Phòng nghỉ.
Bùi Ôn Hạ nhận lấy chai nước từ nhân viên, nốc ừng ực hết non nửa chai, thở ra một hơi.
Cậu liếc nhìn màn hình lớn đang phát sóng phần đơn ca của Diệp Lạc Dương, hắn mang theo cả guitar, vừa đàn vừa hát, trông khác hoàn toàn lúc thường ngày.
Cái phần éo le nhất đối với cậu hôm nay, chính là đơn ca.
Bùi Ôn Hạ chỉ mới tập hát cách đây nửa tháng, hát có tốt cách mấy cũng sẽ phạm lỗi. Giọng của cậu đã yếu sẵn, tốp ca có thể che đi khuyết điểm, đơn ca thì phải trực diện đối mặt. Cậu sợ khán giả sẽ bỏ về hết vì cậu hát quá tệ.
Có nên đổi sang hát nhạc thiếu nhi không đây?
Bùi Ôn Hạ liếc nhìn Tần Sở Hàn, nhỏ giọng: "Hát lại vài đoạn điệp khúc trong phần Album, được không?"
Hắn và cậu được hát xếp sau cuối, hắn hát cuối cùng, nghe vậy gật đầu: "Được ạ." Cậu đang cố gắng làm tốt hơn, hắn không có lý do gì để từ chối không giúp. Vì danh tiếng và độ hot của FStar, bị dính scandal với Bùi Ôn Hạ hắn còn chịu được kia mà.
Trước kia, Bùi Ôn Hạ thích hắn, luôn tìm cách đến gần, còn muốn bán hủ xào CP với hắn, buộc hắn vào một con thuyền chung với cậu ta. Tần Sở Hàn chỉ chú trọng sự nghiệp, dù có khó chịu với cách làm đê tiện này cũng cố nhịn, đây là thời điểm quan trọng của FStar khi vừa mới debut. Hắn đã có ý định đi tìm Đường Hiểu Vi thương lượng chuyện thay thành viên mới sau khi nhóm đã ổn định.
Bùi Ôn Hạ ngồi nghe, nhíu mày: "Đoạn này cậu hát kì kì, định đi thi Opera?" Biết hắn là vocal nội lực thâm hậu, nhưng âm độ cao quãng 8 thế này, cậu khó mà học theo.
Tần Sở Hàn phân tâm một chút: "...Xin lỗi anh."
Bùi Ôn Hạ vẫy tay: "Tập trung chút đi, chuyên nghiệp lên, em út."
Em út: "..." Tại ai mà hắn mới phân tâm chứ.
_________
"Bùi Ôn Hạ, đến lượt cậu, đừng có làm cho cả đám mất mặt đấy. Bọn tôi "
Diệp Lạc Dương cầm theo guitar đi về phía cậu, phần solo của hắn đã hoàn thành mĩ mãn.
Bùi Ôn Hạ đứng sau cánh gà cầm mic, nghe thế gật đầu, bước từng bước nhỏ ra. Lần này chỉ có một mình đứng trên sân khấu lớn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cậu còn có thể nghe tiếng tim mình đập rộn ràng.
Cộp cộp.
Trang phục trong lúc nhảy ở đầu buổi live ướt đẫm mồ hôi nên phần đơn ca riêng cả nhóm đã thay trang phục khác thoải mái hơn.
Khán giả không có vẻ gì là trông chờ vào phần hát của Bùi Ôn Hạ, nên không náo nhiệt như lúc ủng hộ bốn vị nam thần. Có fans thì cũng có anti, antifans của Bùi Ôn Hạ nhiều vô số kể.
"Chẹp, quên mất phần này của Bùi Ôn Hạ."
"Cậu ta ngoài dính phốt với mấy ông tư bản còn làm gì được? Sao không đổi người cho rồi."
"Đẹp thì đẹp, nhưng không khác gì bình hoa trang trí cho nhóm, hát còn không hay bằng Kỳ Ân."
Bọn họ cố tính to tiếng để cậu có thể nghe thấy.
Bùi Ôn Hạ không hiểu sao cảm thấy không còn hồi hộp, trái lại khá bình tĩnh. Chắc tại vì không ai kì vọng vào phần biểu diễn của mình nên cũng không thấy áp lực nữa.
Tiếng nhạc quen thuộc vừa vang lên, cậu lập tức có phản xạ mà đưa micro lên môi, cất thành lời.
Nếu cứ để tâm lời nói của người khác mãi, cậu cũng không khác gì Bùi Ôn Hạ nguyên bản, vẫn còn nhiều người nguyện ý ủng hộ cho cậu.
Bùi Ôn Hạ hát không quá lão luyện nhưng cũng không kém, dễ nghe, câu chữ rõ ràng. Vì đây là những bài hát mà cậu đã tập đi tập lại rất nhiều.
Cốp!
Có fan quá khích ném cả giày về phía Bùi Ôn Hạ: "Đổi người đi! Bùi Ôn Hạ, xuống!"
"Hát dở tệ!"
"Thay anh Sở Hàn lên đi!"
Một người ném giày, thành cả đàn người ném.
Phòng nghỉ.
Diệp Lạc Dương vừa mới đặt mông ngồi xuống lại đứng lên, nhưng lại bị Mộ Lăng Thần cản lại: "Lạc Dương, bình tĩnh chút." Nếu bây giờ bọn họ ra mặt đuổi fans quá khích kia đi, độ yêu mến của fans đối với bọn họ sẽ giảm xuống. Bọn họ mở liveshow cũng là vì để làm cho khán giả nghe hát tận hứng.
Đường Hiểu Vi cũng đứng ngồi không yên: "Ôn Hạ, Ôn Hạ bị t-thương thì phải làm sao?"
Diệp Lạc Dương giận đùng đùng: "Anh kêu em bình tĩnh? Bùi Ôn Hạ bị đối xử như vậy mà anh còn ngồi nhìn được? Chúng ta là một nhóm mà!"
Mộ Lăng Thần cũng muốn buông xuống trách nhiệm, lao ra sân khấu: "Ôn Hạ phải chịu, sau này sẽ có fan meeting, cuộc họp báo. Chẳng lẽ em định che chở em ấy cả đời?" Muốn cây non trưởng thành thì nó phải chịu một ít giông tố để trưởng thành, đó là những gì anh đã nghĩ. Nhưng nhìn Bùi Ôn Hạ cô đơn đứng trên sân khấu lớn, bên dưới là tiếng mắng của khán giả, anh lại không đành lòng.
Dù gì, Bùi Ôn Hạ cũng chỉ mới mười mấy tuổi, việc này có thể gây ám ảnh với cậu.
Diệp Lạc Dương là người trọng tình cảm trọng nghĩa khí: "Anh buông em ra đi, Bùi Ôn Hạ có hát tệ cỡ nào thì cũng không tới lượt những người đó tỏ thái độ. Cùng lắm thì anh em mình giải nghệ, về nhà chăn trâu hết!"
Bùi Ôn Hạ đã cố gắng luyện tập biết bao nhiêu, bốn người xem ở trong mắt. Nếu cậu là loại người mưu mô xấu tính thích ké fame thì bọn họ mới không thèm quan tâm cậu.
Đường Hiểu Vi theo phe Diệp Lạc Dương nhưng cũng tôn trọng quyết định của đội trưởng. Bị đối xử bạo lực rất đáng sợ, anh không muốn Bùi Ôn Hạ lại thành nạn nhân.
Mộ Lăng Thần: "..." Một người, hai người, đều làm anh không bớt lo.
Tần Sở Hàn vẫn luôn nhìn màn hình lớn, muốn nhìn xem phản ứng của Bùi Ôn Hạ ra sao: "Các anh bình tĩnh chút, anh Ôn Hạ chắc là không sao đâu."
Bùi Ôn Hạ cũng đâu phải Bùi Ôn Hạ nguyên bản, lẳng lặng chịu đựng rồi nghĩ quẩn.
TruyenHD
TruyenHD