Tình Anh Duyên Em

Chương 30: Tự nguyện hay bị uy hiếp?




Trước khi tòa án xét xử công khai, hiển nhiên phía Cảnh sát cần có đầy đủ thông tin để buộc tội bị cáo, cho nên ngay sau ngày đầu tiên Dạ Cảnh Tinh bị tạm giam, thì Hứa Tuệ Trân và Dạ Cảnh Văn đã được triệu tập lấy lời khai.

Lúc chuẩn bị bước vào cánh cửa phòng hỏi cung, Dạ Cảnh Văn vẫn không quên khẽ khàng nhắc nhở bên tai Hứa Tuệ Trân đôi lời:

“Anh hy vọng em khai đúng sự thật như những gì anh đã nói. Mong em nhớ kỹ rằng, anh làm tất cả đều là vì để lấy lại công bằng cho em. Ngoan một chút, anh thương.” Anh ta sờ vào má cô gái, lời nói ngọt ngào nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ.

Hứa Tuệ Trân khi nghe xong, mặt không biểu cảm. Cô chỉ miễn cưỡng nặn ra nụ cười sao trông giống tự nhiên nhất, rồi cất bước đi theo người thẩm vấn.

Sau đó, Dạ Cảnh Văn cũng bước vào căn phòng tương tự, cả hai đều sẵn sàng chờ đón những câu hỏi từ Cảnh sát.

“Dạ Cảnh Văn! Anh khẳng định Dạ Cảnh Tinh chính là người cố tình mạo danh mình để lợi dụng cô Hứa Tuệ Trân, với mục đích thực hiện hành vi đồi bại?”

“Phải! Khi đó tôi gặp tai nạn vào đúng đêm tân hôn, tình hình nguy kịch dẫn tới hôn mê sâu, nên Dạ Cảnh Tinh đã thực hiện ý đồ xấu xa với vợ tôi. Giả mạo tôi ở bên cạnh cô ấy hơn ba tháng, việc này các vị có thể điều tra thông qua bệnh viện nơi tôi từng điều trị, hồ sơ bệnh án sẽ nói lên tất cả.” Anh ta điềm đạm trả lời, nói rõ ràng không vấp một từ.

Phong thái đĩnh đạc của một vị Giáo sư “đạo đức” hơn người là đây chứ còn đâu.

Cùng lúc này ở căn phòng bên cạnh, Hứa Tuệ Trân cũng đang nhận được câu hỏi:

“Cô khẳng định, anh Dạ Cảnh Tinh chính là kẻ giả mạo chồng mình, để lợi dụng chiếm đoạt thân xác cô? Vậy dựa vào những đặc điểm gì để xác định?”

Trước mặt là nữ Cảnh sát với câu thẩm vấn vô cùng nghiêm trang. Hứa Tuệ Trân tất nhiên hồi hộp.

Nhưng im lặng một lúc, rồi cô cũng chịu nhẹ nhàng đáp trả:



“Dạ Cảnh Tinh không lợi dụng chiếm đoạt thân xác tôi. Anh ấy cũng không cố ý giả mạo người khác, mà chúng tôi đến với nhau là hoàn toàn tự nguyện.”

Lời khai vào phút quyết định của Hứa Tuệ Trân khiến vụ án tuyệt nhiên xoay chuyển theo một chiều hướng khác, đến phía Cảnh sát cũng ngạc nhiên không ít.

Dạ Cảnh Tinh từ một người bị tố cáo giả danh, cố ý chiếm đoạt thân xác người khác. Giờ lại đổi thành nhân tình được chấp thuận từ phía người bị hại.

Hứa Tuệ Trân, cô quay xe gắt như này chắc sẽ làm hai người đàn ông kia kinh ngạc đến nổi đứng hình mất thôi. Còn Dạ Cảnh Văn, anh ta làm sao lường trước được nước đi này từ người phụ nữ của mình.

“Cô có biết, với lời khai này có thể sẽ khiến bản thân phạm tội không? Vì hành vi chung sống cùng người đàn ông khác suốt ba tháng, trong tình trạng đã kết hôn, đó là ngoại tình.”

“Tôi biết chứ! Nhưng tôi vẫn muốn nói ra sự thật hơn là đứng nhìn người khác chịu tội oan ức.” Hứa Tuệ Trân kiên định trả lời.

Dù sự thật, có thể không giống hoàn toàn như lời cô nói, nhưng đó vẫn là sự lựa chọn mà cô muốn người khác biết, muốn Dạ Cảnh Tinh được trả lại tự do sớm nhất.

“Được rồi! Chúng tôi không còn gì để hỏi nữa, mời cô ra ngoài. Đơn kiện sẽ được giải quyết sau khi xem xét lại các tình tiết và lời khai đáng tin nhất.”

“Vậy Dạ Cảnh Tinh có được bảo lãnh chưa?” Hứa Tuệ Trân bất ngờ khẩn trương.

“Được! Nhưng không thể rời khỏi thành phố đến khi nào tòa án triệu tập lần hai để xét xử công khai.”

Nghe vậy, lòng dạ cô gái liền nhẹ hẳn mấy phần.



Chưa vui được bao lâu, thì lại gặp Dạ Cảnh Văn lúc rời khỏi phòng thẩm vấn. Thấy cô, anh ta chủ động đi đến khoác tay qua vai đối phương, rồi khẽ hỏi:

“Em nói đúng như những gì anh dặn chứ?”

“Mình về nhà đi, em có chuyện muốn nói.” Hứa Tuệ Trân không trả lời câu hỏi đó, mà nghiêm túc đưa ra lời đề nghị khác song lạnh lùng gạt tay anh ta ra khỏi bờ vai mình.

Càng lúc, Dạ Cảnh Văn càng bị đối xử lạnh nhạt. Nhìn cô thờ ơ bước đi trước, thâm tâm anh ta lại tăng thêm buồn bực, lông mày nhíu vào vì bất mãn.

Ban đầu, đồng ý cưới là vì thấy Hứa Tuệ Trân ngoan hiền, tưởng sẽ dễ dàng sai bảo, vợ chồng không xảy ra mâu thuẫn. Đâu biết, cô nào ngoan như anh ta đã nghĩ.

Sau khi họ rời khỏi cục cảnh sát, Dạ Cảnh Tinh cũng được đưa ra khỏi phòng giam. Chương Xuân Di hiện đã đứng chờ sẵn trước cửa phòng bảo lãnh.

Vừa gặp lại người anh em, hắn đã trưng ra nét mặt kiêu ngạo cùng nụ cười ngông cuồng của gã đàn ông bá đạo.

Điều đáng nói, là tay hắn chỉ bị còng chứ không hề có thêm bất cứ một thương tích nào khác trên mặt.

Nhìn hắn được trả lại tự do, Chương Xuân Di lập tức hân hoan cất giọng:

“Chúc mừng bạn tôi thoát kiếp ngục tù. Đi, về nhà tôi giúp cậu tạo chút “niềm vui” cho thật nào.”

Dạ Cảnh Tinh được tại ngoại, Hứa Tuệ Trân cũng không gặp nguy hiểm gì sau khi gặp người đàn ông lạ mặt tối qua. Nhưng vấn đề là cô đã gặp ai và trải qua những gì?

Thay đổi lời khai, là vì thương hắn hay bị uy hiếp?