Khi kiên nhẫn của người đàn ông không còn, hắn sẽ như một con sói hoang dã mà hành động dứt khoát và chuyện hắn đã làm, là trực tiếp đưa mục tiêu của mình về tận nhà riêng.
Xe đỗ vào khuôn viên, thay phiên mở dây an toàn cho mình và đối phương. Lúc Hứa Tuệ Trân vẫn đang hoảng hồn, thì hắn ta đã hiên ngang bế cô đi thẳng lên phòng.
“Dạ Cảnh Tinh, thả tôi xuống. Tôi sẽ tố cáo anh thêm tội bắt cóc, cố ý quấy rối người khác. Anh bỏ tôi ra ngay.” Hứa Tuệ Trân vừa đánh đấm liên hồi vào ngực hắn, vừa ra sức la mắng.
Nhưng Dạ Cảnh Tinh vẫn như con ngựa hoang không ngừng bước tiến, cô càng vùng vẫy hắn càng muốn thuần phục.
Hắn bước vào nhà, liền có người làm cung kính cúi đầu chào hỏi: “Thiếu gia!”
“Pha nhanh một ly trà giải rượu, rồi mang lên phong cho tôi.” Miệng ra lệnh, hai chân hắn hối hả đi nhanh lên lầu.
Trải qua bao giây phút vùng vẫy trong vô vọng, sau khi thấy người đàn ông đạp cửa phòng để tiến vào trong, thì Hứa Tuệ Trân cũng đã được buông tha như mong muốn bằng cách bị ném thẳng xuống giường.
Cô lập tức ngồi dậy, trừng mắt nhìn người đàn ông bằng sắc thái đong đầy phẫn uất, nhưng sau mấy giây liền cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như sắp nôn hết đồ ăn thức uống ra ngoài, nên lập tức lấy tay bịt miệng lại.
Dạ Cảnh Tinh vẫn luôn nhìn cô và hắn đã nhanh nhạy nhận ra vấn đề.
“Toilet ở bên đây.” Hắn nói xong, cũng nhanh chóng đưa Hứa Tuệ Trân vào phòng vệ sinh.
Vừa tìm được nơi để xả rượu trong người, cô chả ngại ngần liền nôn thốc tháo hết một lượt, Dạ Cảnh Tinh đứng bên cạnh không ngại ngần quan tâm bằng cách vuốt lưng cho cô dễ chịu hơn.
Nếu đổi lại người kế bên lúc này là Dạ Cảnh Văn, chắc anh ta sẽ không lo lắng cho cô được như thế. Vì anh vẫn thường bảo rằng, bia rượu không dành cho phụ nữ, anh cũng không thích người phụ nữ của mình say xỉn, làm mất hình ảnh thanh thuần vốn có.
Dạ Cảnh Tinh thì khác, bàn tay ấm áp liên tục vuốt đều đặn trên lưng, đợi cô nôn xong, lại chu đáo dìu qua bồn rửa mặt cho cô súc miệng.
Lúc này, Hứa Tuệ Trân đã dễ chịu hơn rất nhiều, nên cũng liền phũ phàng gạt tay đối phương ra khỏi cơ thể mình, rồi hờ hững bỏ ra ngoài.
Dạ Cảnh Tinh đi theo sau, vừa vặn đúng lúc người làm gõ cửa phòng đem trà giải rượu tới, hắn liền đích thân đi ra mang vào, chu đáo thử trước độ nóng của trà, rồi mới đưa nó cho cô.
“Uống một chút cho khỏe.”
Hứa Tuệ Trân vẫn làm mặt lạnh, thẳng thừng quay qua hướng khác chứ không chịu nhận lấy ly trà.
Thấy vậy, Dạ Cảnh Tinh lại kiên nhẫn di chuyển đến trước mặt cô lần nữa, vẫn ôn nhu mở lời:
“Ngoan, uống một ít thôi cũng được.”
Lần này, Hứa Tuệ Trân đã chịu nhìn qua ly trà, rồi nhìn lên gương mặt dịu dàng của người đàn ông, cùng lúc nhớ tới những gì Dạ Cảnh Văn đã nói. Bỗng dưng cô cảm thấy tức giận vô cùng, cô muốn làm một điều gì đó để giảm bớt buồn bực trong lòng, nên kết quả lại trút giận hết lên người hắn ta bằng cả một ly trà còn đang nóng.
“Thôi ngay cái bộ mặt đạo đức giả đó của anh đi.”
Hất trà nóng lên người hắn, cô đã không thấy xót mà lại còn nói ra lời nặng nhẹ khó nghe. Thế nhưng Dạ Cảnh Tinh vẫn hết sức điềm tĩnh, nhếch môi cười nhạt một cái, rồi hắn thong thả cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trên người, cùng câu hỏi:
“Em nghe Dạ Cảnh Văn đầu độc những gì vào đầu rồi? Có phải, anh ta nói tôi thừa nước đục thả câu để vấy bẩn thân xác em?”
Không ngờ, Dạ Cảnh Tinh lại hỏi thẳng mọi chuyện như vậy, khiến Hứa Tuệ Trân không khỏi ngạc nhiên.
Lúc hắn cởi áo để thay, cô vội nhìn sang hướng khác. Tuy còn hơi men trong người, nhưng căn bản vẫn đủ tỉnh táo để nghiền ngẫm mọi vấn đề. Và Hứa Tuệ Trân đã chọn cách thẳng thắn đối mặt một lần để giải quyết rõ ràng.
“Phải! Anh ấy đã thừa nhận mọi chuyện.” Cô điềm tĩnh cất lời.
Lúc này, Dạ Cảnh Tinh đã mặc vào người chiếc áo mới. Hắn vẫn thong thả khi nghe cô trả lời, rồi cong môi cười khẩy, như không hề xảy ra vấn đề gì to tát.
“Xem qua thái độ, thì em đã tin lời anh ta nói. Vậy nếu tôi cũng bảo rằng, tôi bị ép trở thành kẻ thế thân thì em có tin hay không?” Hắn hỏi xong, cũng đã yên vị lên chiếc ghế sofa, đối mặt cô gái.
Bấy giờ, Hứa Tuệ Trân cũng đang nhìn người đàn ông trước mặt, cau mày hỏi lại:
“Bị ép sao? Anh đang nói cái gì vậy?”
“Biết ngay là em sẽ không tin, nhưng đó vẫn là sự thật.” Dạ Cảnh Tinh bình thản như không.
Có vẻ như hắn đã chuẩn bị sẵn mọi tâm lý cho tình huống hiện tại. Nhưng liệu rằng, Hứa Tuệ Trân có tin?