Tin Đồn Tình Ái Thất Thiệt Cũng Không Sai

Chương 47: Đề Thi




Hạ Vân Sương: “…Tại sao lại là shipper?”

Bùi Ôn Hạ: “Thuận tiện.”

“??”

Mộ Lăng Thần đưa mắt ra hiệu, cậu liền sửa lời: “Đó là những gì tôi nghĩ đến nếu thất nghiệp showbiz.” Cũng có thể cậu và nghiệp Idol có duyên không phận.

Mộ Lăng Thần: “??” Ý anh không phải thế.

Bạn nhỏ này tiêu cực quá rồi.

[Cũng được đó, cút liền đi!]

[Không nhân phẩm mà đòi làm minh tinh!]

[Ài, thấy chưa Antifans.]

[Cứ bảo ẻm cút ra khỏi giới giải trí miết!]

[Dính scandal là tại em ấy muốn à?]

[Sao cứ thích soi mói đời tư của người ta, bộ người của công chúng là cần phải giữ kẽ à??]

[Cần thì cũng cần, nhưng Ôn Hạ có giống tin đồn đâu?]

[Thôi về đây chị nuôi cưng!]

Bùi Ôn Hạ, thanh niên gây tranh cãi lại lần nữa hút view cho show mà không cần phải bỏ tiền ra lăng xê, đạo diễn rất thích điều này.

Hạ Vân Sương chỉ theo lưu trình phỏng vấn thực tập sinh một tí cho có không khí hồi hộp để công bố thứ hạng. Kết quả tới lượt Bùi Ôn Hạ, kẻ đưa cuộc đối thoại vào thế chết, khiến anh ta không biết nói gì hơn.

Đám người Mộ Lăng Thần đã quá quen với cách nói chuyện kì lạ của cậu, nhiều lúc bọn anh còn phải chịu thua em ấy mà.

Hạ Vân Sương lấy ra một xấp giấy giống như giấy khen: “Khụ khụ, chúc mừng 5 đứa, các em đều được vào chung kết!”

Bùi Ôn Hạ đưa tay nhận lấy bằng khen của mình, cậu được hạng 6, thua Kỳ Ân một hạng. Thứ hạng này cũng khiến cậu thỏa mãn, cõi lòng đầy hớn hở. Vào được chung kết nghĩa là cậu có cơ hội debut.

Bốn người cảm thấy cậu đáng yêu, tuy vẻ mặt không đổi nhưng lại cho người khác cảm giác tâm tình của cậu rất tốt. Thế là vây xung quanh khích lệ cậu, hòa thuận vui vẻ.

[Đứa nào tung tin mấy ảnh cô lập bé Hạ vậy?]

[Nghe nói các thành viên FStar có xích mích??]

[Top 1,2,3,4 lại đi khen top 6??]

[Cưng quá nha!]

Hạ Vân Sương ôm một cái hộp đen đi đến, ra vẻ thần bí: “Đây là chủ đề cuối cùng đêm chung kết. Mấy đứa có đoán được là gì không ha?”

Mộ Lăng Thần lắc đầu, thay mặt cả đám nói chuyện: “Sao tụi em biết được, nhưng chắc là không dễ gì. Tổ đạo diễn kịch bản quá là phong phú luôn ạ, đoán không ra.”

[Nói chuyện nghe thảo mai hết sức hà, nhưng mà đẹp!]

Hạ Vân Sương vỗ vỗ hộp, chìa ra: “Trong đây là đề thi lần này của mấy đứa, đề này hơi cao siêu hơn chút đỉnh. Chọn một phiếu đi?”

[Tổ chương trình có vẻ thích cho thực tập sinh bốc thăm.]

[May mắn cũng là một loại thực lực.]

Tần Sở Hàn là em út nên được ưu ái bốc thăm trước, Bùi Ôn Hạ cũng tùy tiện bốc một lá, ba người còn lại mới động thủ.

Cậu liếc nhìn con chữ tiếng anh trên lá thăm, lâm vào trầm mặc, lịch sử đen trỗi dậy. Trước giờ cậu chỉ hát những bài cùng lắm là chỉ thêm thêm vài từ tiếng anh đơn giản, chứ chưa hát nguyên bài.

Lần này toang.

Hạ Vân Sương chờ mấy đứa nhỏ kinh ngạc thất thố, kết quả đứa nào cũng trấn tĩnh tự nhiên, buồn bực nói: “Mấy đứa, mau show đề thi debut của mình ra cho bạn bè bốn phương cùng chiêm ngưỡng nào.”

Mộ Lăng Thần giơ ra, cười mỉm: “Mạc Vấn Quy Kỳ.”

[Wow, nhạc Trung!]

[Thú vị!]

[Hình như anh Thần chưa hát loại này ha.]

[Ảnh chuyên rap mà!]

[Có chút chờ mong rồi đó!]

Đường Hiểu Vi: “…Negai Anokoro.”

[Lần này là nhạc Nhật.]

[Đề thi năm nay phong phú vậy sao.]

[Vi Vi thì hát được thôi!]

[Xinh gì đâu á!]

Diệp Lạc Dương cũng rất câm nín: “6th Summer.”

[Ha ha ha! Nhìn mặt ẻm kìa!]

[Nhạc Hàn đấy!]

[Đúng là phong phú!]

[Cá một trái dưa Dương Dương không biết tiếng Hàn!]

Tần Sở Hàn vẫn bình thản, cầm cốc uống ngụm nước: “Don’t Mind ạ.”

[Sở Hàn đẹp quá má!]

[US-UK hỏ?]

[Đâu, đa ngôn ngữ ấy.]

[3 thứ tiếng thôi mà, Sở Hàn cân tất!]

[Chất quá em út!]

[Đạo diễn biết cách hành trai đẹp của tui quá à!]

Bùi Ôn Hạ muốn nói lại thôi, cái cốc nước đó của cậu mà.

Hạ Vân Sương cầm máy quay, nhắm ngay: “Ôn Hạ, của em là gì? Giấu là không được đâu nha.”

“…”

Cậu liền đưa giấy cho anh ta xem, người xem cũng thấy nội dung.

[One Last Time à, hay!]

[Tính ra cũng không khó?]

[Nhưng nó có tone cao khiếp đấy chứ đùa.]

[Gốc lại là tone của nữ…]

[Bé Hạ ưi!]

[Hát không hay là tới công chuyện với Antifans liền.]

Đám người Mộ Lăng Thần đã từng dạy Bùi Ôn Hạ một khóa tại karaoke, biết trình độ tiếng Anh của cậu tới đâu. Chương trình đúng là luôn nhằm vào điểm yếu của em ấy mà làm. Phải nói là xui xẻo hay trùng hợp đây.

Cậu chỉ chăm luyện vũ đạo, luyện thanh nhưng không có luyện phát âm ngoại ngữ, nếu mà là thứ tiếng khác thì may ra…

Bùi Ôn Hạ vươn tay nắm lấy góc áo của Đường Hiểu Vi, đôi mắt nhìn sao cũng thấy đáng thương: “Hiểu Vi, có thể đổi không?”

Anh nhìn ống tay áo bị cậu nắm lấy, mặt đỏ lên, hành động nhỏ này dễ thương quá: “T-Tất, tất nhiên là-”

Chưa để Đường Hiểu Vi nói hết, Hạ Vân Sương đã cắt ngang: “Hông được đâu bé ơi, hơn 8 triệu người đang xem đấy nhé. Không được đổi đề cho nhau nha!”

[Ha ha ha!]

[Vậy mới có cảm giác hồi hộp chờ đợi!]

[Toang chưa!]

[Làm nũng cũng vô dụng nha bé Hạ!]

[Chờ mong màn biểu diễn của mọi người!]

“…” Ra là vậy nên mới livestream, đủ ‘công bằng’.

Hạ Vân Sương cuối cùng cũng thấy Bùi Ôn Hạ ủ dột, vui sướng khi người gặp họa: “Được rồi, thông báo đã xong! À đúng rồi, ngày mai 6 giờ tối 10 đứa sẽ live giao lưu âm nhạc với fans nhá, đừng có quên!”

Buổi live ngày mai là cơ hội cuối cùng để 10 vị thực tập sinh kéo phiếu.