Bên trong nhà xưởng cũ nát chỉ có ánh sáng lờ mờ, vừa ẩm thấp vừa ngột ngạt. Trong góc là đống bao bì và chai nhựa không biết tên, có cả vài cái áo mưa đã dùng qua nằm lẫn lộn, thỉnh thoảng còn có gián bò qua.
Ở giữa xưởng nhìn sạch sẽ hơn một chút, nơi đó đặt một cái bàn lớn màu đen, phía trên treo một bóng đèn nối với dây điện mỏng manh, sợi dây đong đưa phản chiếu ánh sáng lên mặt bàn được làm bằng kính.
Hai bên bàn có mười mấy người, lấy bàn làm ranh giới phân chia đồng đều.
Người đứng đầu của hai bên ngồi vào bàn, những người còn lại cung kính đứng phía sau.
Tần Dập ngồi ở bàn tròn, mặc áo sơ mi và quần tây đen, ngũ quan sắc bén, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn. Đôi mắt đen hẹp dài của anh hơi nhướng lên, con ngươi đen nhánh sâu thẳm, ánh mắt ác liệt làm người ta sợ hãi. Sống mũi cao và đường môi rõ ràng khiến anh tỏa ra cảm giác lạnh lùng và nghiêm nghị.
Người đàn ông tóc bạc trắng ngồi đối diện bỗng nhếch môi cười để lộ một hàm răng đen. Ông ta duỗi hai ngón tay ra làm dấu số “sáu”.
“Như lời của anh Tần nói, chúng ta hòa khí sinh tài thôi.”
Tần Dập khẽ cong môi, dựa người vào lưng ghế.
Bầu không khí nghiêm túc dịu đi trong nháy mắt, đám đàn em phía sau cũng như được thả lỏng.
“A Khuê.”
Người đàn ông tóc bạc nghiêng đầu ra sau, gọi tên đàn em.
Chỉ một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót, bốn cô gái Thái Lan ăn mặc hở hang đi tới. Hai người trong số họ ngồi xuống cạnh người đàn ông tóc bạc, còn lại thì qua chỗ Tần Dập.
Xưởng nhà cũ chỉ có một cánh cửa lớn, không có cửa sổ, từ lúc bọn họ bước vào, mùi nước hoa rẻ tiền lập tức tỏa khắp không gian ngột ngạt, lập tức nhuốm tràn cả nhà xưởng.
Hai người phụ nữ mặc váy hai dây ngắn cũn cỡn, gần như có thể nhìn thấy quần lót ren mỏng, bên trên chỉ che được phân nửa bầu ngực đầy đặn.
Mắt các cô nàng sáng lên khi nhìn thấy Tần Dập. Gái điếm thì không chọn khách, nhưng phục vụ một vị khách có vẻ ngoài ưa nhìn vẫn tốt hơn gã đàn ông béo phệ núng nính mỡ.
Bọn họ đi về phía Tần Dập, chưa được nửa đường đã bị khuôn mặt lạnh lùng của Tần Thịnh cản lại.
“Ông Napa, anh Tần không gần nữ sắc.”
Tên đàn ông răng đen đang dây dưa với gái điếm chợt ngẩng đầu, sượng mặt cười ngượng.
“Yên tâm, trong giới này ai mà không biết quy tắc của anh Tần chứ, đây là chuẩn bị cho các anh em.”
“Không cần, cảm ơn ý tốt của ông.”
Tần Thịnh thờ ơ từ chối, không thèm nhìn bọn họ.
Napa bật cười, không nói gì thêm. Ông ta vừa vuốt ve người phụ nữ trong ngực vừa nghĩ, Tần Dập quả nhiên không ngủ với phụ nữ giống như lời đồn, đúng là có bệnh.
Hai người vốn được chuẩn bị cho người của nhà họ Tần đã chuyển sang hầu hạ Napa, ông ta lần lượt hôn lên mấy bộ ngực rồi vỗ nhẹ lên làn da của một cô trong đám đó, ý bảo bọn họ ra ngoài.
“Ông Napa, chúng tôi đi trước.”
Nói xong, Tần Dập dẫn theo đám đàn em rời đi.
Chuyện đã bàn xong, đương nhiên không cần thiết phải ở lại nữa, huống chi mùi hương rẻ tiền kia còn quanh quẩn khắp nơi.
Đoàn người vừa bước ra ngoài cửa thì bắt gặp hai tên đàn em của Napa mang theo thứ gì đó trắng sáng vào nhà xưởng.
Tần Dập lơ đễnh nhìn thoáng qua, khi thấy rõ thì cau mày lại.
Là một cô gái gầy yếu mặc chiếc váy hoa nhí, đôi chân dài trắng nõn yếu ớt bị kéo lê trên mặt đất. Mái tóc dài đen bóng, ướt nhẹp dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, đôi mắt khép hờ trông giống như đã bị bỏ thuốc mê.
Hai tên kia không hề biết thương hương tiếc ngọc là gì, ném cơ thể gầy gò lên chiếc đệm bẩn thỉu trong nhà xưởng, cú ném này khiến người ta nhìn rõ gương mặt của cô. Là một khuôn mặt nhỏ nhắn với chiếc cằm nhọn, đôi mắt nhắm hờ mơ màng, cánh mũi thanh tú thon gọn, đôi môi anh đào ửng hồng động lòng người. Có điều cô hơi gầy, vòng eo nhỏ bé đến độ chỉ cần nắm mạnh chút cũng sẽ gãy.