Tình Cảm Là Chuyện Mưa Dầm Thấm Lâu

Chương 19: Taiyou (5)




Nhìn đám người bên lão Kotaro, Sashiko lại đảo mắt nhìn sang phe mình. Bên phe địch thì đều là dân chiến đấu, bên phe mình thì chỉ có một mình cô, ngoài ra còn phải bảo vệ cho mấy cô gái chân yếu tay mềm đằng sau nữa. Tuy có hơi rắc rối, nhưng Sashiko đoán là mình vẫn có thể trụ được

"Đứng yên ở đây". Sashiko dặn dò mấy cô gái phía sau mình

"Cô tính làm gì?". Hinata nói

"Xử đẹp mấy tên này chứ gì nữa". Sashiko đáp, rồi xách ô xông lên

Lão Kotaro nhướng mày, một vài tên cận vệ đi theo liền xông lên đỡ đòn

Cây dù của Sashiko vốn đã rất nặng, bản thân cô cũng mang sức lực không phải dạng vừa vậy nên đòn tấn công này thật sự là quá sức với những người cận vệ Trái Đất nghiệp dư. Chỉ với một cú đập, Sashiko đá bay bốn tên cận vệ

"Kotaro phải không?". Cô chỉa ô vào lão già trước mặt. "Ta không thích ngươi, từ hôm gặp đầu tiên đã không thích rồi, từ những tội lỗi ngươi đã gây ra cho các cô gái ở đây, ta càng không thích ngươi hơn"





"Vậy thì cô tính làm gì ta đây?". Lão cười xảo quyệt

"Gϊếŧ ngươi chứ còn gì nữa". Sashiko đáp, rồi lại xách ô xông lên

Đám cận vệ cũng bay lên phản đòn. Sashiko nhếch môi, cầm ô nã đạn. Bách phát bách trúng, mười mấy tên cận vệ thoắt cái đều đã ngã xuống. Nụ cười gian xảo trên môi Kotaro cũng dần buông xuống, một sự sợ hãi dần dà xuất hiện trên gương mặt nhăn nheo xấu xí của lão

"Muốn đối đầu với ta đây thì phải mang cỡ một đội quân đến, biết chưa?". Sashiko hào hùng tuyên bố, nhưng khi khói tan hết, cô lại chẳng trông thấy lão già hói kia đâu

"Đừng có qua đây". Lão Kotaro la lên, Sashiko giật mình quay đầu lại thì trông thấy Hinata đã bị lão bắt làm con tin

"Hinata". Cô la lên

"Không được qua đây". Lão Kotaro hét lên

"Lão khốn". Sashiko rít lên. "Chơi bẩn quá"

"Giờ thì biết ta lợi hại chưa?". Kotaro cười gàn dở. "Mau buông tay đầu hàng, nếu không ta s-"



Còn chưa kịp nói hết câu, lão đã Hinata túm lấy một bên tay vật mạnh xuống đất

"Đừng có chạm vào ta với bàn tay dơ bẩn của ngươi". Hinata nói, hai bên thái dương nổi đầy gân nối liền với cặp mắt trắng

"Hinata-chan?". Sashiko ngạc nhiên

"À xin lỗi". Hinata giật mình nói, đôi mắt cũng trở về bình thường. "Chỉ là tôi không muốn bị bàn tay dơ bẩn của lão chạm vào thôi, không làm cô sợ chứ?"

"Không có". Sashiko nói. "Cơ mà chị tuyệt vời thật đấy, vật mạnh đến nổi lão bất tỉnh nhân sự luôn này"

"Thì tôi là con gái của võ đường Hyuuga mà". Hinata cười đáp. "Con nhà tông không giống lông cũng phải giống cánh chứ, dù thể nào cũng đâu thể để bản thân bị một lão già yếu ớt vô dụng bắt làm tin được"

"Cơ mà chị mạnh vậy mà sao ngày trước lại bị bắt thế?". Nói tới đây, Sashiko cũng hơi tò mò



"Lũ khốn này hạ mê hương, chỉ cần ngửi qua là tê liệt cả". Hinata đáp. "Hầu hết mấy cô gái ở đ-"

Nói tới đây, Hinata bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mắt, choáng váng cả ra. Cũng may Sashiko đã vội đỡ lấy cô, nếu không là cũng ngã xuống đất rồi

"Chị sao vậy?". Sashiko nói. "Bị thương à?"

"Có thể là do Hinata vừa chạy vừa vật ngã lão hói này nên mất hơi nhiều sức chăng?". Một cô gái trong đoàn nói. "Bọn tôi đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi tử tế rồi"

"Chị còn đi nổi không?". Sashiko nhìn Hinata, nói. "Tôi cõng chị nha?"

"Không cần đâu". Hinata cười đáp. "Tôi vẫn còn đi được, chúng ta mau ra khỏi đây đi"

Sashiko nhìn cô gái nhà Hyuuga thêm một lát, sau khi chắc chắn Hinata sẽ không ngất xỉu giữa đường, cô mới gật đầu

Đêm Vàng đã thu hút hầu hết sự chú ý của mọi người, Sashiko thông qua con đường đã được chỉ dẫn từ trước đưa mấy cô gái ra ngoài cổng tòa nhà. Lúc đến nơi thì Jiraiya đã đợi sẵn ở đó
"Ji-chan". Sashiko reo lên

"Mau lên xe đi". Jiraiya hối thúc mấy cô gái. "Tôi sẽ đưa các cô đến nơi an toàn trước"

"Cảm ơn ông, cảm ơn ông". Mấy cô mừng rỡ nói rồi nhanh chóng leo lên xe

"Ai lái xe vậy?". Sashiko hỏi

"Đều là người của Izumi". Jiraiya đáp. "Họ đã luôn muốn lật đổ Kakuzu, nhưng không đủ sức. Là Izumi nhờ ta chuyển lời nhờ họ giúp đỡ, có vẻ họ đều rất yêu quý con bé nên cũng chẳng ngại nguy hiểm mà giúp ngay"

"Izumi-chan sao rồi?". Sashiko nói

"Đang ở trong phòng cùng với tên khách đó, vì nhóc ra muộn nên ta cũng không dám rời đi". Jiraiya nói

"Chị ấy sẽ không sao chứ?". Sashiko lo lắng nói

"Yên tâm, họ vừa mới vào thôi, chưa mần ăn gì được đâu". Jiraiya đáp. "Chúng ta vẫn còn thời gian"

"Sashiko-san, Ji-chan, chúng tôi phải trả ơn cô như thế nào đây?". Hinata lú đầu ra khỏi xe và nói
"Chị chỉ cần an toàn về nhà là đã trả ơn tôi rồi". Sashiko cười nói

"Mấy tay lái xe tuy không đủ sức lật đổ Kakuzu nhưng cũng là cao thủ cả". Jiraiya nói. "Có gì mấy cô cứ nghe theo họ, họ sẽ đảm bảo an toàn cho các cô. Còn nữa, ta không phải Ji-chan, tên ta là Jiraiya"

Hinata nở nụ cười, gật đầu. "Cảm ơn ông, Jiraiya-san'

Jiraiya cười cười, xua tay bảo không có gì

"Đi nhanh đi". Sashiko nói. "Còn chần chừ nữa sẽ có thể có nguy hiểm"

Mấy tay lái xe gật đầu rồi nhanh chóng rồ ga chạy vụt đi

"Giờ thì ông đi cứu Izumi-chan đi". Sashiko nói. "Tôi sẽ đi tìm tên Kakuzu đó"

"Hắn ở trên lầu cao nhất của tòa lầu này". Jiraiya nói. "Và hắn thật sự rất lợi hại, không phải loại tép riu cô chỉ cần tung vài cú đấm là gϊếŧ được đâu"

"Yên tâm đi". Sashiko nói. "Tôi sẽ ổn thôi"

Jiraiya có chút không an tâm, nhưng thời gian không cho phép ông chần chừ. Sau khi dặn dò thêm đôi câu với Sashiko thì liền rời đi
Jiraiya vừa đi, Sashiko cũng bắt đầu đi tìm tên Kakuzu đó. Nhưng vừa đi vài bước, chân cô bỗng dưng cứng đờ lại

"Đến tận bây giờ mới có tác dụng". Cô nghe thấy tiếng của lão Kotaro. "Nhãi ranh, cơ thể ngươi cũng trâu bò quá đấy"

Xuất hiện trong màn đêm là lão Kotaro và đám cận vệ đáng lý ra đã bị hạ từ lâu. Chúng chỉ còn vài tên trong số mười mấy tên ban đầu, nhưng mùi nguy hiểm tỏa ra từ chúng khiến Sashiko không thể buông thả cảnh giác

Dù tâm trí cô vững chắc hơn bao giờ hết, nhưng cơ thể lại cứng đờ không nghe lời. Ngay cả việc cầm ô thôi, Sashiko cũng có cảm giác tay mình đang run lên

"Lão hói". Cô rít lên. "Lão đã làm gì ta?"

Mấy tên cận vệ tiến tới đè cô xuống, dù Sashiko chống cự nhưng cơ thể như bị đông cứng, chỉ trong mấy chiêu, cô đã bị bắt gọn

"Ôi cái vẻ đẹp ngông cuồng của tuổi thiếu niên này". Lão Kotaro tiến tới, nắm tóc cô kéo lên để cô có thể nhìn thẳng mặt lão
"Ánh mắt kiêu ngạo đó, sự trong trắng và thuần khiết đó của ngươi". Lão nở nụ cười dâm tà. "Thật sự khiến ta muốn vấy bẩn nó"

"Lão hói chết tiệt". Cô rít lên. "Lão đã làm gì ta?"

"Một chút mê hương ấy mà". Lão đáp. "Người bình thường thì chỉ sau vài giây là gục, không ngờ đối với con nhãi nhà ngươi thì lại lâu như vậy"

"Lão khốn". Sashiko gầm gừ. "Đã hói đã xấu đã già rồi còn chơi bẩn, thứ khốn nạn như ông phải xuống địa ngục, bị quỷ sứ cắt da xẻ thịt hằng ngày mới có thể trị hết cái sự xấu xa, đê tiện, bẩn thỉu của ông"

Lão Kotaro nở nụ cười đầy sát khí, vung tay tán vào mặt Sashiko một cái thật mạnh. Chưa dừng lại ở đó, lão còn đạp một cái vào bụng cô, kéo tóc cô thật mạnh rồi lại tán thêm mấy cái khiến Sashiko có chút tê hết cả mặt lẫn da đầu
"Con nhãi khốn kiếp". Lão rít lên. "Thứ như ngươi, nhất định phải bị chơi đến chết mới thỏa hết cơn giận của ta"

Sashiko vùng vẫy, nhưng mê hương đã thông qua đường hô hấp mà ngấm dần vào các mạch máu trên cơ thể cô. Cô càng dãy dụa, máu càng lưu thông nhanh hơn, mê hương cũng ngấm sâu hơn

"Ngoan nào bé con". Lão Kotaro vuốt ve khuôn mặt cô, nở nụ cười đầy dâʍ ɖu͙ƈ gàn dở. "Để Kotaro-san đây đưa ngươi vào cực lạc tiêu khoái nhé"

Đám cận vệ bên cạnh cười thích thú đẩy ngã cô xuống. Sashiko thậm chí còn không thể cử động nổi các ngón tay chứ đừng nói gì là xông lên đánh nhau. Khi lão Kotaro đè lên người cô, ngón tay mập ú vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của cô, một sự buồn nôn tột đỉnh dâng trào trong cổ họng Sashiko

Lão cười khúc khích khi ngón tay di chuyển từ mặt xuống cái trắng nõn. Và Sashiko thì bất lực đến nổi một câu chửi rủa cũng không thể tuôn ra. Dù vậy, cô vẫn chẳng khóc lóc gì cả. Thay vào đó, sự khinh bỉ và phẫn nộ càng ngày càng hiện rõ trong mắt
"Hãy giữ lại ánh mắt khi ta xé rách tấm màn trinh trắng của ngươi đi nhé". Lão Kotaro dàn dở cười, mấy tên cận vệ cũng cười theo, đôi tay rám nắng chai sạn của chúng cũng chạm dần vào làn da chân cô

Lão Kotaro cười gàn dở, rúc cái mặt nọng mỡ của lão vào cổ Sashiko, một cách ghê tởm mà hôn lên xương quai xanh của cô, đôi tay dùng lực mạnh xé mở phần cổ áo Sashiko ra, để lộ bầu ngực vẫn còn đang phát triển dưới lớp áσ ɭóŧ mỏng manh

Sashiko muốn đấm chết lão ngay tại chỗ, nhưng thậm chí một câu rủa cô còn không thể nói thì làm sao có thể đánh đấm ai được?

Thế nhưng, ngay khi bàn tay dơ bẩn của lão Kotaro định chạm vào phần da thịt dưới lớp váy, một thanh kiếm đã từ đâu phóng xuống, chém đứt một cánh tay của lão

Lão Kotaro lập tức hét lên đầy đau đớn như lợn bị chọc tiết
"Là ai?". Một tên cận vệ hét lên

Sashiko nheo đôi mắt có hơi mờ mịt vì mê hương của mình nhìn theo hướng của lũ cận vệ. Trong màn đêm, dưới sự soi sáng của ánh trăng, Gaara hiện ra như một vị thần cao quý, khuôn mặt anh tuấn đầy nét lạnh lẽo chết chóc

"Ngươi là ai?". Một tên cận vệ cầm kiếm lên, la lớn

Hình xăm chữ Ái trên trán Gaara khẽ nhăn lại, khuôn mặt hiện rõ sát khí lạnh lẽo như Tu La đến từ địa ngục

Hắn nhặt lấy thanh kiếm mình vừa ném, nhanh như chớp tung ra mấy đường kiếm hạ gục lũ cận vệ

Máu tanh bắn lên bộ kimono màu nâu đỏ của hắn, thậm chí còn dính lên cả mặt. Dù vậy, Gaara vẫn chẳng mảy may có tí xúc cảm nào, chỉ chăm chăm nhìn vào lão Kotaro đang run rẩy đầy sợ sệt bên cạnh Sashiko đang vô lực nằm trên đất

"Đừng qua đây". Lão Kotaro hét lên rồi bỏ chạy, Gaara lại tung ra một đường kiếm chém đứt một bên chân của lão
"Chân của ta". Lão Kotaro hét lên, ngã vật ra đất

Gaara không để ý đến lão, chỉ chầm chậm bước lại gần Sashiko

Cô nằm trên đất, chiếc ô đỏ bị vứt gần đó, mái tóc được chải chuốt cẩn thận vì bị nắm lấy mà bù xù cả lên, mấy món trang sức cài tóc cũng rơi hết trên đất. Khuôn mặt cô sưng lên, khóe môi chảy ra một vệt máu, quần áo xốc xếch, một phần cổ áo đã bị xé rách làm phần ngực chưa phát triển hết hơi lộ ra dưới lớp áσ ɭóŧ

Dù trong tình trạng như vậy, đôi mắt Sashiko vẫn là một sự kiên cường vững chắc, mạnh mẽ hơn bất cứ ai mà Gaara từng trông thấy

Gaara đoán chắc đó là điểm duy nhất hắn không ghét ở cô

"Sao mày thảm hại thế hả?". Hắn cười châm chọc, Sashiko liếc hắn, nhưng lại chẳng thể chửi rủa câu nào

"Giờ tao phải làm gì với mày đây?". Hắn nói, đưa tay vuốt ve bờ má đã bị đánh sưng của cô
Sashiko cố xoay đầu né cái đụng chạm của hắn, cô vẫn giận đấy nhé, đừng tưởng cứu cô xong là cô sẽ tha cho cái tội vô ơn của hắn

Thấy cô như vậy, tay Gaara cũng thu lại, hắn đứng dậy, thản nhiên nói. "Ừ tốt thôi, vậy mày tự ở lại đây chờ cử động lại đi há"

Sashiko liền trừng to mắt nhìn Gaara, trong lòng thầm rủa hết 18 đời tổ tổng nhà hắn

Thằng chó này, vậy mà dám bỏ cô lại?

Thế nhưng, vừa đi được vài bước, Gaara đã quay lại, khóe môi nở nụ cười đầy châm chọc, tay búng lên cái trán của cô

"Th...thằng...ch...chó". Sashiko khó khăn gầm gừ

"Cuối cùng cũng chịu nhìn tao rồi?". Hắn châm chọc nói

Sashiko nghe xong liền khó chịu quay mặt đi

"Quay sang đây". Gaara nắm lấy mặt cô kéo qua. "Nhìn thẳng vào tao này"

Sashiko không còn cách nào khác đành phải nhìn thẳng vào hắn

"Mày phát điên cái gì vậy?". Hắn nói. "Mấy tuần liền không gây sự với tao, gặp tao đều lơ đi hết. Đã vậy còn bỏ nhà đến đây, mày biết hai thằng anh mày cứ tìm tao đòi người không? Phiền chết tao"
Sashiko căm tức nhìn hắn, khẽ rêи ɾỉ vì động tác nắm mặt của Gaara làm cô hơi đau

"Đau tao". Cô nói

Má cô đã bị tát đến sưng đỏ, Gaara lúc này mới phát hiện mình hơi mạnh tay thật, đành phải buông cô ra

Liếc qua bộ quần áo của cô, Gaara tặc lưỡi đầy khó chịu. Hắn nói. "Ăn mặc như vậy tính để bị cảm lạnh cho chết à?"

"Lão già đó xé áo tao đấy chứ". Cô đáp lại

Gaara bất mãn thở dài, cởi chiếc áo khoác màu vàng cát lên mặc cho cô

"Mặc vô". Gaara nói. "Để 2 thằng anh mày thấy lại tưởng tao có ý đồ gì với mày"

"Ai mượn vậy?". Sashiko bất mãn nói, nhưng lại không trả lại chiếc áo màu vàng trên người

Mùi hương bạc hà có pha lẫn chút mùi máu, Sashiko khẽ ngửi, cảm thấy có chút dễ chịu

"Đứng dậy được không?". Hắn hỏi

Sashiko thử cử động các khớp tay. Có vẻ cơ thể cô không giống với người Trái Đất nên mê hương có tác dụng hơn hai giờ đối với người thường thì với Sashiko chỉ hơn 10 phút là hết tác dụng
Sashiko khẽ cử động cơ thể, chốc lát đã có thể tự mình đứng lên

"Thiệt tình, chỉ biết gây phiền phức cho người khác". Gaara khó chịu nói rồi đi lại chỗ lão Kotaro đang cố gắng lê lếch trên đất với một bên chân còn lại

"Chạy đi đâu thế hả lão già?". Hắn nói, chân đạp lên lưng của lão Kotaro khiến lão nằm vật xuống

"Làm ơn tha cho tôi". Lão Kotaro cầu xin. "Tôi tôi tôi sẽ không làm như vậy nữa, tôi t-"

"Đây vốn không có lòng thương người đâu nên đừng xin xỏ gì". Gaara nói. "Mà dù tôi có tha cho ông đi nữa thì con nhỏ quái vật kia sẽ tha cho ông sao?"

Dứt lời, Sashiko liền xuất hiện bên cạnh, trên tay cầm ô đỏ mà như tử thần cầm lưỡi hái đi đòi mạng người. Gaara liền biết điều thu chân về

"Lão già khốn kiếp". Sashiko rít lên, chân đạp mạnh lên bên tay còn lại của lão Kotaro
"Thứ khốn nạn như ông nên cút mẹ xuống địa ngục đi". Cô nói, chân đạp mạnh lên lưng lão làm gãy hết xương

Lão Kotaro hét lên như bị thọc tiết, Sashiko càng nghe càng sôi máu, chân đạp xuống chân lão, lực mạnh đến nỗi đứt luôn cả chân

Cô cầm ô đập mạnh lên người lão, từng cú đập như đá tảng khổng lồ đè xuống, lão Kotaro cứ la hét đầy đau đớn cho đến khi tắt thở

Thấy lão đã chết, Sashiko mới thôi. Cho dù vậy, cô vẫn khó chịu đạp thêm cái lên đầu lão, não và máu tươi liền văng ra, một số ít còn đọng lại trên chiếc bốt của Sashiko

"Quả nhiên vẫn là không nên gây sự với mày". Gaara nói

Sashiko trừng mắt nhìn hắn, vừa định buông ra một câu đá đểu thì một tiếng nổ lớn vang lên làm cô giật mình

Nơi phát ra tiếng nổ rất nhanh liền bốc khói. Sashiko đưa mắt nhìn, một sự sửng sốt dần hiện ra trên mặt
Nơi vừa nổ đó, là phòng của Izumi