Tin Tức Tố Của Cậu Thật Là Ngọt

Chương 8: Đi tắm




Nằm trên chiếc giường lớn quen thuộc, Khâu Tác choáng váng, đôi môi ửng đỏ như cánh hoa đào căng mọng, lại thêm mùi chocolate ngọt ngào khắp cơ thể, Cố Điển gần như nổ tung.

“Ưm---” Khâu Tác khẽ hừ nhẹ một tiếng, cau mày, “Cố Điển, tớ khát nước.”

Vẫn còn tỉnh táo, biết gọi tên Cố Điển.

Cố Điển đè nén trái tim đang rối bời, nắm chặt cổ tay Khâu Tác, “Chờ chút, tớ rót cho cậu.”

“Tớ muốn nước đá, Cố Điển…” Khâu Tác mở đôi mắt còn đỏ hơn màu môi, chớp chớp, dáng vẻ ủy khuất đến sắp khóc, “Nước đá cơ.”

“Được rồi, nước đá.” Cố Điển cúi người xoa mái tóc mềm mại của Khâu Tác, hơi ẩm ướt đầy ngọt ngào, Cố Điển cắn chặt môi, môi mỏng bị cắn ra dấu màu trắng, khống chế bản thân không hôn Khâu Tác.

Cố Điển nhanh chóng đứng dậy, kéo cổ áo thun lên để quạt cho mình rồi sải bước ra ngoài phòng ngủ.

Mùi rượu làm người say bên cạnh đột nhiên rời đi, Khâu Tác nằm trên giường càng thêm cáu kỉnh, trở mình mãi vẫn không dễ chịu, dứt khoát nằm úp sấp, đầu vùi vào gối.

Một lát sau, Cố Điển cầm một bình thủy tinh vào, thành bên ngoài được bao phủ bởi một lớp hơi nước mỏng, đọng lại rất nhiều, chảy xuống theo đầu ngón tay của Cố Điển, rơi xuống sàn nhà…

Nhìn thấy Khâu Tác đang nhét mình vào gối, Cố Điển bước tới, đặt bình thủy tinh trên tủ đầu giường, ngồi ở bên giường, đầu ngón tay mang nhiệt độ lạnh lẽo, vươn tay xoa xoa tuyến thể hồng hồng của Khâu Tác, mục đích ban đầu là để giảm nhiệt độ giúp Khâu Tác thoải mái hơn một chút, không ngờ tới xoa ra một mùi hương ngọt ngào.

Vành tai Khâu Tác đỏ bừng, như thể sắp bị bỏng. Cậu quay mặt đi, chộp lấy cái bình thủy tinh trên tủ, uống hai ngụm lớn, đặt cái bình thủy tinh lại, tiếp tục nằm sấp, rầu rĩ nói, “Cố Điển, giúp tớ.” .

||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu |||||

Cố Điển nghiêng người dựa vào vai Khâu Tác, nửa đè cậu xuống, môi gần như chạm vào tai Khâu Tác, “Có hơi đau, cậu chịu đựng một chút.”

“Đm, ông đây… nhịn lâu rồi, cậu đừng ấn chỗ đó nữa được không?” Khâu Tác tiếp tục vùi mặt, “Làm nhanh đi, xong rồi thì tớ muốn hỏi cậu…”

Được cho phép, Cố Điển không để Khâu Tác nói hết, môi nhanh chóng chạm lên tuyến thể của cậu…

“A---” Áo gối màu xanh nhạt của Khâu Tác nở ra hai đóa hoa lộn xộn.*

*xin chịu, không hiểu chỗ này lắm nhma có vẻ là bị nhăn 🤡

Cố Điển cầm tay Khâu Tác, những ngón tay thon dài siết chặt những ngón tay trắng bệch của Khâu Tác.

Tin tức tố của Alpha vừa dịu dàng vừa nhiệt liệt mà chậm rãi đi vào tuyến thể của Khâu Tác, Khâu Tác vội vàng hít thở, “Cố Điển, cậu…”

“Đừng cử động.” Cố Điển không thể cưỡng lại được bộ dáng này của Omega nhỏ, lại sợ tin tức tố của mình tổn thương cậu, vì vậy anh chỉ nắm tay Khâu Tác, tốc độ chậm lại…

Không biết đã qua bao lâu, màu đỏ trên cơ thể Khâu Tác dần lui đi, nhiệt độ cũng hạ xuống, hô hấp dần dịu lại.

Toàn thân Cố Điển cứng ngắc, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo phông, trên lưng áo toàn là nếp gấp, từng giọt chảy xuống sàn, như sắp sụp đổ.

Thiếu niên tỏa ra mùi chocolate nhân rượu dày đặc làm say lòng người.

“Thoải mái không?” Cố Điển khàn giọng hỏi.

“Ừm.” Khâu Tác giật giật cơ thể, “Còn cậu thì sao?”

Cố Điển nhắm chặt mắt lại, buông tay Khâu Tác, rời khỏi cậu, ngồi lại bên giường.

“Làm sao vậy? Rất mệt hả?” Khâu Tác lúc này đã tràn đầy năng lượng, đứng dậy ngồi xếp bằng bên người Cố Điển, “Nhìn cậu một đầu mồ hôi kìa.” Nói xong vươn tay lau mồ hôi trên đầu Cố Điển, để tay dưới mũi hít hít, “Mùi rượu nè.”

Cố Điển liếc cậu một cái, đứng dậy đi ra ngoài.

“Nè---- Cậu đi đâu, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.” Khâu Tác gọi với.

“Đợi chút,” Cố Điển không quay đầu lại, “Tớ tắm đã.”

Editor: ping pong, hỏng có gì hết 🤡🔫 hai cháu còn nhỏ hê hê