chương 1 :Thế giới lạ
“Hệ thống định vị hoàn tất ký chủ: Kanz Edwin Lawrence”
“Hệ thống khởi động dung hợp ký ức”
Sau lời thông báo của hệ thống, Kanz đang nằm gục ngã trên mặt đất như có một dòng điện lướt qua trong đầu khiến cho cơ thể của Kanz ngày càng quằn quại.
“Đứng lên! Tên lười biếng” Một tên lính cầm lên chiếc roi trên tay quất liên tục lên người của Kanz
Kanz trong đầu gánh chịu từng cơn đau nhức từ hệ thống phát ra đồng thời phải nhận lấy những đòn roi từ tên lính.
Những người xung quanh đó đều không dám can ngăn sợ bị liên lụy tới mình
Từng đòn roi quất lên người như xé da xé thịt khiến cơ thể Kanz đầy những vết sẹo và những giọt máu chảy ra từ từ.
Bỗng một người lính khác từ đâu bước đến
“ Erik ngưng đi, ngươi càng đánh nữa thì hắn cũng không thể tỉnh. Với tình hình hiện tại muốn kiếm thêm những kẻ khác để thực hiện công việc ở đây không dễ dàng qua mặt được S.H.I.E.L.D. Cứ để cho hắn nghĩ nếu ngày mai hắn vẫn không thể tiếp tục công việc thì thủ tiêu”
Tên lính Erik ngừng roi rồi cùng người lính vừa tới quăng xác của Kanz trở về buồng giam
Tại buồng giam
“Hệ thống dung hợp ký ức hoàn tất”- tiếng gọi từ hệ thống một lần nữa vang lên trong đẩu của Kanz
Cơn đau đầu từ từ tan biến khiến cho cơ thể Kanz từ từ có lại được nhận thức
Những dòng ký ức trong đầu từ từ hiện ra trong đầu Kanz.
“Hệ thống kích hoạt cơ chế đồng bộ ký ức”
Hàng loạt hình ảnh hiện ra trước mắt Kanz.
—
Thành phố New York, năm 1986
22:06
Tiếng khóc của một cậu bé trước một nhà hàng đang từ từ cháy rụi. Cậu bé không ngừng cầu xin chúa hãy giải cứu cha mẹ của mình ra khỏi đ·ám c·háy tuy nhiên đáp lại những lời thỉnh cầu đó là cậu bé phải chứng kiến hình bóng cha mẹ mình tan biến cùng với đ·ám c·háy.
Xung quanh đ·ám c·háy là những thành viên c·ứu h·ỏa, cứu thương và cảnh sát, họ đang cố gắng dập tắt và cứu những người bên trong đ·ám c·háy.
Đám cháy dần dần lặng xuống, cậu bé run rẩy nhìn ngó xung quanh nhưng cha mẹ đã không còn. Cậu cố gắng níu giữ lại những hy vọng cuối cùng rằng cha mẹ vẫn còn sống, cậu cố gắng hỏi tất cả những người mà cậu có thể hỏi.
Tuy nhiên kết quả vẫn là cha mẹ cậu đã không còn. Bên trong cậu bé tín ngưỡng đã vụn vỡ khi không một vị chúa trời nào đáp ứng lời thỉnh cầu của cậu.
—
Tại buồng giam cơ thể của Kanz đang run rẩy theo từng hồi. Đôi mắt ướt đẫm lệ.
Kanz: “Ký ức này là gì? Sao ta lại ở đây?”
“Quét dữ liệu hoàn tất bắt đầu xác định hệ thống phù hợp
Vì bản thể gốc là người sùng đạo mất đi tín ngưỡng xác lập hệ thống bắt đầu”
Sau hàng những tiếng kêu hệ thống vang trong đầu lại càng khiến cho Kanz không thể nào thích nghi với thực tại.
“Hệ thống xác định hoàn tất: Hệ thống truyền đạo
Ký chủ vui lòng xác lập hệ thống tôn giáo”
Cơ thể Kanz dần dần có lại nhận thức hai bàn tay chống xuống đất từ từ đẩy cơ thể ngồi dậy.
Kanz : “Hệ thống truyền đạo? Có ai giải thích không cái quái gì đang xảy ra với tôi thế này?”
Kanz mắt chữ a mồm chữ o đầu óc r·ối l·oạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Kanz giơ bàn tay của mình lên tát vào mặt.
Cơ thể vốn đã bị tổn thương với những đòn roi nay Kanz lại tự tát vào mặt mình khiến cho cơ thể Kanz càng thêm đau đớn.
Tuy nhiên cảm giác đau đớn đó đã giúp cho Kanz bình tĩnh trở lại. Kanz đã nhận thức được rằng đây không phải là giấc mơ.
Kanz bắt đầu lục tung những ký ức vừa có được trong đầu mình.
Kanz Edwin Lawrence, 18 tuổi vừa học xong trung học. Một người có xu hướng chống đối xã hội và cực kỳ bài xích tôn giáo. Hai tháng trước trên một chuyến bay, Kanz đã b·ị b·ắt cùng các hành khách khác đến đây để khai mỏ trái phép.
Kanz định hình lại thông tin chủ nhân của cơ thể mình đang chiếm lấy.
Kanz : “Vậy còn cái hệ thống truyền đạo là cái thứ gì? Trong ký ức của cơ thể này không có bắt cứ thông tin gì về nó”
Kanz tiếp tục gãi đầu suy nghĩ một hồi sau hệ thống tiếp tục phát lên thông báo
“ Hệ thống yêu cầu ký chủ xác định tôn giáo”
Không còn cách nào để có thể tìm hiểu được cái thứ hệ thống đang được vang lên trong đầu nên Kanz quyết định thực hiện yêu cầu của nó.
Kanz bắt đầu suy nghĩ đến việc chọn các tôn giáo tuy nhiên ở cuộc sống kiếp trước của mình Kanz là một người không có bất kỳ tín ngưỡng tôn giáo nào cho nên không thể nào nắm rõ được những kiến thức về chúng.
Kanz chợt nảy ra trong đầu ý tưởng biến một thứ mà mình vô cùng quen thuộc trở thành một tôn giáo. Kanz lục trong ký ức của mình và quyết định chọn Pokemon vì trong ký ức của mình anh đã chơi pokemon trước khi nhập vào cơ thể này.
Kanz: “Hệ thống ta quyết định tôn giáo về Pokemon đặt tên là giáo phái Arceus”
“Hệ thống hoàn tất xác định”
Một bảng chỉ xuất hiện ra trước mắt Kanz
!Thông số
Giáo phái Arceus
số lượng giáo dân :0 (không tính ký chủ)
lượng điểm tín ngưỡng hiện có: 0
công năng hiện tại: chưa có (yêu cầu ký chủ có giáo dân đầu tiên để mở khóa công năng cơ bản)!
Kanz giơ tay lên gãi gãi đầu trưng ra bộ mặt bất lực. Tốn thời gian suy nghĩ cuối cùng lại không hiểu cái hệ thống quái đản này có ý nghĩa gì.
Kanz tạm gác việc tìm hiểu cái thứ hệ thống c·hết tiệt đang reo lên trong đầu mình qua một bên. Kanz đảo mắt nhìn quanh khu buồng giam.
Khu vực buồng giam có một cánh cổng dẫn ra ngoài và 20 phòng giam được chia đều sang hai bên đồng thời ngăn cách mỗi phòng là một lớp đất đá dày. Mỗi phòng giam được đóng chặt bởi một hàng song sắt chỉ có thể đi ra bằng cách mở khóa chiếc cửa gắn liền với nó.Cả buồng giam được thắp sáng bởi những món đồ kỳ lạ mà Kanz chưa từng được thấy bao giờ.
Kanz bắt đầu suy nghĩ đến việc làm sao để có thể thoát khỏi khu hầm mỏ này.
Dù sao cũng đã chuyển sinh sang một thế giới khác thì ít nhất phải có được tự do chứ không thể mài mòn mạng sống của mình trong cái nơi tối tăm này được.
Kanz trầm lặng trong suy nghĩ của mình một hồi lâu. Kanz không thể tìm được bất cứ cơ sở nào để có thể rời khỏi đây.
Những kẻ b·ắt c·óc anh đến đây đều được trang bị v·ũ k·hí trong khi anh lại một mình với cơ thể đầy v·ết t·hương.
Kanz nghĩ tới việc sẽ kêu gọi những người khác cùng nhau phản kháng tuy nhiên với tình cảnh trước đó anh bị tên lính Erik t·ra t·ấn không có ai đủ dũng khí để bước ra
khiến cho anh gạt đi suy nghĩ này.
Két!
Cánh cửa sắt mở lối vào buồng giam mở ra những tên lính canh với những khẩu súng trên tay dẫn hàng loạt người trở vào phòng giam của mình.
Tên lính Erik trước đó đánh Kanz hùng hổ bước vào phòng giam của Kanz.
Hắn xách Kanz đứng dậy và nói vào tai anh
“Mày liệu hồn mà làm việc. Nếu còn tiếp tục như hôm nay mạng mày sẽ không còn”
Nói xong hắn thả Kanz xuống đất rồi nhanh chóng đi ra khóa chặt cửa phòng
Sau khi tên lính Erik kia đi ra khỏi buồng giam, những tên lính còn lại bắt đầu phân phát thức ăn cho từng phòng.
Một cậu bé với mái tóc đen và đôi mắt màu nâu cầm trên tay chiếc bánh hamburger tiến tới lại gần Kanz.
“Anh ăn đi”- cậu bé nói
Kanz ngước mắt nhìn về phía cậu bé nhận lấy chiếc bánh.
“Cảm ơn” - Kanz trả lời
“Anh b·ị đ·ánh như vậy vẫn cử động được chứ? Cần em giúp gì không?”
Kanz lẳng lặng cười trừ rồi nói cậu bé
“Anh ổn. Nhưng sao một đứa trẻ như em lại b·ị b·ắt vào đây?”
“Em b·ị b·ắt cùng cha của mình. Ông ấy ở đằng kia”
Nói xong cậu bé chỉ tay tới một người đàn ông tầm 40 tuổi mái tóc màu hạt dẻ.
“Còn anh?” -cậu bé hỏi
“Cũng như em”- Kanz nhẹ nhàng trả lời rồi tập trung ăn cho hết chiếc bánh trên tay
Sau cuộc hội thoại mọi thứ như trầm lắng xuống. Kanz nép mình vào một góc của phòng giam tay cầm một viên đá khác hình xuống mặt đất.
Kanz khắc họa hình ảnh một số pokemon lên mặt đất. Những hình ảnh này đã gây sự chú ý đến cậu bé lúc nãy.
Cậu bé tiến tới lại gần Kanz rồi hỏi: “Anh đang vẽ con gì vậy?”
Kanz bất ngờ trước câu hỏi của cậu bé. Câu hỏi đó chứng minh một điều rằng trò chơi pokemon không tồn tại trong thế giới này.
Kanz định thần lại một lát rồi nhẹ nhàng kể cho cậu bé
“Chúng là pokemon. Những sinh vật được tạo ra bởi đấng sáng tạo Arceus”
“Đấng sáng tạo Arceus? Là một vị thần?” cậu bé ngạc nhiên hỏi
Kanz : “ Đúng vậy, đó là một vị thần quyền năng sáng tạo ra mọi vật”
Kanz cầm viên đá trên tay bắt đầu khắc họa hình ảnh của Arceus rồi nói
“Đây là hình ảnh của đấng toàn năng Arceus trên thế gian này nhưng nó không phải là Arceus. Đó chỉ là một hình ảnh của đấng toàn năng tạo ra để tiếp xúc với thế giới này”
Kanz khắc họa hình ảnh của Palkia, Dialga và Giratina trong hình thái nguyên thủy rồi tiếp tục nói
“Đây là 3 pokemon huyền thoại khởi nguyên được Arceus tạo ra. Sinh vật hình dạng như một con ngựa có cánh này là Palkia vị thần kiểm soát không gian. Đối nghịch với nó là Dialga vị thần kiểm soát thời gian.”
Vừa nói tới đó Kanz nhìn mặt cậu bé. Trong mắt cậu bé bắt đầu khó hiểu về những gì Kanz đang nói. Vì thế Kanz quyết định kể một câu chuyện khác.
Kanz tiếp tục vẽ lên đất hình ảnh của pikachu rồi nói
“Đây là pikachu- một pokemon gắn liền với rất nhiều cuộc phiêu lưu”
Cậu bé nhìn hình ảnh pikachu rồi tít mắt cười
“Nó thật sự dễ thương” - cậu bé nói
Kanz : “Trong thế giới pokemon pikachu được cho là biểu tượng của loài sinh vật này. Nhưng em đừng để sự dễ thương của nó coi thường. Pikachu là một loài chuột điện có thể tạo ra một nguồn điện với cường độ cực cao.”
“Trên đời này thật sự có loài vật như thế sao?” - cha của cậu bé tiến gần tôi
Kanz bất ngờ với sự xen vào của ông ấy rồi Kanz nhẹ nhàng gật đầu.
“Xin tự giới thiệu tôi là Oak Coleman, nhà nghiên cứu sinh vật học. Nếu như những gì cậu nói thì những sinh vật cậu vẽ ra ở đây đều đã từng tồn tại?”
Kanz bất ngờ với câu hỏi của tiến sĩ Coleman. Bỗng nhiên Kanz nhớ đến cái hệ thống khôn kiếp suốt ngày réo lên trong đầu mình rồi cậu quyết định truyền giáo lần đầu tiên trong đời mình.
Kanz :” Pokemon thật sự tồn tại. Từ thời xa xưa pokemon đã sống chung thân thiết với loài người chúng ta. Nhưng vì một lý do nào đó pokemon hoàn toàn biến mất cùng với tín ngưỡng về đấng toàn năng Arceus”
Oak: “Nếu như theo cậu nói những sinh vật này đã từng tồn tại và tan biến cùng với vị thần toàn năng đã tạo ra chúng”
Kanz: “Chính xác là như vậy. Niềm tin của con người chúng ta vào đấng toàn năng đã không còn dẫn đến sự m·ất t·ích của chúng”
Oak: “Nếu như thật sự tan biến thì làm sao cậu lại có được những kiến thức này.”
Kanz :”Trong lúc ngất đi chính đấng toàn năng Arceus đã cho tôi biết về chúng”
Tiến sĩ Coleman nhìn vào Kanz với đôi mắt đầy nghi ngờ.
Mặc kệ ánh mắt của tiến sĩ Coleman, Kanz quay sang bắt đầu kể về cuộc hành trình của Satoshi.
Con của tiến sĩ Coleman vô cùng hứng thú với câu chuyện mà Kanz kể ra nhưng tiến sĩ Coleman vẫn tiếp tục nghi ngờ.
Rồi bỗng nhiên cơ thể cậu bé trở nên run rẩy như có dòng điện chạy qua cơ thể. Có một thứ gì đó đã xảy ra trong cậu.