Tình Bất Tận

Chương 56: CHỈ LÀ TRÙNG HỢP CÓ NGƯỜI GIỐNG NHAU?




Gần một năm sau, Diệp Bối Linh đang giúp cho anh trai mình chuẩn bị lễ cưới với La Mỹ Hiên. Tại một cửa hàng áo cưới lớn, ...

“Bối Linh à, kéo áo giúp chị với ..”

Diệp Bối Linh nghe lời kéo giúp và nhìn chị dâu tương lai rất đẹp với chiếc đầm cưới như công chúa.

“Đẹp đấy. Chọn này đi hen?”

“Không đợi anh của em tới nhận xét à?”

“Chị đừng lo. Mọi chuyện đã giao cho em thì hãy tin vào ánh mắt của em, anh ấy cũng giao toàn quyền cho em rồi. Yên tâm ..!”

La Mỹ Hiên cười khổ trước sự tự tin của Diệp Bối Linh, cả hai tiếp tục thử thêm vài bộ thì một hồi sau Diệp Trường Minh và Henry cũng vừa đến ..

“Hai nàng công chúa vẫn chưa xong à?”

Diệp Bối Linh cảm thấy vui vẻ hẳn khi Henry tới khiến Diệp Trường Minh một phen trêu chọc ..

“Đủ rồi hai vị, nhân vật chính là đây nhé!”

Vừa thấy Diệp Trường Minh thì La Mỹ Hiên liền hỏi thăm tình hình. Trước đó cả hai đã bàn sẽ mời Giang Vỹ tham dự ..

“Thế nào rồi anh?”

“Anh đã hỏi qua trợ lý rồi, cậu ấy bảo Giang Vỹ đã đi du lịch cùng anh trai thất lạc của Kiều tiểu thư đến nay gần một năm vẫn chưa có thông tin sẽ trở về ...”

La Mỹ Hiên có phần hơi thắc mắc về anh trai của Kiều Mịch Na thì liền chợt đau đầu vì một câu nói khiến mọi người lo lắng ...

“[Phó Minh Khải_ sẽ là bạn tốt của em mãi mãi, La Mỹ Hiên.]”

“Phó Minh Khải?”

Một cái tên làm mọi người hoang mang, ngay cả Diệp Trường Minh cũng chú ý đến. Trên xe, bỗng La Mỹ Hiên chợt im lặng suy tư thì Diệp Trường Minh mới lên tiếng ..

“Em cũng thắc mắc về người tên Phó Minh Khải phải không?”

“Anh cũng vậy?”

Diệp Trường Minh vừa lái xe vừa gật đầu thay cho câu trả lời ..



“Em có cảm giác là em biết đến cái tên này nhưng lại cảm giác như chưa từng quen biết ..”

“Anh hiểu cảm nghĩ của em, nhưng mà sắp đến ngày vui của chúng ta rồi nên đừng để điều tiêu cực đấy làm ảnh hưởng đến. Được chứ?”

La Mỹ Hiên cười nhẹ đồng ý nghe theo lời của Diệp Trường Minh. Tại nhà họ Kiều, mẹ Kiều không ngừng nhìn vào di ảnh của Kiều Mịch Na và đau lòng ..

“Mịch Na..”

Ông Kiều nhìn thấy vợ mình như vậy cũng không khỏi đau lòng theo, liền ngỏ ý đưa bà đi mua sắm cho tinh thần tốt hơn. Đang đứng chờ trước cổng trung tâm thương mại thì chợt có một tên cướp từ đâu chạy đến giật lấy túi của mẹ Kiều khiến bà lao đao ngã xuống ..

“Cướp ..”

Không ai để ý rằng có một cô gái đội nón đuổi theo tên cướp và giành lại túi cho mẹ Kiều.

“Bà à, không sao chứ?”

“Tôi không sao. Nhưng mà túi bị cướp mất rồi ..!”

Cô gái đội nón quay trở lại cùng với chiếc túi đưa cho mẹ Kiều, cả hai ông bà đều ngỡ ngàng với dung mạo của cô gái tốt bụng trước mặt rất giống với Kiều Mịch Na ..

“Đây là túi của cô ạ, còn tên cướp thì cháu lỡ để chạy mất không bắt lại được ..”

Ba mẹ Kiều vẫn còn chưa thể tin vào mắt mình mà không nghe được những lời cô gái đó đang nói ..

“Cô ạ? Cô không sao chứ ạ?”

“Cô không sao. Một lần nữa cô cảm ơn cháu nhé!”

Vừa xong việc tốt và tính rời đi thì mẹ Kiều muốn giữ cô gái đó lại ..

“Cô có thể xin thông tin của cháu để cảm ơn cháu vì đã dũng cảm giành lại túi giúp cô được không?”

“Không sao đâu ạ. Làm việc tốt thì không cần phải trả ơn, chuyện nên làm thôi ạ!..”

Cô gái dường như cảm nhận được mong muốn của ba mẹ Kiều nên đành để lại tên ..

“Cháu tên là Nguyễn Nhã Vy, hiện đang là nhân viên bán hàng của một cửa hàng trong trung tâm này ạ. Gần đến giờ vào ca làm rồi nên cháu xin phép nhé ạ!”

“Nguyễn Nhã Vy..”



Ba mẹ Kiều đi theo Nguyễn Nhã Vy đến một showroom thời trang lớn ở trung tâm thương mại này và luôn nhìn thật kỹ cô từ đằng xa ..

“Ông à, giống quá đúng không?”

“Trên đời có người giống người đến vậy sao? Chỉ trừ cái tên, còn lại đều như không hề có sự thay đổi ..”

Sau khi từ trung tâm thương mại về thì ba Kiều đã nhờ người điều tra thông tin về Nguyễn Nhã Vy ..

“Ông à, ông có nghĩ là ông trời đang muốn cho chúng ta một cơ hội gặp lại Mịch Na không?”

Ba Kiều trầm ngâm lắc đầu nhưng trong lòng cũng mang một hy vọng như mẹ Kiều, và càng vui hơn khi cô giúp việc thông báo rằng Phó Minh Khải sẽ về trong tuần sau. Kết thúc một ngày làm việc như thường lệ, Nguyễn Nhã Vy lên xe buýt về nhà với nhiều tâm tư.

“[Cố lên, Nhã Vy à..]”

Phía ba Kiều cũng nhận được báo cáo thông tin từ trợ lý về Nguyễn Nhã Vy_20 tuổi là một cô nhi đang sống trọ ngoài thành phố một mình, không người thân hay bạn bè ..

“Không còn thông tin nào khác sao?”

Ba mẹ Kiều đã biết được gia cảnh của Nguyễn Nhã Vy nên hôm sau đã đến showroom làm việc của cô. Không may cô nhân viên khác thấy ba mẹ Kiều là người thượng lưu nên đã giành khách với Nguyễn Nhã Vy nhưng lại bị mẹ Kiều gạt qua một bên mà tiến đến chỗ cô ..

“Rất nhanh gặp lại cháu rồi, Nhã Vy.”

Nguyễn Nhã Vy tươi cười chào đón ba mẹ Kiều như người quen, dường như cô không nhận ra gia thế của họ mà giới thiệu những sản phẩm với giá tiền không cao ..

“Cháu ngại cô chú không có tiền à?”

“À không ạ. Cháu không có ý đó.”

Mẹ Kiều đang được Nguyễn Nhã Vy tư vấn hai chiếc túi với giá cả chênh lệnh nhau ..

“Vậy nếu là cháu, thì cháu thích túi nào?”

Được hỏi bất ngờ nên Nguyễn Nhã Vy khá bất ngờ, nhưng vẫn chọn túi có giá cả cao hơn túi còn lại vì độ bền và chất liệu cứng cáp hơn ..

“Vậy lấy cô túi đó ..”

“Vâng ..”

Nguyễn Nhã Vy vui vẻ đóng gói chiếc túi này thật cẩn thận đưa lại hóa đơn cho mẹ Kiều thanh toán, sau khi nhận sản phẩm thành công thì mẹ Kiều lại tặng lại túi cho Nguyễn Nhã Vy xem như là lời cảm ơn vì sự dũng cảm ngày hôm qua khiến cô ngỡ ngàng mà quơ tay từ chối, nhưng sự kiên quyết của mẹ Kiều lại khiến Nguyễn Nhã Vy buộc phải nhận món quà đắt giá này.