Tin Tức Tố Của Ta Có Độc

Chương 52




Còn nguyên nhân, Du Việt nghĩ, y lười đi truy cứu, hiện tại cứ làm là được rồi.

Lúc trước Vạn Dương Trạch đánh dấu y ba ngày hai đêm đúng là có thể căng thời gian rất lâu, nhưng gần đây thật sự không đủ dùng.

Chủ yếu là mấy ngày nay y vẫn luôn ở chung với Vạn Dương Trạch.

Du Việt thậm chí cảm thấy, nếu không phải nhờ có thuốc cách trở khí vị, tin tức tố của y đã dẫn cả Beta tới đây.

Du Việt cũng biết, không phải vì đánh dấu tạm thời hết hiệu lực, mà là gần đây y với Vạn Dương Trạch thân cận quá.

Thân thể của y không tự chủ được lan tràn tin tức tố, nhìn thấy Vạn Dương Trạch, cảm giác kỳ quái trong lòng sẽ rạo rực lên.

Côi đôi khi Du Việt sẽ không thể hiểu được mà nghĩ đến một từ, động tâm.

Nếu không phải tâm động, vì sao tin tức tố lại dao động như vậy? Là y động tâm với Vạn Dương Trạch sao...... Du Việt cảm thấy đây là ảo giác lớn nhất cuộc đời mình.

Du Việt chỉ biết y cần Vạn Dương Trạch, Vạn Dương Trạch hiện tại cũng cần y.

Rất tốt, không có một chút không thích hợp nào.

Vạn Dương Trạch muốn đánh dấu Du Việt, nhưng chỉ có thể làm đánh dấu tạm thời, hắn sợ làm quá nhiều không khống chế được chính mình.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng Du Việt lại trực tiếp xoay người đè tới.

Là nụ hôn che trời lấp đất.

Tiệc vui như thế, hắn đã không thể khống chế bản thân nữa.

Du Việt cho Vạn Dương Trạch đủ không gian quyết định, mà thái độ dung túng cùng thăm dò của Du Việt làm Vạn Dương Trạch mất sạch lý trí.

Thuốc cách trở khí vị bảo hộ chặt mùi mê điệt hương đang lan tràn ra.

Rốt cuộc lại lần nữa vượt qua phòng tuyến.

Không có cảm giác đột ngột như lần trước, lần này Du Việt cảm nhận được rất rõ ràng trước mắt là Vạn Dương Trạch.

Vạn Dương Trạch sợ làm đau y, dù đã cận thận nhưng cũng không thể khống chế lực độ, Du Việt không có bởi vậy mà cảm thấy không thoải mái.

Du Việt nhìn hắn nói, "Vạn Dương Trạch, ta là Du Việt."

Ta biết là ngươi, ngươi cũng tin tưởng ta.

Vạn Dương Trạch chịu đựng không có đi vào khoang sinh sản, cuối cùng dần dần tỉnh táo lại.

Chờ hắn tỉnh táo hoàn toàn, Vạn Dương Trạch rốt cuộc xác định, là cốc nước kia có vấn đề.

Du Việt hơi mệt, đã ngủ trước, Vạn Dương Trạch đi tìm cái cốc kia, ngửi một cái, phát hiện đúng là có vấn đề.

Thật quá sơ ý.

Nhưng Du Việt không nói cho hắn cốc nước có vấn đề.

Nguyên nhân chỉ có một, Du Việt chưa kịp nói, nước đã bị hắn uống sạch.

Phục vụ sinh nhét tờ giấy lúc trước nói không chừng chính là người mang nước lên.

Vạn Dương Trạch không nỡ đánh thức Du Việt, chỉ có thể ngồi chờ ở bên cạnh.

Du Việt nhất định biết cái gì, cho nên mới chủ động yêu cầu hắn đánh dấu.

Vạn Dương Trạch nắm chặt nắm tay, đây thì tính là cái gì......

Du Việt bị khát tỉnh, nằm mơ bị xe tải nghiền qua áp lại, cả người mệt rã rời, cũng may Vạn Dương Trạch chỉ trúng thuốc một lần, kỳ động dục của y lại chưa đến, bằng không chỉ làm một lần nhất định không giải quyết được vấn đề.

Vạn Dương Trạch thấy Du Việt tỉnh, đưa cho y một ly nước ấm.

Du Việt theo bản năng nhìn cái ly, Vạn Dương Trạch vội vàng nói, "Là ta lấy mới......"

Du Việt nhận lấy ly nước, tiếng nói khàn khàn, "Xin lỗi...... Vừa rồi phục vụ sinh kia mang nước tới, ta mải đọc sách liền quên mất."

Vạn Dương Trạch còn áy náy hơn Du Việt, "Thật xin lỗi, nên là ta nói mới phải, là ta rước lấy phiền toái, ngươi......"

"Đừng dong dài, lão tử cũng không phải không lấy được chỗ tốt, Vạn Dương Trạch, ta tự nguyện, bằng không cho dù ngươi chết ta cũng sẽ không cứu ngươi, ngươi đừng cảm thấy thiếu nợ ta gì đó." Du Việt uống một ngụm nước, tùy tiện đặt ly lên mặt tủ đầu giường.

Vạn Dương Trạch sẽ không cho rằng chuyện này cứ thế mà qua.

Đó chính là Du Việt của hắn.

Chuyện này hắn không có cách nào tha thứ cho mình.

Chỉ có một chiếc giường, Đào tiên sinh cùng tình nhân Diêu Nhạc Tâm ngủ chung, khẳng định phải làm gì đó, hai người chỉ có thể tạm thời như vậy.

Ngoài miệng nói không để ý, nhưng khi hai người ở chung hô hấp thôi cũng cảm thấy xấu hổ.

Trong đầu Du Việt bắt đầu loạn cả lên, Vạn Dương Trạch cùng y rõ ràng là đối thủ một mất một còn...... sao hiện tại y cùng hắn lại thành thế này?

Vừa rồi đầu óc y có phải bị nước vào không, vì sao lại anh dũng hiến thân?

Hiện tại lại tới giả thánh hiền.

Hai người đều trầm mặc, Du Việt cái hay không nói, nói cái dở hỏi Vạn Dương Trạch: "Lần trước ta gọi điện thoại tới nhà ngươi, ngươi không biết là ai liền bảo mẹ ngươi cúp điện thoại, bình thường ngươi đều như vậy sao?"

Vạn Dương Trạch: "Ừm."

Du Việt: Vậy ngươi cũng quá xấu.

Du Việt một bên cúi đầu chơi điện thoại của Diêu Nhạc Tâm, một bên nói: "Vậy ngươi không biết là ai thái độ liền kém như vậy, sau này tìm bạn lữ, ngươi ta nghe ác danh của ngươi, ngươi chẳng phải là sẽ độc thân suốt đời sao?"

"Vậy độc thân." Vạn Dương Trạch nghiêm túc nói.

Du Việt nửa đùa nửa thật, "Thì ra ngươi chán ghét Omega như vậy, sau này ta ít cùng ngươi......"

"Ta không có nói ngươi." Vạn Dương Trạch vội vàng phủ định, "Lúc ấy ta thật sự không biết là ngươi, nếu ta biết, nhất định sẽ không nói như vậy, ngày đó ta đi bò cửa sổ, cũng là vì muốn giải thích cho ngươi."

Du Việt phát hiện Vạn Dương Trạch hơi hoảng loạn, bộ dáng vội vàng giải thích này, cực kỳ giống lời Du Liên nói...... hai người thật sự đang yêu đương.

Du Việt từ một cái không khí xấu hổ đưa thẳng tới một đề tài xấu hổ, phát hiện rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, Vạn Dương Trạch lại để ý hơn y nghĩ nhiều.

Du Việt: Hắn cũng không thể nào...... thật sự thích ta đi?

Không đúng, chỉ bởi vì ta cứu hắn, hắn cảm thấy áy náy mà thôi.

Du Việt tức giận nghĩ, thì ra ta tự luyến như vậy?

Du Việt xoa xoa mũi, "Ngươi làm như là rất để ý ta vậy, sau này bạn lữ của ngươi sẽ ghen đó, chúng ta phải tị hiềm."

Nhưng y đã bị Vạn Dương Trạch nửa đêm bò cửa sổ vào phòng ngủ, làm nhiệm vụ còn giả thành tình nhân, bị hạ thuốc thì giúp đỡ lẫn nhau...... Rốt cuộc là ai không hiểu tị hiềm?

Quan hệ như vậy, sau này nên làm sao có bạn lữ.

Y làm những cái kia cho Vạn Dương Trạch, bạn lữ sau này của Vạn Dương Trạch...... có thể làm được sao? Sẽ để ý sao?

Sẽ.

Vạn Dương Trạch không nói lời nào, Du Việt lại nói: "Ta thật sự muốn nói xin lỗi, chúng ta phát sinh chuyện này, ngươi tìm ai cũng sẽ có lỗi với người ta...... ta cũng rất xin lỗi y."

Vạn Dương Trạch: "Vậy ta không tìm, chúng ta sẽ luôn giống như hiện tại."

Hai người giống như đang đàm phán vậy.

Du Việt đáng xấu hổ tim đập nhanh hơn, "Được rồi, nói như thể ngươi muốn vì lão tử thủ thân như ngọc vậy, sau này nên thế nào thì vẫn thế đó."

Vạn Dương Trạch có miệng khó trả lời, không biết câu nào đã chọc vào thần kinh yếu ớt của Du Việt, "Ta vẫn luôn rất tôn kính ngươi, Du Việt, ngươi là Omega hay là Alpha, đối với ta mà nói đều rất mạnh, ta chưa bao giờ vì thế mà thay đổi tâm cảnh nửa phần."

Du Việt nghĩ, thì ra tâm cảnh của Vạn Dương Trạch đối với y trước nay như thế nào, hiện tại vẫn thế đó.

Trước kia hai người chưa lăn giường, hiện tại đã lăn rồi, vẫn giống như trước đây...... Không hổ là đối thủ một mất một còn nhiều năm.

Du Việt xem như vừa lòng gật đầu, "Vậy là tốt rồi, ngươi nhớ kỹ cái này là được...... Ta sẽ không làm chính mình vì nguyên nhân gì mà yếu đi, ở Đế Đằng, chúng ta vĩnh viễn là đối thủ, ở Đông Quận, hai nhà chúng ta là đối thủ cạnh tranh, cũng là đồng bọn hợp tác, đây là sự thật không thể thay đổi, ta biết."

Vạn Dương Trạch mỗi lần nghe thấy loại lời nói này đều cảm giác Du Việt giống như là đang phân rõ quan hệ với hắn, cảm xúc mạc danh bực bội.

Vì sao sau khi quan hệ tiến thêm một bước lại làm hắn cách Du Việt càng ngày càng xa?

Nên làm sao trở lại như lúc trước?

Hiện tại Du Việt...... Hắn rốt cuộc có thể tiến lại gần y thêm một bước nữa được không?

Vạn Dương Trạch mất mát nói, "Ta còn tưởng rằng, hai chúng ta sẽ không giống trước kia......"

Du Việt cũng câu nệ, xác thật là không giống.

"Đúng là không giống, ngươi không ngửi thấy tin tức tố của Omega khác, nhưng có thể ngửi thấy của ta, mà ta cũng không thể tiếp thu Alpha khác, chúng ta xem như là hợp tác trên một loại hình thức khác, đúng là không giống nhau."

Vạn Dương Trạch ngồi dậy, "Ngươi xác định chỉ có như vậy?"

Du Việt nhích người đến mép giường, đùi vẫn còn hơi đau nhức, "Chẳng lẽ không phải sao?"

"Nhưng ta muốn phụ trách ngươi." Vạn Dương Trạch nói.

Du Việt xoa xoa mồ hôi trên trán, "Thật không dám giấu giếm, ta không cần, nếu như ngươi nhất định cần ta phụ trách, ta sẽ không từ chối trách nhiệm, ta chỉ cảm thấy, loại chuyện này cần tình đầu ý hợp, mà vừa nãy, chúng ta chỉ giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, giúp người làm niềm vui...... sao có thể nói tới phụ trách?"

"Tình đầu ý hợp? Ngươi cảm thấy chúng ta có không?" Vạn Dương Trạch hỏi.

Kỳ thật hỏi câu như vậy khá là có cảm giác tự chuốc lấy nhục nhã.

Vạn Dương Trạch biết rõ trong lòng Du Việt chỉ có thứ tự cùng thực lực, chuyện tình cảm, ở thời điểm mà Du Việt chưa có thành tựu nào, bắt y đi suy xét, thật sự rất khó.

Du Việt thiếu chút nữa liền gật đầu, cuối cùng vẫn lắc đầu nói, "Chúng ta...... tình đầu ý hợp sao? Không thể nào đi......"

Vạn Dương Trạch biết, xác thực không phải, là hắn tương tư đơn phương mà thôi, ở trong mắt Du Việt, nó vẫn luôn là giúp đỡ lẫn nhau.

Một lúc lâu sau, Vạn Dương Trạch nói, "Thật xin lỗi."

Du Việt buồn bực quay đầu lại, "A? Lại xin lỗi cái gì?"

"Ở trên chuyện tình cảm, ta có hơi bắt cóc đạo đức, tình đầu ý hợp là chuyện của hai người, không phải do một mình ta định đoạt." Vạn Dương Trạch nói.

Du Việt không suy nghĩ cẩn thận, cái này thì có gì phải xin lỗi.

Tình đầu ý hợp...... Cái từ này rất là mới mẻ, Du Việt chưa từng nghĩ tới lại phát sinh ở trên người mình mà thôi.

Vạn Dương Trạch lại nói, "Du Việt, ta thật sự thích ngươi."

Du Việt: "......"

Vạn Dương Trạch nghĩ, dù sao nói cũng đã nói, có một số việc, chờ lâu hơn nữa cũng không nhất định sẽ có cơ hội nói, hoặc là vĩnh viễn cũng không tìm ra được một thời cơ thích hợp thổ lộ với người không thích mình.

Chọn ngày chi bằng nhằm ngày.

Vạn Dương Trạch nắm tạp chí phát trên du thuyền, quyển tạp chí bị hắn bóp nhăn nheo không thành hình thù gì, "Rất lâu trước kia, khi chúng ta còn chưa có phân hóa...... Kỳ thật sớm hơn một chút, có thể là khi còn rất nhỏ, ta liền thích ngươi vênh mặt hất hàm sai khiến ta, hoặc là ngươi tức giận nhìn ta, muốn vượt qua ta, chỉ vào ta nói ngươi sẽ lợi hại hơn ta, ta cảm thấy, ngươi rất đáng yêu."

Đầu óc Du Việt rỗng tuếch, tốc độ tim đập đạt tới trình độ trước nay chưa từng có, đây là thổ lộ sao?

Y không phải chưa từng được ai thổ lộ, nhưng Vạn Dương Trạch thổ lộ lại làm y chấn động cực kỳ.

Nhưng mà sau khi chấn động, vì sao lại không có cảm giác kháng cự hay là trốn tránh?

Du Việt không hiểu được loại tâm tình này là gì, nhưng trong lòng lại có cảm giác rộng mở thông suốt.

Người như Vạn Dương Trạch, ngoại trừ chắp vá cùng với y, còn ai có thể chịu được hắn?

Cái gì mà phụ trách không phụ trách, Du Việt phát hiện, y chỉ là không muốn bị gông xiềng đạo đức trói buộc, không muốn Vạn Dương Trạch bởi vì trách nhiệm mà ở bên y, chiếu cố y, như vậy sẽ làm cho Du Việt cảm thấy...... không cần thiết.

Thứ Du Việt để ý trước nay không phải những cái đó.

Mà Vạn Dương Trạch cũng sợ, sợ Du Việt im lặng lâu như vậy, đợi lát nữa phản ứng lại có đánh hắn hay không.

Một phút sau hai người cùng nói, "Ta cảm thấy......"

Du Việt dừng miệng, hỏi Vạn Dương Trạch, "Ngươi cảm thấy cái gì?"

Vạn Dương Trạch câu nệ, "Ngươi, ngươi nói trước."

Du Việt vò đầu, "Không phải, ta không có gì muốn nói, tùy tiện mở miệng mà thôi."

Vạn Dương Trạch hít sâu, "Ta cảm thấy...... cho dù ngươi có đáp lại ta hay không, ta hi vọng chúng ta vẫn có thể giống như trước đây, ý ta không phải là sợ ngươi cự tuyệt ta, ta chỉ không muốn ngươi bởi vậy mà né tránh ta, những lời này ta có thể không nói, nhưng ta không muốn che giấu mãi, Du Việt, ta thật sự thích ngươi lâu lắm, lâu đến nỗi không đếm được là bao nhiêu năm, ta không phải bởi vì một lần hai lần trời xui đất khiến, cũng không phải bởi vì ngươi là Omega cho nên mới tâm động, đều không phải...... Ta thật thích ngươi rất lâu."

Vạn Dương Trạch không biết nói lời âu yếm.

Cũng chưa từng nghĩ tới lại có một ngày nói ra những lời âu yếm này.

Còn là nói thẳng ở trước mặt Du Việt.

Du Việt không dám đi nhìn thẳng vào mắt Vạn Dương Trạch, "Sao ngươi đột nhiên lại nói ra những lời như vậy, ta cũng không có buộc ngươi phụ trách gì đó......"

"Không liên quan đến những thứ đó." Vạn Dương Trạch nói.

Vạn Dương Trạch đứng dậy xuống giường, Du Việt kinh ngạc hỏi, "Ngươi đi đâu?"

"Hửm?" Vạn Dương Trạch quay đầu lại, "Ta ra ngoài ngồi một chút, cho ngươi thời gian tự hỏi, cũng không phải tự hỏi, chính là...... ngươi ngủ trước đi."

Du Việt không hiểu vì sao Vạn Dương Trạch vừa mới thổ lộ xong liền muốn rời đi, "Ngươi sợ ngươi ở bên cạnh, ta lo lắng ngươi có ý đồ với ta cho nên không ngủ được?"

"Sợ ngươi xúc động suy nghĩ nên làm sao trả lời ta, cho nên ngươi cứ từ từ suy nghĩ những lời ta vừa nói, tất cả đều là thật tình." Vạn Dương Trạch ra cửa, đi lầu 3 đại sảnh.

Người ở nơi này trắng đêm không ngủ, trên sân nhảy luôn có người đang khiêu vũ.

Vạn Dương Trạch gọi một ly rượu ngồi trong góc uống.

Quá xúc động, hắn vốn dĩ không muốn cứ như vậy mà thổ lộ.

Ở trong lúc làm nhiệm vụ, dưới tình huống chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào, khi mà hắn vẫn đang dùng thân phận Đào tiên sinh, Du Việt là Diêu Nhạc Tâm, hắn liền thổ lộ.

Nhưng lui một bước mà nghĩ, Vạn Dương Trạch phát hiện, hắn trước nay thậm chí chưa bao giờ lên kế hoạch thổ lộ, chỉ muốn mãi ở bên cạnh Du Việt.

Nhưng suy nghĩ trước kia cũng không đúng, hắn sẽ luôn yên lặng thích Du Việt, đi theo sau Du Việt, nhưng Du Việt không thể vì để hắn đi theo mà độc thân cả đời.

Khá tốt.

Hiện tại thổ lộ khá tốt.

Không thể sau khi nhiều lần xảy ra loại chuyện kia với Du Việt lại một câu giải thích cũng không có được, Du Việt có thể mơ màng hồ đồ dây dưa với hắn, nhưng hắn cần phải nói cho Du Việt, hắn nghiêm túc ngay từ đầu, bằng không chính là lấy danh nghĩa hợp tác chiếm tiện nghi.

Nếu như Du Việt vẫn không thích hắn...... sau này sẽ nỗ lực tránh tiếp xúc với hắn, xúc động thổ lộ luôn phải mất đi chút gì đó.

Du Việt ngồi trên giường, cửa phòng ngủ đóng, đầu óc trống trống trơn.

Qua hai phút sau, Du Việt lập tức muốn lên diễn đàn phát biểu cảm xúc.

【 Nhiều năm như vậy! Người Vạn Dương Trạch thích chính là lão tử đó! Thật sự là ta, các ngươi dám tin không? Nhìn đi, ở Đế Đằng đẹp trai nhất lợi hại nhất quả nhiên là ta! 】

Nhưng du thuyền đã sắp tới Mã Tát, chứng minh thân phận của y hiện tại đều là Diêu Nhạc Tâm.

Du Việt vui sướng cùng kinh ngạc chỉ có thể một mình thừa nhận.

Du Việt: Thật nghẹn!

Vạn Dương Trạch quá không có thành ý, y ngay cả một lá thư tình cũng chưa thu được, quen biết nhiều năm nay rồi mà tới giờ mới thổ lộ...... Quả nhiên Vạn Dương Trạch rất biết diễn mà.