Tình Anh Như Nắng Ấm

Chương 25: 25: Tình Địch




p class="watch-page-fiction-content">"Thôi không nói chuyện này nữa" Lục Tiến cố gắng xoay chuyển câu chuyện ra khỏi nhân vật Lâm Hưng, anh biết Doãn Linh và Phàm phu nhân rất chú ý đến chuyện của cô gái tiệm hoa và Trịnh Kiệt Luân, bèn lôi hai người họ ra làm tấm chắn.

"Bây giờ chắc họ Trịnh đó đã nói chuyện xong với cô Tinh Lạc đó rồi."



Phàm Dương làm sao mà không nhìn ra Lục Tiến đang chột dạ muốn chuyển chủ đề, thẳng thừng nói.



"Cậu muốn lái sang chuyện khác thì cũng nên lựa chuyện mà lái chứ, cậu thừa biết Kiệt Luân không thèm nói chuyện cùng cô nàng kia, bây giờ chắc hẳn là đang ôm ấp rồi."



Họ Phàm kia, cậu có cần phải nói thẳng thừng ra như thế không chứ?



Lục Tiến trợn mắt với Phàm Dương, trong lòng đang thầm nguyền rủa.



"Ơ" Câu nói của Phàm Dương làm cho Doãn Linh chú ý, cô xoay sang nhìn ông Phàm.



"Biết là các anh là bạn thân, nhưng anh hiểu rõ anh Trịnh đến thế à?"



Thậm chí ông Phàm còn có thể chắc chắn đoán ra hành động của anh Trịnh, từ cách nói của ông Phàm thì hoàn toàn không phải nói bừa.



Phàm Dương nhẹ nhúng đôi vai, anh khá lười giải thích thế nhưng ánh mắt của bà nhỏ bên cạnh đã sớm tròn xoe vì tò mò, bà nhỏ cũng đang rất mong chờ câu trả lời, Phàm Dương đành phải cất lời nói tiếp.



"Mọi người cũng biết Kiệt Luân không phải nhân vật tầm thường, bây giờ đã là thiếu tướng rồi, chuyện cậu ta ăn ngủ với phụ nữ vốn là chuyện bình thường, nhưng mà để người phụ nữ mang thai thì chắc chắn là do cậu ta có ý định từ trước. Cậu ta sẽ không tạo nên sai sót lớn như ngoài ý muốn có thai, việc có thai đó phải từ ý muốn của cậu ta mới có được. Chắc hẳn là đã có ý định với cô Tinh từ đầu, cho nên mới để cô ấy có thai, vừa rồi thái độ cô Tinh như thế là muốn phủ nhận quan hệ với cậu ta, nhất định cô ấy sẽ nói Kiệt Luân không cần phải chịu trách nhiệm."



"Ồ" Doãn Linh càng kinh ngạc hơn, cô bị bất ngờ a, không thể ngờ rằng ông Phàm có thể nắm rõ mọi thứ như vậy, còn có thể nhìn trước sự việc.



"Sao nữa sao nữa?" Lâm Ninh hấp tấp muốn nghe tiếp, cô biết anh xã to bự của cô luôn nhìn xa trông rộng, có thể phán đoán sự trước sự việc một cách chuẩn xác, cô muốn nghe thêm diễn biến phía bên kia a.



Phàm Dương nâng bàn tay xoa đầu cô nhỏ đáng yêu bên cạnh, bàn tay dịu dàng xoa trên mái tóc cô nhỏ một cách cưng chiều, tiếp tục nói.



"Kiệt Luân thuộc kiểu người trách nhiệm rất cao, cậu ta đã có ý định với cô Tinh cho nên mới có đứa nhỏ, cho nên dù cô Tinh có phản đối quan hệ thế nào đi nữa, Trịnh Kiệt Luân cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Có thể suy ra Kiệt Luân sẽ đề nghị tiến tới với cô Tinh, bọn họ sẽ tìm hiểu rồi tiến đến kết hôn. Ý định này rất phù hợp cho tình hình của cô Tinh hiện tại, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý, thường thì phong cách làm việc của họ Trịnh ấy là bỏ qua khâu dư thừa, đi thẳng đến trọng điểm. Suy ra được Trịnh Kiệt Luân sẽ phát sinh quan hệ với cô Tinh trước, sau đó mới tính đến chuyện yêu đương sau, nên là hiện tại có lẽ đang ôm ấp nhau rồi."



"Ỏ" Lâm Ninh nghe xong, không cần phải đắn đo suy nghĩ tính xác thực suy đoán của anh xã to bự, hoàn toàn tin tưởng, cái miệng nhỏ lại chu ra.



"Nên là chúng ta sẽ nhận được thiệp hồng của anh Trịnh và chị Lạc sớm thôi."



"Uây uây, hai người này, hai người suy đoán xa quá rồi" Doãn Linh vội nói, khác với Lâm Ninh hoàn toàn tin tưởng ông Phàm, Doãn Linh có rất nhiều thắc mắc.



"Làm sao anh chắc chắn được chị Lạc sẽ đồng ý với đề nghị của anh Trịnh, hơn nữa, sao anh chắc chắn chị Lạc sẽ phát sinh quan hệ với anh Trịnh chứ?"



Còn chắc nịt rằng còn họ đang ôm ấp nhau, làm sao mà có thể a?



Phàm Dương cũng lười giải thích, thế nhưng mà bà nhỏ vẫn cứ nhìn anh với đôi mắt tròn xoe, Lâm Ninh cũng muốn nghe nhiều hơn nữa, nên hùa theo câu hỏi của Doãn Linh.



"Sao anh lại chắc chắn đó?"



Phàm Dương cười khổ, vừa rồi vạ miệng nói làm chi a, bây giờ bà nhỏ anh cứ tò mò miết.



Phàm Dương nhìn Lục Tiến, chẳng phải vừa rồi lão Lục đang rất muốn chuyển vấn đề sao, anh đã thành công thu hút chú ý của hai cô nhỏ vào vấn đề này rồi, cho nên Lục Tiến cũng nên giúp anh giải thích cho hai cô nhỏ đi.



Anh nhìn Lục Tiến, Lục Tiến vừa uống ngụm nước, nhận thấy ánh mắt của anh, Lục Tiến đặt xuống cốc nước, trả lời thay.





"Đương nhiên cô Tinh sẽ chấp nhận đề nghị, việc cùng nhau chịu trách nhiệm với đứa nhỏ tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với việc cô Tinh một mình chịu trách nhiệm với đứa nhỏ, cô Tinh sẽ nghĩ cho đứa nhỏ nhiều hơn."



Ồ... Doãn Linh nheo mày, những người đàn ông này nói như thế hiểu rõ chị Lạc lắm vậy á? Doãn Linh nhìn Lục Tiến hỏi lại.



"Vậy thì cũng không chắc rằng chị Lạc sẽ phát sinh quan hệ với anh Trịnh, lại còn nói đang ôm ấp nhau, thật không đúng chút nào."



"Chắc chắn đấy" Lục Tiến phản hồi, với vấn đề nhạy cảm nhưng gương mặt bình thản vô cùng đáp.



"Như Phàm Dương vừa nãy nói, Trịnh Kiệt Luân thường bỏ qua khâu dư thừa, đi thẳng vào trọng điểm. Cậu ta sẽ phát sinh quan hệ trước như một cách ràng buộc cô Tinh vào mối quan hệ, sau đó mới tính đến khâu dư thừa là nói chuyện yêu đương. Cho nên cô Tinh hôm nay bắt buộc phát sinh quan hệ với họ Trịnh đó, nên có thể nói là đang ôm ấp nhau."



Anh nói như vậy có nghĩa là... Cho dù chị Lạc không muốn đi nữa, anh Trịnh cũng sẽ bắt buộc phát sinh chuyện?!



Ối a, suy nghĩ của đám người đàn ông này thật là...!



"Mấy người các anh nghĩ cái gì mà làm như thế vậy?" Doãn Linh khó chịu cất giọng.



Cái gì mà bỏ qua khâu dư thừa đi thẳng vào trọng điểm? Cái gì mà ép buộc có quan hệ?



"Lỡ như chị Lạc không có tình cảm với anh Trịnh, hai người họ chỉ có trách nhiệm vì đứa bé, lỡ như mà sau này chị Lạc vẫn không có tình cảm với anh Trịnh, vậy thì chuyện ép buộc có quan hệ chẳng khác nào anh Trịnh cưỡng ép chị ấy?"



Những người này họ không biết đến Tinh Lạc có tình cảm rất sâu nặng với Dư Hoà, đến hiện tại Tinh Lạc hầu như chưa buông bỏ được Dư Hoà.



Nghe Doãn Linh bức xúc, Lâm Ninh mới chợt nhớ đến.



"Phải rồi, chị Lạc nặng tình cảm lắm, chị ấy chưa dứt được người cũ nữa."



Nên nói là... Liệu chị ấy có thể dứt được tình cũ Dư Hoà hay không? Hay là mãi mãi trong lòng như thế?



Doãn Linh đứng bật dậy, ngay lúc này Doãn Linh chỉ muốn đi thẳng sang tiệm hoa bảo vệ Tinh Lạc.



Lục Tiến nắm tay Doãn Linh, giữ cô lại, anh nói nhanh.



"Em đừng vội, Kiệt Luân biết chừng mực mà."



Đúng là Trịnh Kiệt Luân sẽ làm như vậy, thế nhưng Trịnh Kiệt Luân cũng biết chừng mực, nếu như rơi vò tình trạng bị cô Tinh cự tuyệt, Trịnh Kiệt Luân cũng sẽ tự biết xoay sở, Lục Tiến trấn an Doãn Linh.



"Cậu ta sẽ không quá đáng với cô Tinh đâu, em đừng lo lắng."



Thấy Doãn Linh bị kích động, Phàm Dương cũng nhanh nói.



"Cô Doãn yên tâm đi, cô Tinh sẽ không sao đâu."



Có thêm Phàm Dương nói thế, Doãn Linh mới nhẹ nhõm một chút, cô ngồi xuống ghế, thở phào.



"Thật là... Mấy người các anh toàn nghĩ cái gì trong đầu, hi vọng là anh Trịnh không quá đáng, chị Lạc chị ấy vẫn chưa buông bỏ Dư Hoà."



"Dư Hoà?" Phàm Dương chau mày trước nhân vật lạ lẫm này.





Lục Tiến biết người này, sau hôm ấy phát hiện được Tinh Lạc, Lục Tiến trở về điều tra mọi thứ về Tinh Lạc, cũng sớm biết rõ những biến cố gần đây của Tinh Lạc.



"Là bạn thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm cũng là người yêu năm năm của chị Lạc" Lâm Ninh giải thích cho Phàm Dương biết.



"À..." Phàm Dương gật gật.



"Xem ra tình địch của Kiệt Luân khá là nặng ký rồi."



"Nặng lắm đấy" Lục Tiến chắc nịt, tự bản thân Lục Tiến cũng cảm thấy có phần lo lắng cho Trịnh Kiệt Luân, anh nói.



"Nói không chừng đúng như Linh nói, có khi cô Tinh sẽ không chấp nhận Trịnh Kiệt Luân."



Dư Hoà là cả cuộc đời của Tinh Lạc, đâu phải nói buông là buông.



"À mà" Lục Tiến chợt nhớ đến, hướng sang Phàm Dương hỏi.



"Trước đây có phải lão Trịnh có quan hệ với thiên kim tiểu thư Viên thị không?"



"Ừ" Đến giờ Phàm Dương vẫn không thể quên chuyện đó, lần đó Trịnh đại hiệp tham gia yến tiệc chúc mừng dự án ở Thành Hội của anh, sau đó tùy hứng trêu hoa ghẹo nguyệt vớ một cô nàng trong yến tiệc, không may đó lại chính là thiên kim tiểu thư Viên thị.



Sau đêm ấy, Viên Hạ Anh Túc ngày nào cũng đến Hafam đòi người, cô ấy đòi anh giao ra Trịnh Kiệt Luân.



Ôi trời, nhờ phúc của Trịnh Kiệt Luân, một mớ rắc rối mà Phàm Dương phải hứng lấy.



"Nhưng sao cậu lại hỏi chuyện này?" Phàm Dương không hiểu.



"Chà chà" Lục Tiến cười cười, anh cảm giác được kịch hay sắp đến rồi.



Trái đất này tròn đến mức khiến người ta bất ngờ a.



"Cái gì cơ?" Doãn Linh đập hai tay lên bàn, kinh.hô thốt lên.



"Anh Trịnh từng có quan hệ với Viên Hạ Anh Túc á?"



Lâm Ninh như đứa ngốc ngơ ngác vì không hiểu vì sao Doãn Linh lại kích động đập bàn, đôi mắt hoá hai hạt tiêu chớp chớp, đầu lại mọc ra ba dấu chấm hỏi.



Doãn Linh thất kinh, bởi vì người đã cướp lấy Dư Hoà từ chị Lạc không ai khác chính là Viên Hạ Anh Túc.



Bây giờ... Đến cả anh Trịnh trước đây cũng có quan hệ với thiên kim tiểu thư họ Viên này.



Ặc... Cô có nên nói chuyện này với chị Lạc không?



Còn tiếp...



(P/s Đối thủ nặng ký thiệt, gặp cái anh Trịnh ôm củ lạc cứng ngắt há há, sợ mất vợ há há.



Sắp tới mỗi ngày một chương nhé.)



_ThanhDii