Lần thứ hai gần nhau tại nhà riêng của Dạ Cảnh Tinh, là lúc Hứa Tuệ Trân hiểu rõ lòng mình và cũng đã buông bỏ được nỗi áp lực trong lòng.
Hôm nay, là hắn đã cứu cô thoát khỏi Dạ Cảnh Văn.
Đứng nhìn nhau một lúc, Dạ Cảnh Tinh mới ôn nhu lên tiếng.
“Sau vai gáy của em còn đau không?”
Hứa Tuệ Trân khẽ lắc đầu, vừa định nói gì đó thì Chương Xuân Di đã chen ngang, cậu nói bằng chất giọng mỉa mai:
“Thân mình lo còn chưa xong đã muốn lo cho người khác. Còn không xem lại cái chân chảy hết bao nhiêu máu rồi, ở đó đi lo người ta còn đau hay không. Đúng là yêu rồi, con người liền trở nên vô tri hẳn ra nhỉ?”
Mấy lời nói của Chương Xuân Di đồng thời khiến sắc mặt hai người bên cạnh thay đổi nhanh chóng. Hắn thì sượng trân, cô thì lo lắng, vội bước tới gần dò hỏi:
“Anh bị thương hả? Có phải Dạ Cảnh Văn làm không? Đau chân trái hay phải, đưa tôi xem.” Hứa Tuệ Trân căng thẳng thấy rõ, cô cúi xuống muốn xem kỹ chân nào của hắn bị thương, nhưng Dạ Cảnh Tinh lại cố tình không cho cô xem nữa.
“Sơ ý để bị xước da thôi à, không sao.”
“Xước da mà đi khập khiễng, xước da mà máu chảy ướt cả ống quần. Tôi thấy giống bị đạn xuyên da thì đúng hơn đấy. Này, hỏi thật nha! Làm vậy chi dạ? Sợ người ta quan tâm thì đừng có về nhà đi.”
Chương Xuân Di chính là đang bất mãn vì sự quan tâm của mình vừa bị hắn ngó lơ, nên mới cố tình ăn nói khó nghe như vậy. Đâu có ngờ bản thân đang sập bẫy mà không hay.
Hứa Tuệ Trân thành công biết rõ mọi chuyện, cô không quan tâm nhiều nữa, liền dứt khoát đưa tay chạm vào cả hai bắp chân của người đàn ông. Lúc da tay tiếp xúc với ống quần bị ướt, đồng nghĩa bắp chân trái là nơi bị thương.
Sau đó cô đứng dậy, nhìn hắn và nghiêm túc ra lệnh:
“Ngồi xuống!”
Nói xong, cô lại nhìn qua Chương Xuân Di, tiếp lời:
“Anh biết hộp y tế ở đâu thì mang ra đây hộ tôi, nhanh lên.”
Trước giờ cứ tưởng Hứa Tuệ Trân yếu đuối lắm, nay mới biết con người cô cũng rất mạnh mẽ, gặp máu không sợ, mà thái độ cứng rắn còn khiến đối phương phải nể.
Với sắc mặt lạnh như băng của cô, hai người đàn ông đều tự giác ngoan ngoãn. Người chạy đi lấy dụng cụ y tế, kẻ co chân ngồi xuống.
Không lâu sau, Hứa Tuệ Trân đã sẵn sàng bắt đầu công việc sơ cứu vết thương trên chân hắn ta.
Đầu tiên cắt bỏ ống quần, tìm vị trí vết thương và tiến hành cầm máu. Sau khi biết do đạn gây ra, cô liền sát trùng dụng cụ, rồi gắp đạn ra ngoài, tiếp đến lại sát trùng vết thương khi máu đã ngừng chảy, bước cuối cùng là băng bó cẩn thận trước khi tiêm thuốc kháng sinh có sẵn tại nhà.
Nhìn một loạt động tác sơ cứu vô cùng thành thạo của cô, cả hai người đàn ông đều không khỏi ngỡ ngàng. Dạ Cảnh Tinh cũng không nghi ngờ gì về năng lực lẫn sự hiểu biết của cô, hắn chỉ thắc mắc:
“Em từng học Y à?”
“Trước khi vào ngành thiết kế, có tìm hiểu đôi chút.” Cô thờ ơ trả lời, lúc này cũng đã rút xong thuốc kháng sinh ra ống tiêm.
“Đưa tay đây!” Giọng cô vô cùng kiên định.
“Làm gì?” Thấy kim tiêm, hắn bắt đầu khẩn trương.
“Phải tiêm thuốc kháng sinh phòng vết thương nhiễm trùng.”
“Không tiêm được không?” Hắn ngập ngừng, sắc mặt thì nhăn nhó.
Hóa ra kẻ ngông cuồng như hắn cũng có điểm yếu, mà điểm yếu chí mạng lại chỉ là một chiếc kim tiêm bé xíu bằng ngón tay út.
Nhìn hắn lúc này, Chương Xuân Di chỉ biết che miệng nén cười.
Riêng Hứa Tuệ Trân thì không kiên nhẫn được như vậy. Chả cần biết đối phương có đồng ý hay không, cô đã trực tiếp cầm tay hắn ta, tìm mạch máu và đưa mũi kim ghim vào.
Thuốc bơm vào người, mặt hắn không khỏi nhăn nhó, trong khi cảm giác chỉ như kiến cắn ngoài da.
Chịu đựng một chút rồi cũng xong, ngay sau đó hắn liền nhìn qua Chương Xuân Di, trừng mắt ra hiệu tiễn khách.
Nhờ vào tư duy nhạy bén, nên Chương Xuân Di cũng hiểu ngay ý muốn của bạn mình. Nhân lúc Hứa Tuệ Trân bận bịu thu dọn dụng cụ y tế, cậu ta liền âm thầm lặng lẽ bỏ về.
Đợi tới lúc cô nhận ra, thì xe kia đã lăn bánh.
“Sao không giữ anh ta lại để nhờ đưa lên phòng? Chân cẳng như này sao tự đi được?” Cô điềm đạm lên tiếng.
Lúc này chỉ còn lại hai người. Thấy cô cứ lạnh nhạt với mình, hắn cũng rất khó chịu, nhưng không dám vội vàng nói điều gì. Bởi vì hắn biết, cô đang buồn vì người chồng tệ bạc kia.
Thôi thì cứ từ từ phát triển, vội quá lại làm cô sợ.
“Nhà có thang máy, lát nữa tôi tự lên phòng được rồi. Ngược lại là em đó, tạm thời hãy ngoan ngoãn ở đây đi, kẻo Dạ Cảnh Văn tìm được lại bắt về hành hạ. Lần sau, tôi không cứu nổi đâu.”
“Nếu ở lại đây sẽ không tốt cho cả tôi và anh. Vậy nên tôi vẫn phải nhanh chóng rời khỏi đây, tránh mang tiếng tăm không hay.”
“Em định bỏ mặc tôi à? Dù gì tôi cũng là người cứu em, bị thương cũng vì em… Không thể ở lại chăm sóc tôi ít hôm sao?” Hắn cẩn thận quan sát phản ứng đối phương.
Thấy cô ngập ngừng lưỡng lự, hắn liền nói tiếp:
“Nơi đây rất an toàn, không ai biết em, cũng không biết tôi con cái nhà ai, nên em đừng sợ. Nếu em vẫn muốn đi, vậy chờ chân tôi khá hơn rồi hẵng đi, được không?”
Đây là lần đầu tiên Dạ Cảnh Tinh xuống nước nài nỉ, nói chuyện hết sức nhẹ nhàng với người khác. Cộng thêm nét mặt đầy mong chờ như trẻ con của hắn, lại khiến Hứa Tuệ Trân mủi lòng.
“Ừm! Vậy anh lên phòng đi, tôi xuống bếp nấu ít thức ăn cho.”
Được cô đồng ý, hắn lập tức vui ra mặt. Nhưng sau ba giây liền trưng ra dáng vẻ nhăn nhó, mà bẽn lẽn thỉnh cầu:
“Tự dưng cảm thấy chân đau quá chừng, em dìu tôi lên phòng trước đã nha?”
Hắn cười nịnh nọt, còn cô chỉ biết bất lực đáp ứng.
Thật ra cũng thấy thương, thấy xót đó. Chẳng qua trong lòng hiện còn nhiều điều rối ren, nên không biết phản ứng như thế nào.
Tất cả biểu cảm của cô, đều đang xuôi theo tâm trạng…
…