ thi đại học, vì muốn đi cùng sang Thái Lan chơi với cô, anh trai đã sắp xếp công việc từ nửa tháng trước.
Điều không hoàn hảo duy nhất chính là đám người theo phía sau. Ở trong nước thì không nói, dù sao cô cũng là cô chủ của nhà họ Hoắc nên sẽ có nguy cơ bị bắt cóc. Nhưng đã ra tận nước ngoài thì chẳng ai biết cô cả, thế mà vẫn có nhiều người bám theo, đúng là phiền phức.
Kiều Tri Niệm là người rất ít có suy nghĩ phản nghịch, nhưng lần này cô muốn bỏ lại đám vệ sĩ để tự đi chơi vui vẻ. Do đó, cô lấy cớ đi vệ sinh rồi lén trốn ra từ cửa khác.
Ban đầu Kiều Tri Niệm còn cảm thấy khá mới mẻ, một mình đi dạo hết nơi này đến nơi khác, nhưng được một lúc thì cô lại hối hận.
Nếu không tìm thấy cô, chắc chắn vệ sĩ sẽ báo lại với anh trai rồi làm anh ấy lo lắng. Nghĩ đến đây, Kiều Tri Niệm định bắt taxi trở về thì đúng lúc này, một bàn tay đen thui từ phía sau chạm vào người cô…
“Không!” Kiều Tri Niệm hét lên rồi bừng tỉnh.
Hóa ra chỉ là mơ thôi. Cô sờ lên mặt ướt lạnh của mình, sau lưng là một cái ôm ấm áp, người đàn ông bị tiếng hét của cô đã đánh thức đang nhìn cô bằng đôi mắt tỉnh táo.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Mơ thấy ác mộng?”
Kiều Tri Niệm cố gắng giãy dụa, cô đẩy người đàn ông ra để đứng dậy, nhưng eo lại đau mỏi không chịu nổi, đặc biệt là nơi khó nói giữa hai chân kia, dù đã qua một đêm mà vẫn còn đau đớn âm ỉ.
Người đàn ông thấy động tác cứng nhắc của cô thì bật cười, anh đến gần đỡ cô dậy.
Kiều Tri Niệm định từ chối nhưng tình trạng cơ thể lại không cho phép, cô ngồi dậy nhờ sự giúp đỡ của người đàn ông. Kiều Tri Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời đã sáng, lúc quay sang nhìn người trước mặt, chợt cảm thấy nhất thời khó mà chấp nhận nổi.
Tuy bị bỏ thuốc, nhưng cô vẫn nhớ được vài ký ức vụn vặt của hôm qua. Bây giờ Kiều Tri Niệm không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với người đàn ông này. Sự điên cuồng chiếm đoạt của đêm hôm qua khiến cô còn hơi sợ hãi.
“Anh là ai? Thả tôi ra đi, xin anh đấy.”
Cô lấy lại tinh thần, giọng nói có hơi run rẩy.
“Ồ, sợ anh à?” Dáng vẻ luống cuống của cô giống như con thỏ nhỏ bị thợ săn vây bắt, chẳng khác gì chọc cho người ta muốn yêu thương. Tần Dập nhận ra sự sợ hãi trong đôi mắt của cô, anh khẽ nhướng mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Anh là người đàn ông của em, Tần Dập”.
Tần Dập vừa nói vừa đảo mắt nhìn qua nơi cô vừa ngủ dậy. Kiều Tri Niệm nhìn theo ánh mắt của anh, gương mặt thoắt cái đã đỏ bừng, ngay sau đó lại dâng lên cảm giác tủi thân.
Trên ga giường màu xám, một đóa hồng màu đỏ sẫm đang nở rộ giữa những vệt màu trắng đã khô lại.
Tần Dập thích dáng vẻ vừa đỏ mặt vừa đỏ cả mắt của cô gái nhỏ. Vốn dĩ không nên trêu chọc đàn ông vào buổi sáng, anh nhớ lại tối qua cô ở dưới thân mình uyển chuyển nghênh hợp. Ham muốn trong người Tần Dập lại lập tức bùng nổ, thiêu đốt vật cứng rắn dưới thân làm nó nhô lên thành một cái lều nhỏ trong chăn.
Kiều Tri Niệm phát hiện ánh mắt của người đàn ông đã nhuốm đầy dục vọng, giống hệt với khi nhìn cô lúc nửa tỉnh nửa mê. Đây là ánh mắt của con sói khi nhìn con mồi của mình, mà cô chính là con mồi đó.
Cô cuống quít cúi đầu không dám đối mặt với Tần Dập, nhưng lại bị anh kéo tay tới mò mẫm lấy thứ gì đó.
Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của người đàn ông nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của người phụ nữ rồi nhét nó vào trong chăn, đặt lên dục vọng đang dâng trào. Cô ngẩng phắt đầu lên, muốn rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt.
Đôi mắt to ướt sũng của cô như đang cầu xin, rặng mây đỏ trên mặt càng thêm sẫm màu, hai bên tai cũng đỏ ửng.
“Bé thỏ con, em đã là của anh rồi, còn muốn đi đâu nữa?”
Đôi môi mỏng kề sát bên tai làm cô rùng mình, bàn tay ấm áp của người đàn ông nhào nặn hai bầu ngực mềm mại. Sau đó anh đặt Kiều Tri Niệm dưới thân, nhẹ nhàng hôn cô.
“Đừng, đừng mà, anh đừng làm nữa, tôi xin anh.”
Kiều Tri Niệm bị anh giam trên giường, giọng nói xen lẫn chút nức nở.
Tần Dập dùng ngón tay cái lau nước mắt của Kiều Tri Niệm, hôn lên gương mặt cô.
“Em càng yếu đuối, anh lại càng muốn thô bạo chơi em, có biết không?”