Bà nội Lâm nhận ra cô không được tự nhiên, bàn tay to vẫy vẫy, đuổi đám đàn ông đi ra ngoài, người đông như vậy đứng ở đây làm gì.
Ba đứa cháu trai và ông nội Lâm bị ghét bỏ chỉ có thể đi ra ngoài, sau đó nhìn bạn gái của anh trai, cũng giải thích được những thắc mắc trong lòng, sôi nổi đi ra cửa.
Bùi Yên cảm nhận có một cặp mắt đang nhìn cô từ phía đối diện, cô từ từ nhìn qua, chỉ thấy một thiếu nữ mắt sáng xinh đẹp ngồi ở bên phải trên sô pha, một thân váy thêu thùa, lúc đứng dậy còn cười với cô.
Ánh mắt còn mang theo một chút khinh miệt cùng trào phúng, trong giây lát biến thành mỉm cười lễ phép gật đầu
*****
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Dịch Phong cùng với mấy người phụ nữ.
Bùi Yên ngồi bên cạnh bà nội và mẹ Lâm, bà nắm tay cô, hòa ái khuyên cô không cần lo sợ, mọi người đã sớm chấp nhận cô, hôm nay nhịn không được tò mò nên mới đến xem.
Còn nói với cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, về sau ai cũng là người nhà của cô, đừng coi như người xa lạ.
Cô mím môi cười nhạt, thường nghe gì đáp nấy, hỏi cái gì cũng nhẹ giọng trả lời, ánh mắt trong veo, không hề có ý nịnh hót.
Bà nội Lâm hài lòng gật đầu.
Lâm Linh cùng hai dì đang ngồi ở một bên trên sô pha, nhìn cô với ánh mắt suy tính, phỏng chừng ở trong lòng chấm điểm cho cô, Lâm Linh thường che miệng nói bên tai các dì vài điều gì đó.
Lâm Dịch Phong trực tiếp ngồi xuống rồi dựa gần cô, bàn tay to vòng qua sau lưng cô, tư thế chiếm hữu, lười nhác trả lời mấy câu hỏi khó thay cô gái nhỏ, chọc bà lão mất hứng trừng mắt nhìn anh vài cái.
Ngày thường nói chuyện với anh lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng, bây giờ sôi nổi làm gì.
Mẹ Lâm liếc mắt thấy động tác của con trai, có chút buồn cười, đang bảo vệ sao, từ nhỏ Dịch Phong đã có tính cách này, anh sẽ bảo vệ vật mình sở hữu, không cho người khác làm hỏng hay bắt nạt.
Nghĩ tới nửa năm trước, bà từng phản đối vài lần, mặc dù con trai có đưa ảnh cho bà xem, tuy nhiên dung mạo lẫn khí chất của cô gái nhỏ không đến mức xuất sắc.
Những tiểu thư thuộc gia đình giàu có, thậm chí rất nhiều cô gái ở chung với Dịch Phong từ nhỏ, nói chuyện quen thuộc lẫn nhau một chút, bà cũng yên tâm.
Kết quả con trai đã thay đổi kỹ năng diễn xuất mạnh mẽ của ngày xưa, vừa đấm vừa xoa với bà nửa năm, mẹ Lâm cũng dần dần chấp nhận.
Quên đi, con trai lớn lên, muốn thuộc về người khác mà.
Mẹ Lâm khẽ thở dài trong lòng, chung quy sau khi gặp mặt vẫn khá ưng ý, vừa thấy liền biết là con cháu nhà dòng dõi thư hương, dịu dàng đáng yêu, biết thư hiểu lễ.
"Yên Yên, sao không gọi ba mẹ tới chơi?" Bà nội Lâm nói về gia đình cô, từ khi có ảnh bạn gái Lâm Dịch Phong, bọn họ nhanh chóng điều tra tận gốc.
Ba là giảng viên đại học, mẹ là giáo viên múa ba lê, tuy rằng kém xa nhà họ Lâm, nhưng ít ra gia thế trong sạch, tình cảm cha mẹ đều rất tốt.
Bà nội Lâm càng nhìn cô càng thấy vừa lòng, nghĩ hai nhà phải nhanh gặp mặt, coi như hoàn thành được giấc mơ ôm chắt trai của mình, bà vỗ vỗ tay cô:
"Nếu lần này không tới, vậy sau khi về thủ đô chúng ta cùng đi gặp ba mẹ của con nhé."
Hả?
Bùi Yên sợ ngây người, như này cũng quá nhanh đi, cô không biết trả lời như thế nào, liền cào cào vào lòng bàn tay anh, cầu xin sự giúp đỡ.
Cào lần đầu, không phản ứng.
Cào lần hai, vẫn không phản ứng.
Cô nổi giận, anh lúc này dám giả chết, em cào chết anh!!!!
Vì vậy, đầu ngón tay nhỏ mịn màng cào tới cào lui trong lòng bàn tay anh, tức không chịu được.
Lâm Dịch Phong cười, nắm lấy đầu ngón tay đang làm loạn của cô, anh nghiêng đầu liếc cô, nghi vấn nhướng mày.
Anh cũng đang chờ cô trả lời, rốt cuộc khi nào cô mang anh về nhà đây?
Bùi Yên khóc không ra nước mắt, bà nội còn đang nhìn cô đấy, trời ơi, cô vắt hết óc, đang muốn tìm lý do cự tuyệt thích hợp, anh lại trả lời trước một bước:
"Bà nội, dù sao bà cũng phải để con gặp mặt ba mẹ vợ trước chứ." Lâm Dịch Phong bất đắc dĩ nhìn mắt bà nội Lâm, môi ghé vào bên tai Bùi Yên, buột miệng thốt ra lời mà mọi người có thể nghe được.
"Yên Yên, năm nay dẫn anh về nhà là được, ba mẹ anh có thể chờ thêm một thời gian nữa."
Bùi Yên thầm buồn bực, liếc anh một cái, cái người vô sỉ này.
Bà nội Lâm không chú ý tới vợ chồng son đang dỗi nhau, cảm thấy có lý gật gật đầu.
Bà gỡ vòng tay xuống, ánh đèn chiếu rọi xuống vòng ngọc trong suốt màu xanh nhạt, màu sắc nhu hòa làm người ta không thể rời mắt.
Bà kiên trì nắm lấy tay cô, thân thiết nói: "Đây là vòng ngọc truyền cho con dâu Lâm gia, vốn dĩ là mẹ của Dịch Phong mang cho con, nhưng bà cất giữ nó nên mang đến cho con xem."
"Hy vọng hai đứa ở bên nhau, Dịch Phong tính tình nóng nảy, gặp được cô gái ngoan như con xem như là phúc của nó."
Nói xong đeo vào tay cô, màu xanh ngọc kết hợp cùng làn da trắng như tuyết càng thêm nổi bật, tinh oánh trong suốt, mang theo sự kiều diễm, đẹp không nói nên lời.
Bùi Yên mỉm cười gật đầu đáp ứng, cảm ơn bà nội rồi nhìn Lâm Dịch Phong mỉm cười.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong phòng đều hoà thuận vui vẻ.
Lâm Linh nhìn không khí hòa thuận bắt đầu sốt ruột, cô có bí mật còn chưa nói với bà nội? Vừa rồi trong phòng nhiều người như vậy, người này nói người kia nói, hại cô không tố cáo được.
Tuy rằng hiện tại anh và chị dâu hợp nhau, nhưng cần phải làm cho bà mắng anh một trận, giáo huấn thật dài, bằng không lần sau tái phạm thì làm sao đây?
Vì thế, cô chạy đến bên người bà nội Lâm, ghé vào bên tai nói nhỏ: "Bà nội, con nói cho bà....."
Nói cả ngày, bà nội Lâm cái biết cái không, vốn dĩ lỗ tai của bà không tốt, âm thanh của cháu gái như tiếng muỗi kêu, bà thở dài kéo tay cháu gái:
"Linh Linh, con nói lớn tiếng chút được không, bà không nghe thấy."
Lâm Dịch Phong nhàn nhạt nhìn Lâm Linh liếc mắt một cái: "Rõ ràng biết lỗ tai bà nội không tốt, em không biết nói lớn hơn một chút sao?" Giọng điệu giáo huấn cô.
Cái này làm Lâm Linh tức điên, anh làm sai mà còn nói lý? Hừ, là anh bắt em nói lớn tiếng đó!
"Vì sao anh bắt nạt chị dâu?"
Lâm Linh phẫn nộ trừng mắt với anh, cô nói rằng mình cùng anh Tống Từ nghe thấy tiếng anh đánh chị dâu trong suối nước nóng, chị dâu khóc lóc nói từ bỏ, chị ấy không chịu nổi kêu anh nhẹ tay.
Kết quả anh lại bá đạo đánh mấy cái vào mông chị dâu, âm thanh hung ác khiến chị dâu phải ngoan ngoãn cam chịu.
"Anh còn nói cái gì mà bắn không ra, anh luyện xạ kích với chị dâu đúng không, tại sao anh có thể làm như vậy chứ?" Đôi mắt đỏ ửng, cô bé gào lên trách mắng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄).