Hả?
Cô gái nhỏ tỉnh rượu nhìn người đàn ông, ánh mắt tha thiết chân thành của anh đang phát sáng.
Bùi Yên chớp mắt, lại chớp mắt, anh vẫn chờ mong câu trả lời từ cô.
Anh thật là!
Cô gái nhỏ nóng nảy, lúng túng không biết làm gì, hồi sau mới trả lời.
"Chờ mấy năm nữa được không?"
Trước kia học cấp ba, cô từng bị nam sinh nhốt trong phòng thể dục.
Ba cô cho rằng thiên hạ này trừ ông ra, tên đàn ông nào cũng là kẻ xấu, tương lai cô nên ở nhà để ba mẹ chăm sóc, nhưng tuyệt đối khi đang học hành không được tùy tiện tìm lý do cá nhân trở về.
Cô muốn dành thời gian thuyết phục ba mẹ mình, bằng không con gái vừa rời đi nửa năm rồi dẫn bạn trai về nhà gặp mặt...
Cô đã tưởng tượng đến cảnh ba cô đuổi anh ra khỏi nhà rồi.
Bùi Yên ảo não, khoa tay múa chân, giơ bốn ngón tay, bốn năm sao...
Anh trầm mặc, còn ba năm...ba năm...
Lâm Dịch Phong bắt lấy tay nhỏ, vờ tức giận cắn lòng bàn tay cô: "Không công bằng."
Anh ôm cô nhóc đang tính toán kỹ lưỡng, nói người nhà anh đã biết cô từ khi bọn họ ở bên nhau, năm lần bảy lượt giục anh dẫn cô về nhà, mỗi ngày đều bị đám người đó oanh tạc một trận.
"Bà nội ồn ào muốn gọi video với em, kể rằng tuổi già 80 rất vất vả mong cháu nội được ôm vợ yêu, nước mắt nước mũi khóc lóc muốn tặng vòng gia truyền cho em."
"Mẹ anh..."
Người đàn ông tâm cơ thay đổi tình huống trong nhà, nói ngắn gọn là mọi người cực kì chờ mong được gặp cô.
Anh không cần cô gái nhỏ đồng ý cùng cô về nhà mà là giúp cô chuẩn bị tâm lý ra mắt trưởng bối ngày mai.
Kể lể xong còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.
"Ba mẹ em chưa hiểu rõ con người của anh, lỡ ngày nào đó bọn họ đưa em cho người khác thì anh biết làm sao đây?"
Trong lòng Bùi Yên áy náy, mình không tốt với anh, tưởng chừng cô càng trốn tránh, sự tồn tại của anh càng không giữ được bao lâu.
Giả sử cô bị đối xử như vậy, hẳn là cũng rất khổ sở nhỉ.
"Không đâu."
Cô ôm người đàn ông, sờ đầu anh trấn an, nghiêm túc đảm bảo.
"Cho em một năm nữa được không, ba em cố chấp..."
"Vậy em bồi thường anh như thế nào?" Lâm Dịch Phong cắn chóp mũi cô gái nhỏ, cò kè mặc cả.
"Năm nay anh là chồng em, sang năm sau chỉ có thể xem như tình nhân không gặp."
"Một tiểu tam không quyền lợi ngủ cùng em, cũng chẳng có danh phận."
Mạch não người này...
Bùi Yên dung túng bộ dáng vô lại của anh, cô liếc mắt anh một cái: "Anh nói thử xem, làm sao bây giờ."
Lâm Dịch Phong nhướng mày, lại gần môi cô gái nhỏ, giọng nói khàn khàn hết sức mị hoặc: "Giúp anh tắm được không?"
Cô nhóc buồn bực, bàn tay to chạm đến bầu ngực sữa, nhéo nhéo vài cái.
"Không được dùng tay, dùng...nơi này."
- --
Sâu trong rừng trúc, từng nhánh hoa mai cuốn theo hoa tuyết lượn lờ xung quanh.
Người đàn ông đặt tay bên cạnh bể suối nước nóng, tư thế lười biếng thoải mái, ánh mắt u ám như mãnh thú hưởng thụ bầu ngực sữa trước mặt.
Cô gái nhỏ mở rộng chân ngồi giữa thân anh, nơi riêng tư thân mật dán vào nhau cách lớp vải mỏng.
Dây lưng cởi bỏ, đôi thỏ ngọc thoát khỏi trói buộc nảy nở trong không trung cọ xát người đàn ông, cánh tay, cơ bụng...
Thậm chí hai viên anh đào nhòn nhọn còn tra tấn ngực anh.
Nửa người trên Lâm Dịch Phong di chuyển, nhũ cầu cô gái nhỏ lại bị anh nghiền ép từ bốn phía.
"Ân ~"
Cả hai rên rỉ ra tiếng, dòng điện khoái cảm len lỏi xuống bụng anh, căn cự vật lập tức bành trướng, chống đỡ không nổi dựng thành lều trại.
Bùi Yên bám vào cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vùi trong lòng anh, không dám ngẩng đầu xem tầm mắt nóng rực kia.
Cô gái nhỏ thở hồng hộc cọ xát hồi lâu, cái miệng nhỏ cố hít lấy không khí trong lành.
"Bé ngoan, chưa tắm xong..."
Lâm Dịch Phong cúi đầu cười cây nhỏ đang treo trên người anh, bàn tay to vỗ mông cô trừng phạt.
Làn da non mềm làm anh yêu thích không thôi, lướt qua mép quần lót vuốt ve mông nhỏ, niết thật chặt.
Cô mặc kệ anh đấy...!Người đàn ông này muốn ăn bớt thời gian mà.
Nhiệt độ suối nước nóng giúp Bùi Yên thoải mái thả lỏng, hơi nước mờ mịt, cô nhóc chớp chớp mắt, nửa mở nửa nhắm.
Ấm quá đi...!Không muốn về nữa...
Cô gái nhỏ đang mê mang, chợt bàn tay to chạm đến kẽ mông cô, dịch mảnh vải che đậy âm hộ sang một bên.
Quần lót người đàn ông được thiết kế đặc biệt, chỗ mệnh căn có một cái khóa kéo dễ dàng mở ra.
Anh giải phóng cự vật, đỉnh quy đầu chọc hoa phùng, thong thả hướng vào trong.
"Ngô ân ~"
Bụng nhỏ no căng, Bùi Yên bỗng dưng mở mắt, cúi đầu nhìn chốn đào nguyên và côn th*t dính sát nhau.
Trong dòng nước nóng hổi, gốc rễ đen nhánh của anh thoắt ẩn thoắt hiện.
"Anh...!Anh đồng ý hai tuần rồi mà."
Cô nhóc cảm thấy mình bị anh lừa, khuôn mặt nhỏ thẹn thùng, âm thanh lên án trở thành tiếng nỉ non động lòng người.
"Ừm ~ Ông xã nhịn không được."
Nơi trí mạng hút chặt khiến Lâm Dịch Phong sảng khoái hừ nhẹ, anh nắm eo thon đang vặn vẹo xin tha.
"Một lần được không, chờ hai tuần sau anh sẽ không chạm vào em một lần? Hai lần?* Có thể dự tính trước cho anh được không?"
(*Lâm Dịch Phong muốn "ăn" cô trước, hứa hai tuần sau sẽ không "chạm" vào cô một lần, sau đó anh nâng thành hai lần để cô thỏa hiệp.)
"Ngân hàng không có loại dịch vụ này đâu, bằng không sẽ đói chết người ta mất..."
Anh vừa nói vừa xoay quanh thịt non mềm mại, đổi biện pháp dụ dỗ cô.
Bùi Yên dở khóc dở cười đạo lý của anh, dục vọng bị quy đầu trêu chọc nổi lên từng đợt tê dại.
Cô gái nhỏ nức nở gục đầu vào vai anh, trong miệng lẩm bẩm.
"Ân a! Nói tốt lắm, một lần...!Ân...!Ba lần* đi.."
(*Bùi Yên không cho anh "chạm" vào cô ba lần trong hai tuần sau.)
Lâm Dịch Phong sửng sốt, tức giận cắn vai cô, cô nhóc khôn khéo đến mức làm anh vừa yêu vừa hận.
Anh nâng người cô lên, cự vật theo tư thế đứng thẳng không đi vào bên trong, chỉ còn hai viên bi chụp đánh mông nhỏ.
Bọt nước từ cơ thể hai người chảy xuống hồ, phát ra tiếng nước không ngừng.
Người đàn ông ôm Bùi Yên đi đến hồ nước bên kia, côn th*t cắm mông nhỏ nở hoa, hai chân bạch ngọc tinh tế lúc chìm lúc nổi.
Cô gái nhỏ rũ rượi nằm trên vai anh, hạ thấp giọng.
"Đi đâu vậy?"
Lâm Dịch Phong mút cái miệng nhỏ, bàn tay to nắm chặt mông cô, lỗ mãng thao làm, bạc môi mỏng thở dốc.
"Ông xã đưa em đi ngắm hoa mai.".