Tình Anh Duyên Em

Chương 6: Xấu nên nhìn




Vì một cuộc gọi của "mẫu hậu", mà buộc Dạ Cảnh Tinh phải từ bỏ cuộc chơi để trở về đảm nhiệm tiếp tục vai trò người chồng mẫu mực.

Hắn sợ mẹ ba phần thôi, bảy phần còn lại sợ nhất thẻ bị khóa và tiền chi tiêu bị cắt. Cũng không biết con người này thật sự như vậy, hay chỉ là vỏ bọc bề ngoài để che đậy điều khác ở bên trong.

Về tới nhà, rượu cũng giả bớt được mấy phần. Vốn định đi thẳng lên phòng, rồi ngủ một giấc tới sáng thì chợt nhìn thấy phòng bếp còn sáng đèn, nên hắn lại ghé vào đấy một chút để giải đáp tò mò.

Xách áo khoác da phiên bản giới hạn đi vào bếp, Dạ Cảnh Tinh chợt khựng người khi nhìn thấy Hứa Tuệ Trân đang ngủ gật bên bàn ăn, đối diện là bữa tối tươm tất còn chưa được động đũa.

Nhìn lên đồng hồ, cũng gần hai giờ sáng chứ ít ỏi gì đâu. Vậy mà, cô gái ngốc nghếch này lại kiên nhẫn chờ đợi tới thế ư?

Khẽ bước tới gần hơn một chút, hắn nhìn từng món ăn, rồi nhìn qua cô gái. Bỗng nhiên lại có chút cảm giác buồn cười, trong lòng tự nhủ:

[Cô ta cứ như một đứa trẻ ngoan ngoãn, thảo nào Dạ Cảnh Văn lại nâng niu, yêu thương nhiều như vậy. Cũng thú vị phết nhỉ?]

Nghĩ xong, cũng không thể để Hứa Tuệ Trân cứ vậy mà ngủ tới sáng, nên hắn đã dùng tay khều cho cô tỉnh.

Khều khều vài cái, Hứa Tuệ Trân mới giật mình thức giấc. Ngẩng mặt nhìn người đàn ông bằng đôi mắt hơi đỏ, chứng tỏ cô đã ngủ say và rất lâu.

Thấy hắn, cô liền tỉnh táo lại ngay.

"Anh về rồi hả? Anh ăn tối chưa, để em hâm nóng thức ăn lại nha?"

"Không cần đâu! Em pha cho tôi ly trà gừng được rồi, hôm nay uống hơi nhiều nên trong người hơi mệt."

Hứa Tuệ Trân vừa nghe xong đã đứng dậy.

"Dạ! Vậy anh lên phòng trước đi, lát nữa em mang trà lên sau."

"Ừm! Nhanh đi, tôi chờ." Nói rồi, hắn liền rời đi.



Hứa Tuệ Trân cũng lật đật đi pha trà.

Một lúc sau mang lên phòng, thì Dạ Cảnh Tinh đã ngủ và hôm nay hắn lại không chịu tắm, đến tất chân còn lười cởi, cứ vậy đã nằm trên giường ngủ ngon lành.

Cô chỉ biết lắc đầu khi trông thấy, đặt trà lên bàn, rồi đi qua cởi tất cho hắn. Trong thâm tâm cô, người đàn ông này vẫn là chồng mình. Đối với cô, một ngày nên vợ thành chồng thì trọn đời trọn kiếp không thay đổi lòng.

Hắn dù có tệ thế nào đi chăng nữa, thì vẫn là người ăn đời ở kiếp với cô đến hết đời này. Chỉ cần cố gắng hiểu nhau nhiều hơn, hôn nhân ắt sẽ ổn. Bởi vì cô nghĩ, hắn nói cũng đúng. Hôn nhân và tình yêu, căn bản không giống nhau.

Cởi tất xong, Hứa Tuệ Trân định đi lấy khăn ấm lau mặt giúp hắn. Nào ngờ, đang loay hoay cạnh giường lại bị nắm tay kéo ngã nhào lên người hắn ta.

Cũng không biết hắn ngủ thật hay giả vờ, nhưng cái cách ôm ấp đối phương lại âu yếm vô cùng, khiến Hứa Tuệ Trân muốn rời đi cũng không được.

"Cảnh Văn, mau buông em ra đi."

"Nằm im cho tôi ôm một chút." Hắn trầm giọng lên tiếng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Hứa Tuệ Trân luôn ngoan ngoãn nghe lời, nên lúc này lại nằm im bặt cho hắn ôm. Đợi tới khi quá ngột ngạt, mới khẽ nói:

"Nếu anh chưa ngủ, thì ngồi dậy uống tí trà cho giải rượu đã."

"Ừm!" Hắn đồng ý nhanh chóng, cũng nhanh nhẹn buông tha cho cô gái, rồi ngồi dậy.

Tuệ Trân vội đi mang trà tới. Hắn thì tựa lưng vào thành đầu giường rồi, chứ mi mắt vẫn không nhấc lên nổi.

"Anh phải mở mắt ra mới uống được chứ!"

Nghe cô nhắc nhở, hắn cũng chịu hợp tác. Nhưng mắt vừa mở ra đã bị dáng vẻ dịu dàng của cô gái thu hút đến thất thần.

Cứ mỗi lần nhìn vào nhan sắc này, là lòng dạ hắn ta lại rạo rực không yên. Bởi vì, Hứa Tuệ Trân căn bản không hề giống với đám nữ nhân luôn vây quanh hắn ở ngoài kia.

Lúc nào họ cũng trang điểm thật sắc xảo để che đi khuyết điểm, còn cô gái này đến son cũng chẳng có trên môi. Vậy mà lại xinh xắn, mỹ lệ vô cùng.



Thấy người đối diện cứ nhìn mình không chớp mắt, Hứa Tuệ Trân liền khẽ hỏi:

"Anh sao vậy? Mặt em dính gì hả?"

"Không! Tại xấu quá nên nhìn lâu một chút thôi." Hắn nói như tạt nước lạnh vào mặt người nghe, khiến đối phương lập tức ngượng ngùng.

"Anh uống trà đi kẻo nguội."

Dạ Cảnh Tinh im lặng cầm lấy ly trà, miệng uống mà mắt vẫn không rời khỏi Hứa Tuệ Trân. Thấy cô cúi mặt, hắn liền ngạo nghễ ra lệnh:

"Ngẩng mặt lên."

Cô lắc đầu không nói gì, hắn lại nhíu mày.

"Tôi bảo em ngẩng mặt lên."

"Anh chê em xấu, nhìn làm gì cho chướng mắt."

Nhận được câu trả lời, hắn quyết định không co nữa. Trực tiếp dùng tay nâng mặt cô lên, mặt đối mặt, rồi thẳng thắn đưa ra yêu cầu:

"Không nhìn, vậy thì đi tắm."

Nói xong, hắn liền bước xuống giường, vừa tiến về phía phòng tắm, vừa ung dung căn dặn:

"Em lấy áo choàng ngủ, rồi mang vào phòng tắm cho tôi." Hắn đã khuất bóng khi giọng nói kết thúc.

Hứa Tuệ Trân ở lại với niềm hoang mang ra mặt.

Có khi nào, hắn muốn tắm cùng cô không?