Thành hôn với Hoắc Sanh đã ba năm, ta vẫn là thân xử nữ.
Ta quyết định hòa ly với hắn ta, rời khỏi Thượng Kinh với Xích Ô yêu thích ta.
Xích Ô biết ta thích Giang Nam nên đã đặt mua một lầu các hướng về phía mặt nước ở đó làm nhà mới của chúng ta.
Y tam thư lục lễ đưa thiếp cầu hôn cho ta.
Ta đỏ mặt đồng ý, cho rằng cuối cùng mình cũng tìm được ý trung nhân rồi.
Nhưng đêm trước ngày đại hôn, bởi vì có chuyện nên ta trở lại Thượng Kinh.
Vô tình nghe thấy Xích Ô cười lạnh nói với người khác.
"Ta cưới Niên Oản Kiều chỉ là bước đầu tiên, ta muốn Hoắc Sanh xem ta làm như thế nào cướp đi mọi thứ của hắn."
Thì ra, thứ ta coi là thâm tình chẳng qua chỉ là thủ đoạn để y trả thù Hoắc Sanh.
Sau đó, ta trốn đi.
Nghe nói Xích Ô lật ngược cả Thượng Kinh và Giang Nam cũng không thể tìm được vị hôn thê của y.
1.
Còn ba tháng nữa là đến ngày thành hôn với Xích Ô, sau khi ta ở Giang Nam nhận được một mật tín, lập tức ngựa không dừng vó chạy về Thượng Kinh.
Lúc đến Kiều Nguyệt lâu, đã là nửa đêm.
Ta tiến vào từ cửa sau, dừng bước dưới một chỗ cửa.
"Ngươi cho rằng, để Loan Loan hòa ly với ta, đưa nàng đến Giang Nam cưới nàng làm thê tử, vậy thì có thể trả thù được ta sao?"
Ta vội vàng che miệng lại, ngừng thở.
Bởi vì, người nói chuyện đúng là Hoắc Sanh.
Ý của lời này… Chẳng lẽ là Xích Ô thâm tình với ta như vậy là bởi vì trả thù Hoắc Sanh sao?
Yết hầu giống như bị một đôi tay nắm chặt, có cảm giác ngạt thở trong một chớp mắt.
Trong phòng vang lên tiếng Xích Ô cười lạnh.
"Ngươi nói gì thế, trả thù ngươi còn cần hi sinh Loan Loan sao? Còn nữa, Loan Loan rất tốt, ngươi không quý trọng, sẽ tự có ta đến bảo vệ."
Nghe thấy lời này của Xích Ô, ta cũng không nhẹ nhõm hơn bao nhiêu.
Bởi vì y quả thực muốn trả thù Hoắc Sanh.
Vậy phần tình yêu này của y đối với ta, là thật? Hay là giả?
Còn chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng “Rầm”.
Sau một lúc lâu, lại có người trong phòng nói.
"Thiếu chủ, Hoắc Sanh đã đi xa rồi."
Xích Ô khẽ "Ừ" một tiếng.