Tình Biến

Chương 46




Vì tình huống đột ngột phát sinh này mà toàn bộ quá trình điều tra bị cản trở, tuy rằng ai cũng hiểu trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám nhưng chi tiết cụ thể lại không rõ nên cũng không thể quyết định sẽ hành động tiếp như thế nào được.

Mạc Duy Khiêm suy nghĩ một lát rồi gọi Đổng Nguyên vào văn phòng của mình: “Bây giờ anh lập tức hành động, không cần đàng hoàng, cho người âm thầm tiếp xúc với người nhà Vương Dân, bên chỗ quản lý siêu thị kia cũng vậy, có tình huống gì đều phải báo riêng cho tôi trước!”

Đổng Nguyên lập tức cử người đi làm, tám giờ tối hôm đó gấp gáp báo về: “Đã hỏi rõ rồi, người nhà Vương Dân nói bắt đầu từ đêm quam có một đám người không ngừng quấy rầy uy hiếp họ, những hộ kinh doanh kia cũng cùng một cách làm như thế.”

Mạc Duy Khiêm nghe xong cũng không nói gì, mà tiếp tục chờ đợi tin từ ngoại thành.

La Duyệt Kỳ bưng tới hai ly nước cho hai người rồi khuyên Mạc Duy Khiêm: “Anh đừng sốt ruột.”

Mạc Duy Khiêm kéo La Duyệt Kỳ ngồi xuống bên mình, gật đầu nắm lấy tay cô, sau đó tựa vào ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi.

La Duyệt Kỳ liếc mắt nhìn Đổng Nguyên một cái, ý là hai người ra ngoài để Mạc Duy Khiêm nghỉ ngơi cho tốt.

Đổng Nguyên lập tức đứng lên, La Duyệt Kỳ nhẹ nhàng định rút bàn tay của mình ra, kết quả là cô vừa động đậy, Mạc Duy Khiêm đã nắm chặt tay cô hơn: “Em ở lại với anh.”

La Duyệt Kỳ đành ngồi trở lại, Đổng Nguyên liếc họ một cái rồi ra ngoài.

Mạc Duy Khiêm vẫn nhắm mắt, giờ tay ôm La Duyệt Kỳ vào lòng: “Em cũng nghỉ ngơi một lát đi.”

“Em không sao, anh mới là người phải suy nghĩ mệt mỏi nhiều nhất mà.” La Duyệt Kỳ tựa vào trước ngực Mạc Duy Khiêm khẽ nói.

Khóe miệng Mạc Duy Khiêm cong lên: “Xảy ra chuyện này, người anh có thể tin cũng còn không nhiều lắm, sau này những tài liệu cơ mật chắc phải phiền em xử lý bảo quản rồi, những người khác anh không tin được, Đổng Nguyên và Thư Dân đều có chuyện phải xử lý không giúp được, cho nên em cũng không có thời gian rảnh rỗi đâu, cơm cũng không cần tự mình làm nữa, nếu không sẽ mệt không chịu nổi đó.”

“Em cũng có nấu món gì quá phức tạp khó khăn đâu, chỉ là mấy món ăn đơn giản thôi mà, anh không cần lo lắng cho em. Được rồi đừng nói nữa, mau nghỉ chút đi.”

Mạc Duy Khiêm vuốt ve gương mặt La Duyệt Kỳ trong lòng, không tiếp tục nhắc lại nữa.

Hai người lẳng lặng tựa vào nhau, không khí ấm áp ngập tràn xung quanh, lòng Mạc Duy Khiêm và La Duyệt Kỳ đều cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

Cũng không biết bao lâu sau thì có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

“Vào đi.” Mạc Duy Khiêm biết chắc chắn là có tin mới, vuốt vuốt mái tóc của La Duyệt Kỳ rồi mới để cô ngồi lên.

Đổng Nguyên đi vào nói luôn: “Bên kia cũng không khác ở đây lắm, nhà quản lý siêu thị cũng bị uy hiếp, hắn bị dọa sợ rồi, căn bản không dám nói thêm lời nào về chuyện năm đó cả.”

“Một ngày ngắn ngủi mà có thể làm ra hành động lớn như thế, lại trùng hợp tới từng trường hợp nạn nhân như thế, xem ra bên trong tổ chức chúng ta có vấn đề.” Mạc Duy Khiêm quyết đoán kết luận.

Hắn vừa nói xong, mày lập tức nhăn chặt lại: “Không tốt, cha con Cao Nghiễm Thanh cũng sẽ có nguy hiểm.”

Đổng Nguyên đang định nghĩ cách gì đó thì di động Mạc Duy Khiêm lại vang lên, tiếng chuông điện thoại lúc này khiến người ta cảm thấy vô cùng chói tai và kinh hãi.

Tuy là một số điện thoại lạ nhưng Mạc Duy Khiêm vẫn lập tức bắt máy: “Alo?”

“Alo, anh là Mạc Duy Khiêm phải không?” Là giọng một cô gái trẻ.

“Là tôi.”

Đối phương vừa nghe là tìm đúng người thì lập tức gấp gáp nói: “Em là con gái Cao Nghiễm Thanh, hôm đó sau khi các anh rời đi thì có mấy người tìm tới đây, cả ngày đều ở ngoài chửi bậy uy hiếp, cửa nhà em cũng bị đánh nát luôn. Bây giờ họ vẫn chưa đi, em sợ buổi tối sẽ xảy ra chuyện, anh có thể đến giúp cha con em không, tài liệu cũng đã chuẩn bị xong rồi.”

Mạc Duy Khiêm còn chưa kịp đáp lời đã nghe thấy từ đầu bên kia truyền đến tiếng thét chói tai của Cao Tử Ninh, ngay sau đó là một trận tiếng động rầm rầm, cảm giác vô cùng hỗn loạn.

“Đổng Nguyên, anh lập tức gọi người, chúng ta tới nhà Cao Nghiễm Thanh.”

Nói xong lại nhìn về phía La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, anh bảo Hàn Giang đưa em về nhà trước.”

“Anh mau đi đi, em có thể tự lo được.” La Duyệt Kỳ thúc giục Mạc Duy Khiêm.

Lúc này Mạc Duy Khiêm mới cùng Đổng Nguyên rời đi.

La Duyệt Kỳ về nhà nhưng tâm trạng vẫn không yên được, nhìn giờ đã hơn 1 giờ rồi, sao còn chưa trở về? Nhưng cô cũng không dám gọi điện, sợ làm ảnh hưởng đến công việc của hắn.

Lại qua hơn nửa tiếng, cuối cùng cửa nhà cũng có tiếng động, La Duyệt Kỳ lập tức chạy ra.

Người đầu tiên đi vào là Đổng Nguyên, trong tay con cầm một túi xách to, sau đó chính là Mạc Duy Khiêm, trong lòng hắn là một cô gái vẫn còn đang run rẩy, phía sau là ba bốn vệ sĩ cũng cầm đồ đạc vào.

Tuy biết cô gái này là con gái Cao Nghiễm Thanh, hơn nữa xem ra là cũng vừa được giải cứu ra, Mạc Duy Khiêm làm thế cũng là bình thường, nhưng lòng La Duyệt Kỳ lại quýnh lên.

Cố ý coi nhẹ cảm giác bất ổn trong lòng, cô dẫn đoàn người vào trong nhà.

Mạc Duy Khiêm nói: “Duyệt Kỳ, đây là Cao Tử Ninh, con gái Cao Nghiễm Thanh, lúc bọn anh đến thì nhà họ đã bị hủy, Cao Nghiễm Thanh cũng bị đánh tới tái phát bệnh cũ, đã đưa tới viện rồi, cô ấy cũng bị đánh đôi chút, em giúp chăm sóc cô ấy nhé.”

La Duyệt Kỳ lập tức gạt bay cảm xúc tiêu cực trong lòng, tự trách sao lúc này rồi mà cô còn suy nghĩ linh tinh nữa.

“Tới đây, chị đưa em đi rửa mặt chải đầu rồi thay quần áo ngủ một giấc nhé.” La Duyệt Kỳ mỉm cười với cô gái ở trong lòng Mạc Duy Khiêm nói.

Cao Tử Ninh túm chặt quần áo Mạc Duy Khiêm không chịu buông ra.

“Tử Ninh, đây là bạn gái tôi La Duyệt Kỳ, em yên tâm đi, ở đây rất an toàn, không cần phải sợ.”

Cao Tử Ninh nhìn Mạc Duy Khiêm như xác nhận lời nói của hắn, sau đó mới chậm rãi buông tay ra, để La Duyệt Kỳ kéo cô đi rửa mặt.

Sắp xếp xong cho Cao Tử Ninh, lại nhìn cô bé ngủ say, để lại đèn ngủ mờ mờ xong La Duyệt Kỳ mới trở lại phòng mình, thấy Mạc Duy Khiêm đang tựa vào đầu giường, không biết đang nghĩ gì.

“Cô ấy sao rồi?” Mạc Duy Khiêm hỏi.

“Bị dọa không nhẹ, trước khi ngủ say còn không dám để em đi, thật đáng thương.”

“Ừ, cha cô ấy còn phải ở viện điều trị thêm một thời gian, có chuyện này anh cần bàn với em, lần này Đổng Nguyên không đem đủ người đến, Cao Tử Ninh cũng cần bảo vệ, anh sẽ để Hàn Giang và Vương Bằng ở lại bảo vệ anh toàn của em và Cao Tử Ninh nhé, tạm thời em chịu khó vất vả chăm sóc cô ấy một chút.”

“Bây giờ cô ấy còn trong hoàn cảnh nguy hiểm hơn em, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cô ấy, anh đừng lo, cứ giải quyết chuyện của anh đi.”

Mạc Duy Khiêm thở dài: “Không ngờ vẫn xảy ra chuyện, nội ứng này mà không bắt được thì đừng mong giải quyết xong chuyện.”

“Vậy phải làm sao đây, anh có cách gì không?” La Duyệt Kỳ cũng hận kẻ phản bội này.

Mạc Duy Khiêm cười cười: “Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là anh thấy hơi đau lòng thôi, kẻ đó là ai thì anh cũng đã đoán ra rồi.”

La Duyệt Kỳ nghĩ cũng thấy đúng, thủ đoạn của Mạc Duy Khiêm cô cũng đã từng tự mình trải nghiệm, tin chắc rằng hắn nhất định có thể tìm ra nội gián.

Sáng sớm hôm sau Mạc Duy Khiêm đã ra ngoài, sau khi La Duyệt Kỳ thu dọn xong thì cũng sang xem Cao Tử Ninh.

Cao Tử Ninh đã tỉnh, đang ngồi trên giường ngẩn người.

“Em tỉnh rồi sao? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mau đi ăn nào.”

Cao Tử Ninh lo lắng nhìn La Duyệt Kỳ hỏi: “Ba em không sao chứ?”

“Em yên tâm, cha em đang ở bệnh viện điều trị, có vệ sĩ bảo vệ, rất an toàn.”

Cao Tử Ninh nghe thế cũng yên lòng, xuống giường cùng La Duyệt Kỳ ra ăn sáng.

Cơm nước xong, La Duyệt Kỳ trò chuyện tán gẫu với Cao Tử Ninh, nói qua nói lại một hồi lại nói đến Mạc Duy Khiêm.

“Chị và Mạc Duy Khiêm quen nhau như thế nào vậy?” Cao Tử Ninh tò mò hỏi.

La Duyệt Kỳ cười nói: “Nói sao được nhỉ? Phải nói là chị cũng được anh ấy cứu, sau đó thấy dáng vẻ anh ấy không tồi nên dùng thân báo đáp!”

“Thật hay giả vậy? Chị trêu em à?” Cao Tử Ninh không tin.

“Là thật đó, dù sao chúng ta cũng không có việc gì làm, để chị kể cho em quá trình phát triển đến tình trạng hôm nay của bọn chị nhé.”

Khi La Duyệt Kỳ kể lại một hồi sau, Cao Tử Ninh liên tục thở dài: “thì ra những chuyện chị đã trải qua còn đáng sợ hơn em, nhưng chị có thể trở thành bạn gái của Mạc Duy Khiêm thì lại may mắn hơn em nhiều, em cũng muốn có bạn trai như thế nha, đến lúc đó ba em và em cũng không cần lo lắng sợ hãi như thế nữa.

“Bé ngốc, bây giờ em và cha em chẳng phải cũng đang được bảo vệ đó sao? Mạc Duy Khiêm là người rất đáng tin cậy, anh ấy sẽ không nói suông đâu, em cứ yên tâm phối hợp điều tra.”

“Chính vì em biết anh ấy là dạng người gì nên mới hâm mộ chị đến vậy mà, em chắc chắn sẽ phối hợp tích cực, nếu không chẳng phải em và cha em sẽ mãi mãi không có ngày lành ư?” Cao Tử Ninh nói chuyện rất linh hoạt.

Trong lòng La Duyệt Kỳ cũng âm thầm khen ngợi, đúng là khó có người nhìn xa được như Cao Tử Ninh, đa số người bằng tuổi cô bé đều không thể nhìn thấu được điều này, tính tình Cao Tử Ninh đúng là rất hợp với cô. La Duyệt Kỳ bắt đầu thích tính cách của cô bé trước mắt rồi.

Qua vài ngày, Cao Tử Ninh đã hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh mới, con người sáng sủa ra không ít.

Hôm nay La Duyệt Kỳ cùng Hàn Giang đi siêu thị, lúc trở về thì nghe bên trong có tiếng cười rất vui vẻ, đi vào phòng khách thì thấy Cao Tử Ninh đang vui vẻ nói về chuyện thú vị lúc học đại học với Mạc Duy Khiêm, trên bàn bày không ít đồ linh tinh.

“Duyệt Kỳ, em về rồi à, mau tới đây ngồi đi, Tử Ninh đang giảng đến chỗ thú vị.” Mạc Duy Khiêm ngoắc ngoắc tay gọi La Duyệt Kỳ đến.

“Hai người cứ trò chuyện đi, em vào bếp sắp xếp mấy thứ này đã.”

La Duyệt Kỳ mang theo đồ đạc vào phòng bếp, sắp xếp gọn gàng vật dụng hàng ngày và đồ ăn mua về xong mới trở lại phòng khách.

“Mạc Duy Khiêm, anh nói xem em đánh cô gái kia có đúng không? Ai bảo cô ta mắt chó không nhìn thấy người, nhìn em không có tiền thì bắt nạt em!”

“Em đó, làm việc quá nóng nảy, có đôi khi đánh đấm không giải quyết được vấn đề, thậm chí là càng làm mọi việc hỏng bét ra, em còn nhỏ tuổi, qua vài năm nữa sẽ hiểu được.” Mạc Duy Khiêm cười lắc đầu, không quá đồng ý với hành vi của Cao Tử Ninh.

“Em không quan tâm, cứ xả giận xong rồi tính!” Cao Tử Ninh vênh váo tự đắc cong môi giả làm mặt quỷ hướng về phía Mạc Duy Khiêm, Mạc Duy Khiêm bật cười.

Nhìn cảnh này, La Duyệt Kỳ cảm thấy vô cùng quen thuộc, cô nhìn thấy bóng dáng chính mình trên người Cao Tử Ninh, mà Mạc Duy Khiêm cũng mang dáng vẻ không vấn đề gì như thế.

“Em đừng để ý, chẳng qua là Duy Khiêm cảm thấy cô ấy đáng thương thôi.” Đổng Nguyên đi vào lấy nước, đúng lúc nhìn thấy La Duyệt Kỳ mang vẻ mặt phức tạp đứng đó, lập tức giải thích một câu.

La Duyệt Kỳ cười nói: “Em không sao, chỉ là hơi xúc động thôi, Cao Tử Ninh thật sự khiến người ta quý mến, tuổi còn nhỏ đã gặp nhiều chuyện như thế mà vẫn có thể lạc quan sáng sủa, đúng là hiếm có mà.”

“Đúng thế, Duy Khiêm cũng nghĩ vậy nên mới có thể nâng đỡ cô bé như thế.”

La Duyệt Kỳ gật đầy đi về bên đó.

“Chị Duyệt Kỳ, chị xem nè, Mạc Duy Khiêm mua rất nhiều thuốc bổ cho em, mình em sao mà uống hết được chứ, chúng ta cùng nhau uống nhé.”

La Duyệt Kỳ nhéo nhéo hai má Cao Tử Ninh nói: “Thân thể em yếu đuối mới cần bồi dưỡng, thuốc sao có thể uống lung tung được, chị sẽ giám sát em hàng ngày đó.”

“Chị Duyệt Kỳ của em nói đúng đó, mấy thứ thuốc này đều để cho em uống, chị ấy dĩ nhiên sẽ có phần riêng, anh có thể bạc đãi người phụ nữ của mình hay sao? Còn nữa, không được cả ngày gọi cả họ tên anh ra, anh lớn hơn em 13, 14 tuổi đấy, sau này gọi anh là đại ca đi.”

“Em mới không cần, chẳng phải anh cũng lớn hơn chị Duyệt Kỳ 11 tuổi đó sao, sao không thấy chị ấy gọi anh là đại ca? Em thích gọi thế nào thì sẽ gọi thế đó!”

Không biết vì sao khi nhìn Mạc Duy Khiêm đang vô cùng bất đắc dĩ ngồi đó, La Duyệt Kỳ cảm thấy vô cùng hiểu lí do Cao Tử Ninh không muốn thay đổi xưng hô với Mạc Duy Khiêm, có thể là cũng giống cô, cảm thấy Mạc Duy Khiêm rất an toàn, không hề có khoảng cách mới có thể lớn mật làm nũng đúng không?

Thật ra cô đã nhìn ra sự yêu mến ngưỡng mộ của Cao Tử Ninh dành cho Mạc Duy Khiêm từ lâu, một cô gái chịu nhiều đau khổ như thế ở thời khắc nguy nan lại gặp một người đàn ông có quyền có thế lại có ngoại hình không tồi giải cứu mình, dĩ nhiên là trái tim sẽ nhộn nhạo, huống chi bản thân Mạc Duy Khiêm lại là một người rất có sức hút nữa!

Vì thế khi nấu cơm tối, La Duyệt Kỳ nhìn nhìn Cao Tử Ninh đang theo học nấu ăn đứng ở bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Không phải em thích Mạc Duy Khiêm rồi chứ?”

Mặt Cao Tử Ninh lập tức đỏ bừng, vội vàng xua tay: “Chị Duyệt Kỳ, chị đừng hiểu lầm, em không có, thật sự không có mà! Em chưa từng nghĩ đến việc phá hoại tình cảm của hai người đâu, em, em…”

Nhìn dáng vẻ bối rối của Cao Tử Ninh, La Duyệt Kỳ bình tĩnh mỉm cười: “Em đừng lo lắng như thế, đây là cuộc nói chuyện bí mật của chúng ta thôi, em thích anh ấy chị nhận ra mà, nếu không sao em lại theo chị học nấu ăn, còn luôn hỏi chị rằng anh ấy thích ăn gì chứ? Chẳng qua anh ấy thích gì chị cũng không rõ nữa, chị đều tùy tiện làm mấy món đơn giản thôi.”

“Không phải đâu, đồ ăn chị làm từ trước đến giờ Mạc Duy Khiêm đều khen không dứt lời, em thấy anh ấy đặc biệt thích ăn đó, sao chị có thể không biết chứ?” Cao Tử Ninh mơ hồ, bây giờ cô cũng không hiểu thái độ của La Duyệt Kỳ nữa, theo lý thì khi người ta phát hiện có kẻ mơ ước bạn trai mình như thế việc đầu tiên là phải dằn mặt đối phương chứ?

“Chị thật sự không biết, thời gian chị và Mạc Duy Khiêm ở chung cũng không dài lắm, có rất nhiều điều không hiểu về nhau, nếu không tin chúng ta hãy thử nghiệm đi, đồ ăn hôm nay để em làm, nhìn coi anh ấy phản ứng thế nào?”

Cao Tử Ninh nửa tin nửa ngờ: “Bình thường em không mua nguyên liệu quý như thế này, chắc chắn sẽ làm không ngon đâu.”

“Em cứ làm đi, chỉ cần nấu chin là được mà.”

Sau khi dọn xong đồ ăn, La Duyệt Kỳ đi gọi Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên.

“Đồ ăn hôm nay nấu không tốt lắm, sắp cháy rồi này.” Đổng Nguyên gắp một miếng thịt ném qua một bên.

Mạc Duy Khiêm không vui: “Có để ăn mà anh còn kén chọn, tôi thấy ăn rất ngon, nếu không thích anh trở về thư phòng làm việc tiếp đi.”

Cao Tử Ninh ngạc nhiên khi đồ ăn khó nuốt như thế mà Mạc Duy Khiêm cũng không chê, còn ăn đến vui vẻ, vì thế nhìn sang La Duyệt Kỳ.

Ánh mắt La Duyệt Kỳ hiện lên chút đau buồn, Mạc Duy Khiêm mù quáng nghe theo lời cô nói như thế có thể chứng minh rằng hắn căn bản không hề chú ý đến những việc cô làm, chỉ cần cô nói là cô làm thì hắn sẽ có ý nghĩ bảo vệ, yêu thích như thế tuy khiến người ta rất cảm động nhưng đồng thời cũng thiếu sâu sắc, cũng chứng minh được rằng cô chẳng qua chỉ là thú vui nhất thời của hắn mà thôi.

Nghĩ lại ước nguyện ban đầu của mình, lại nhìn Cao Tử Ninh đang mang vẻ mặt nghi ngờ, La Duyệt Kỳ lại cười nhạo sự mất mát khó giải thích trong lòng mình. Vốn dĩ cô cũng chỉ vì báo đáp ơn nghĩa của hắn, chẳng phải lúc trước đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ cần có biến động thì cô sẽ tự nguyện rút lui rồi mà. Giờ đây đã có Cao Tử Ninh là phiên bản của cô, vậy có phải cô cũng nên tự hiểu lấy rồi không?

Sau khi suy nghĩ, La Duyệt Kỳ cố gắng không nghĩ tới nguyên nhân của sự ê ẩm trong lòng nữa mà lại bắt đầu giao dần mọi việc cho Cao Tử Ninh làm, cố sức giảm bớt sự tồn tại của mình. Mà Cao Tử Ninh dường như cũng hiểu sự bất cần và rút lui của La Duyệt Kỳ, vốn dĩ đã gần gũi nay lại càng dán dính lấy Mạc Duy Khiêm, một số giấy tờ tư liệu đơn giản cũng bị cô ta cướp đi sửa sang lại.

La Duyệt Kỳ tưới nước cho chậu hoa ở cửa sổ thư phòng xong, xoay người lại suýt nữa thì đụng phải Đổng Nguyên phía sau.

“Có việc gì sao?”

Đổng Nguyên cũng không khách khí: “Em có tính toán gì?”

La Duyệt Kỳ không nói lời nào nhưng gương mặt đã hiện ra vẻ không biết Đổng Nguyên đang nói gì.

“Em không cần nhìn anh như thế, chúng ta thẳng thắn với nhau đi, ngay từ đầu anh lo lắng em vì biết thân phận của Duy Khiêm nên mới chia tay Kim Đào, mà em không từ chối những thứ Duy Khiêm đưa càng khiến anh chắc chắn suy nghĩ của mình hơn. Nhưng biểu hiện của em trong những ngày qua khiến anh không hiểu nổi, em trốn tránh Duy Khiêm, cũng có thể nói là em đang tạo cơ hội cho Cao Tử Ninh, cuối cùng là vì cái gì?”

La Duyệt Kỳ vẫn không nói lời nào.

Đổng Nguyên hơi tức giận: “La Duyệt Kỳ, anh mặc kệ em có suy nghĩ như thế nào, Duy Khiêm đối với em là toàn tâm toàn ý, chỉ cần là chuyện liên quan đến em thì Duy Khiêm chưa bao giờ nói chữ không, em không thể không quý trọng tình cảm và sự trả giá của cậu ấy như thế được!”

“Anh cảm thấy em và anh ấy có thể có kết quả không? Anh ấy có thể lấy em không?” La Duyệt Kỳ vô cùng bình tĩnh hỏi một câu.

Đổng Nguyên lập tức không trả lời được.

“Anh xem đi, ngay cả anh cũng biết đây là chuyện không có khả năng xảy ra. Đổng Nguyên, từ ngày anh nói cho em biết thân phận của Mạc Duy Khiêm thì em đã hiểu rõ điều này rồi, em cũng chẳng sợ nói thật cho anh biết, là vì em hiểu bản thân không trốn thoát sự theo đuổi của Mạc Duy Khiêm mà anh ấy lại làm nhiều việc cho gia đình em như thế, cho nên em mới quyết định ở bên anh ấy, anh cũng có thể hiểu rằng em làm như thế là để báo đáp ơn cứu mạng!”

“Sau khi nhận nhiều châu báu như thế mà em còn nói là đang báo ân?”

La Duyệt Kỳ cười khẽ: “Sao anh không nghĩ đến việc ngoài trang sức châu báu em cũng không đòi hỏi gì cả chứ?”

Đổng Nguyên yên lặng, một lát sau mới có phản ứng lại: “Em tính trả lại mấy thứ đó cho Duy Khiêm?”

Đổng Nguyên nhìn La Duyệt Kỳ im lặng cam chịu thì mất bình tĩnh: “Suy nghĩ này của em quá ngu xuẩn, muốn ở bên thì cứ ở bên, không muốn thì cùng lắm là không đồng ý, Duy Khiêm có thể ép em hay sao? Nghĩ cái gì mà báo ân? Đây đã là năm gì rồi chứ? Anh mặc kệ tương lai em và Duy Khiêm có kết quả gì không, anh chỉ biết hiện tại Duy Khiêm muốn đào cả tim gan ra vì em rồi! Quyên đi, giờ nói gì cũng đã muộn, em tự suy nghĩ đi, nhưng mà đừng tiếp tục dùng cái cách mà em cho là đúng để báo ân! Nếu em thật sự thích Duy Khiêm thì cứ tiếp tục bên nhau, còn nếu không thì hãy nghĩ cách rời khỏi sớm đi, ở bên Duy Khiêm vốn sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn. La Duyệt Kỳ, thật ra em căn bản không hề dũng cảm như Duy Khiêm đã nói, em chẳng qua chỉ là một cô gái sợ bị thương mà không dám dùng chân tình thôi!”

Bị Đổng Nguyên xé toang tầng ngụy trang cuối cùng, La Duyệt Kỳ cảm thấy bản thân không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa, cô sợ hãi, sợ bản thân yêu thương Mạc Duy Khiêm rồi sẽ chẳng có kết quả gì, cô không xứng với Mạc Duy Khiêm, chỉ có thể nương vào cái lí do báo ân buồn cười này an ủi bản thân, cô dĩ nhiên cũng muốn dũng cảm nhưng trước sự thật tàn khốc, cô phải làm sao chứ?

Đổng Nguyên thở phì phì đi ra ngoài, La Duyệt Kỳ nghe tiếng nói cười của Cao Tử Ninh và Mạc Duy Khiêm ở phòng khách, đôi mắt ướt át lên, hiểu rằng bản thân mình phải nghĩ lối ra thôi.

Buổi tối, La Duyệt Kỳ nằm trên giường xem tin tức, Mạc Duy Khiêm đi đến cười nói: “Cô nhóc Cao Tử Ninh kia thật sự là điên cuồng, chơi cờ nhảy cũng không nghe lời không buông tha.”

“Cô ấy chính là tính cách như thế, anh hãy ở bên cô ấy nhiều hơn, nếu không cô ấy sẽ lại nhớ đến cha cô ấy.”

Mạc Duy Khiêm ngồi bên giường, đưa tay lấy điều khiển trong tay La Duyệt Kỳ hỏi: “Em thật sự muốn cho anh bên cô ấy nhiều hơn hay là ghen nên nói thế?”

La Duyệt Kỳ trừng mắt vô tội nhìn Mạc Duy Khiêm: “Dĩ nhiên là em thật lòng rồi, vì sao em phải ăn giấm chua chứ, em không hẹp hòi thế đâu.”

“Dĩ nhiên là em không ăn giấm, em chỉ thiếu đẩy thẳng anh vào lòng cô ta thôi.” Thái độ của Mạc Duy Khiêm thay đổi, không phải mấy ngày nay hắn không phát hiện ra suy nghĩ của Cao Tử Ninh đối với mình, chỉ là hắn luôn luôn chờ biểu hiện của La Duyệt Kỳ, vốn nghĩ rằng có lẽ cô ấy phản ứng chậm không chú ý đến, vì thế hắn liền tỏ vẻ thân thiết hơn với Cao Tử Ninh, không ngờ rằng La Duyệt Kỳ chẳng những không tỏ ra ghen tuông mà ngược lại còn thường xuyên trốn đi để tạo cơ hội cho hắn ở riêng với Cao Tử Ninh, điều này rất không thích hợp!

“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi.” La Duyệt Kỳ chỉ có thể ứng phó như vậy thôi.

Mạc Duy Khiêm không tin: “Duyệt Kỳ, bây giờ anh không còn sức mà chơi trò đoán tới đoán lui đâu, thái độ của em là anh rất nghi ngờ, em nghĩ sao thì hãy nói thẳng với anh đi.”