Cốc cốc cốc…
Sau ba tiếng gõ cửa phòng, Trầm An Mịch bẽn lẽn mang trên tay tách trà xanh thơm lừng tiến vào thư phòng và nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt người đàn ông đang ngồi làm việc.
“Trà mới mẹ gửi qua, anh dùng thử xem có ngon không?”
Dạ Cảnh Văn liếc mắt nhìn tách trà, rồi trào phúng cất giọng: “Hôm nay uống nhầm thuốc gì mà siêng năng vậy? Hay là còn có mục đích gì phía sau, trong trà có độc?”
“Thì anh cũng biết rồi đó, đâu có cái gì tự nhiên tốt lên. Vậy nên, tách trà này đổi bằng ít hiện kim thực tế để em đi mua sắm. Từ giờ, An Mịch sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời anh.”
Dỗ ngọt đàn ông là cách kiếm sống của Trầm An Mịch, mà với một người luôn thích người khác nghe lời, ngọt ngào với mình như Dạ Cảnh Văn thì chính lúc này anh ta đã thành công bị dao động.
“Thông minh hơn rồi đó. Coi như cô cũng có công trong việc báo tin Hứa Tuệ Trân đang mang thai, nên số tiền này thưởng cho cô.” Dạ Cảnh Văn hào sảng, lập tức lấy điện thoại chuyển tiền vào tài khoản của cô gái.
“Cảm ơn anh yêu! Vậy anh uống trà đi, uống một chút cho em vui nha!” Vừa nói, Trầm An Mịch vừa đưa tách trà đến tận tay Dạ Cảnh Văn.
Đợi tới khi anh ta uống xong, trên môi cô liền xuất hiện nụ cười hài lòng.
“Thế anh làm việc tiếp đi nha, em xin phép về phòng.”
Cửa phòng khép lại, khuất khỏi tầm quan sát của người đàn ông, Trầm An Mịch lập tức vuốt ngực thở phào nhẹ nhỏm khi nhớ đến câu nói của Dạ Cảnh Tinh vào ngày hôm qua.
[Chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp, thì sẽ nhận được thuốc giải. Hoặc mất mạng, lẫn cả đứa bé trong bụng. Đây là cơ hội cuối cùng để cô lấy công chuộc tội.]
“Dạ Cảnh Tinh, hy vọng anh nói lời giữ lời.”
Một lúc sau, Dạ Cảnh Văn đã quay trở về phòng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Khi đó, Trầm An Mịch lại âm thầm tìm tới. Nhưng cô ta không làm gì người đàn ông đó cả, chỉ là từ tốn giúp đối phương bật chế độ không làm phiền trên điện thoại để được yên giấc trọn đêm nay.
“Chúc anh ngủ ngon, nốt đêm nay.”
…----------------…
Cùng lúc này tại bệnh viện.
Dưới sự chăm sóc tận tâm của Dạ Cảnh Tinh và dịch vụ tốt nhất ở bệnh viện, mà sức khỏe của Hứa Tuệ Trân bình phục rất tốt.
Tính ra trong cái rủi vẫn còn có cái may, may mắn ở chỗ tình cảm giữa hai người đã không còn khoảng cách, không ngại ngần định kiến như trước.
Mỗi ngày, Dạ Cảnh Tinh đều dành toàn bộ thời gian cho Hứa Tuệ Trân, chỉ riêng cả ngày hôm nay ngoài Chương Xuân Di ra, thì lại không thấy bóng dáng hắn đâu, nên bấy giờ trong lòng đã chợt dâng chút âu lo.
“Anh Chương, có biết Cảnh Tinh đi đâu không? Sao cả ngày hôm nay không thấy anh ấy tới đây?”
“Ờm… Chắc chút nữa sẽ tới thôi. Kìa, vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới ngay luôn, công nhận linh thật.”
Dạ Cảnh Tinh vào tới đã nghe thấy mấy câu của Chương Xuân Di, nên trước tiên vẫn là đi nhanh tới chỗ cô gái của mình.
“Sao đó, đang tìm anh à?”
Hứa Tuệ Trân không vội trả lời, mà cô đang bận quan sát phong cách hôm nay của người đàn ông.
Quần âu, áo sơ mi trắng, chân đi giày da, tóc chải gọn gàng, lịch lãm, đó không phải phong thái thường ngày của Dạ Cảnh Tinh.
“Anh vừa đi đâu về, hay lát nữa sẽ định đi đâu?”
Thấy cô có vẻ nghi ngờ, Dạ Cảnh Tinh liền cười trừ, rồi vội giải thích:
“Ừm, lát nữa anh phải đến dự một buổi tiệc rất quan trọng, nên cố tình ăn vận lịch sự một chút. Dù gì cũng sắp trung niên rồi, không nên cứ theo phong cách bad boy mãi được, như vậy khi ở bên cạnh em sẽ không xứng.”
“Anh như nào mà chả được, đâu nhất thiết phải thay đổi vì em chứ!” Hứa Tuệ Trân khẽ đáp.
Và cô đã được người đàn ông của mình nắm tay, nhẹ hôn một cái, song mới cười nói:
“Phải vì em mới được! Vì có em, là anh có tất cả rồi.”
Câu nói, nghe như muốn rụng rời cả con tim. Sau đó, hắn còn chủ động ôm lấy cô một chút, nét mặt lúc này tựa mang tâm tư phức tạp, khó tả thành lời.
“Chắc anh sẽ về hơi muộn, nên em đừng có chờ anh. Phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho mau khỏe, để còn về quê thăm bà, biết chưa?”
“Vâng! Anh đi sớm về sớm, đi đường cẩn thận nha.”
“Anh biết rồi!” Dạ Cảnh Tinh ngọt ngào đáp.
Trước khi đi, còn đặc biệt hôn thêm lên trán cô một cái, rồi mới nhanh bước rời khỏi. Lúc đó, Chương Xuân Di cũng đã đi theo sau.
Bấy giờ, hắn nhận lại áo vest từ tay thuộc hạ, mặc vào người và với vẻ ngoài hiện tại lúc này cứ giống hệt một khuôn với Dạ Cảnh Văn, từ gương mặt cho tới phong cách.
“Có cần tôi đi theo không?” Chương Xuân Di lo lắng hỏi.
Nhưng hắn lại cười tự nhiên, bình thản như không có gì đáng ngại, mà nói:
“Về thăm nhà thôi mà, có gì đâu phải lo. Giúp tôi bảo vệ cô ấy là được rồi.”