Nhờ có Bùi Ôn Hạ, khoảng cách giữa hai đội chỉ còn cách nhau 1 điểm, Đường Hiểu Vi chưa ra tay, hươu chết về tay ai còn chưa xác định.
Chỉ cần ném trúng 2 lần là đội nhà thắng, Đường Hiểu Vi đối mặt với ánh nhìn tràn trề hi vọng của MC nam, cuống quýt. Anh mà ném không trúng chắc nên mổ bụng tạ tội quá.
Vèo vèo vèo!
Đường Hiểu Vi ném 4 phát, trật cả 4, hốc mắt rưng rưng: "..."
Bên đội khách, Diệp Lạc Dương hồi hộp chờ đợi, thấy anh ném hụt vài lượt, nhẹ nhàng thở ra: "Bùi Ôn Hạ, chuẩn bị trồng cây chuối-"
Bùi Ôn Hạ tiến lại gần Đường Hiểu Vi, vươn tay cầm lấy bàn tay anh, sửa lại tư thế cầm phi tiêu, lại vòng ra đằng sau, từ phía sau vươn tay qua eo anh, tay cầm tay dạy: "...Có thể cúi thấp tí không?" Cậu đã cao 1 mét 7 rồi mà đứng mới tới vai anh, rốt cuộc người này ăn gì mà lớn vậy chứ.
Đương Hiểu Vi như nai con ngơ ngác mặt người nhào nặn, cậu bảo thấp người xuống liền hạ thấp, mặt đỏ bừng bừng, nếu không phải trường hợp không đúng, chắc anh đã chạy rối rít: "...Được."
Diệp Lạc Dương sốc: "..."
Fans kinh ngạc trừng lớn mắt.
Bùi Ôn Hạ cầm tay Đường Hiểu Vi, nghiêm túc truyền kinh nghiệm: "Anh đừng cầm cả bàn tay, cầm mấy ngón này là được. Khi dùng lực phóng ra, dùng lực ở cổ tay thôi, ngắm cũng vậy, ngắm lệch tâm điểm một tí vì sẽ có lực cản của..."
Là một thầy giáo tốt!
Toàn trường: "..." Chuyên nghiệp vậy sao?
Đường Hiểu Vi, Đường Hiểu Vi một chữ cũng nghe không lọt, đằng sau là mùi hương của Bùi Ôn Hạ, có vị thuốc đắng nhè nhẹ, tay cậu nhỏ nên ngón tay cũng be bé, đường gân xanh qua lớp da trắng nõn dễ dàng thấy được, cậu gầy lắm, có lẽ tai nạn giao thông cũng lưu lại di chứng gì đó.
Anh không dám quay đầu về phía sau, đầu óc như trên mây, thính tai đỏ lên, Bùi Ôn Hạ nói chuyện cứ như thì thầm vao tai, hơi thở còn có vị kẹo dẻo mà anh đã cho: "..." Không hiểu sao có chút hồi hộp.
Vèo!
Bùi Ôn Hạ hạ tay xuống, ló đầu nhìn kế quả, cậu tự cầm tay anh ném phi tiêu có vẻ như không được chính xác lắm: "Suýt tí, làm lại thử xe...Sao vậy?" Cậu ngạc nhiên, trơ mắt nhìn Đường Hiểu Vi như con tôm búng đi xa.
Đường Hiểu Vi che mặt, dùng đôi mắt cún con nhìn cậu, sau đó nấp sau lưng Tần Sở Hàn, nội tâm như thiếu nữ tìm thấy mùa xuân: "..." Ôn Hạ ngầu quá, tử tế quá, siêu đẹp trai!
Khán giả bên dưới ồn ào náo động, lên án hành vi quấy rối của cậu. Nhưng mà lúc nãy, Bùi Ôn Hạ thật sự rất công!
Bùi Ôn Hạ không rõ nguyên do: "??"
Cảnh quay kết thúc, vì điểm số hai bên hòa nhau nên sẽ có một hiệp phụ. Lần này Mộ Lăng Thần, Tần Sở Hàn không biết tại sao lại phát huy tốt vô cùng, trong khi đội kia chỉ có Bùi Ôn Hạ ném giỏi, kết quả nghiêng về một bên rõ rệt.
Đội nhà thua trắng.
______
Kí túc xá của công ty.
Năm người đều mệt mỏi sau một ngày ghi hình, vừa về tới phòng đã xụi lơ ra ghế sô pha tròn phòng khách. Lâm Trì đã đặt bữa tối cho cả nhóm rồi về nhà, họ phải chờ ship đến nhận hàng.
Bùi Ôn Hạ thể lực yếu nhất nhóm nên được các anh nhường cho vị trí tốt để nằm, cậu liền không khách sáo, ôm gối nằm một cục. Những người còn lại chỉ hơi mệt một tí chứ không kiệt sức giống cậu.
Diệp Lạc Dương chọc chọc cậu vài cái, xem thường: "Mới quay có một ngày đã lăn đùng ra xỉu đi, yếu như sên ấy."
Bùi Ôn Hạ lười so đo với con gà chọi này, nhưng hắn nói đúng, cơ thể này còn không mạnh bằng 2/3 Bùi Tranh nữa, chỉ ném vài cái phi tiêu thôi mà cánh tay của cậu đau nhức đến bây giờ còn chưa nguôi.
Tần Sở Hàn được nhường đi tắm trước, lúc này vừa xong, còn đang lau tóc: "Em xong rồi ạ."
Phòng kí túc xá chỉ có một phòng tắm lớn, còn phòng vệ sinh thì mỗi phòng ngủ riêng đều có.
Mộ Lăng Thần liếc nhìn cậu em kế út: "Ôn Hạ, muốn tắm trước không em?"
Bùi Ôn Hạ định xua tay, nhưng giơ lên một nửa thì bị căng cơ, đành rầu rĩ nói: "Các anh trước đi." Cậu muốn cứ vậy mà đi ngủ luôn, mệt lắm rồi.
"Vậy Hiểu Vi cậu dùng nhà tắm trước đi."
Đường Hiểu Vi đứng lên: "Ừ-Ừa."
Mộ Lăng Thần nói xong, rồi chau mày nhìn cậu.
Xoạt.
Anh vén cái gối chắn ngang ra, Bùi Ôn Hạ khó hiểu hé mắt nhìn, đón nhận bàn tay to lớn vuốt ve vầng trán.
Bùi Ôn Hạ nghi hoặc: "??" Đột nhiên vuốt cậu là thao tác phức tạp gì?
Mộ Lăng Thần thở phào, vén nhẹ tóc mái của cậu ra sau vành tai, mỉm cười: "Anh nghĩ em bị cảm, may mà không sao hết. Chắc là mệt mỏi thôi, để anh lấy vitamin cho em uống."
Tần Sở Hàn đứng lên: "Để em lấy cho."
Mộ Lăng Thần: "Cảm ơn em."
Bùi Ôn Hạ bò dậy, lưng dựa vào thành ghế, đưa mắt nhìn Mộ Lăng Thần, dùng số vốn từ ít ỏi của mình khen ngợi: "Anh đúng là một nhóm trưởng tốt ha." Rất đáng để dựa dẫm.
Mộ Lăng Thần chỉ cười cười không nói. Nếu anh là một nhóm trưởng tốt thì đã giúp được cho Bùi Ôn Hạ rồi, sẽ không để cho cậu ta tự mình hại mình như vậy.
Bùi Ôn Hạ không hiểu ra sao lại nhận được cái xoa đầu từ anh. Chẳng lẽ anh có sở thích tiếp xúc da thịt với người khác?
Cạch.
Diệp Lạc Dương đi lấy hàng ship lên, hăng hái vì sắp được ăn: "Mì cay nóng hổi nè mấy anh ơi!"
Bùi Ôn Hạ nhận lấy phần của mình, vì không biết cậu có ăn được cay hay không nên Mộ Lăng Thần đặt một phần không cay.
Vấn đề tới, tay cậu vẫn còn nhức nhối lắm: "..." Sao lại ăn mì chứ.
Bốn người đã ăn vài đũa, thấy cậu vẫn không động đậy, Mộ Lăng Thần khó hiểu: "Sao vậy Ôn Hạ? Để lâu nó nở hết."
Bùi Ôn Hạ: "Chờ nguội tí rồi ăn."
Diệp Lạc Dương uống miếng nước, trợn mắt: "Gì đây, lưỡi cậu là lưỡi mèo à, còn chờ nguội lạnh."
Bùi Ôn Hạ cảm thấy cái cớ này hợp lý: "Ừ, ăn lạnh ngon hơn."
Diệp Lạc Dương: "..."
"Tay anh, không thoải mái đúng không?" Tần Sở Hàn nhàn nhạt ra tiếng, làm 4 người nhìn qua. Hắn ngồi kế bên cạnh cậu, sức quan sát có kém cũng nhìn ra được.
Bùi Ôn Hạ thừa nhận: "Căng cơ tí thôi, tại lâu rồi không luyện."
Đường Hiểu Vi lúng búng nói: "H-Hay để anh, để anh đút em ăn nha?"
Mộ Lăng Thần cười ôn nhu: "Để anh đút cho nha?"
Diệp Lạc Dương trong nóng ngoài lạnh: "Tại vì thấy cậu đáng thương cho nên tôi sẽ giúp, không ngại đút cậu ăn đâu, nên mang ơn đi."
Tần Sở Hàn lời ít ý nhiều: "Em?"
Bùi Ôn Hạ cầm đũa tay trái: "Không cần đâu? Tôi còn một tay nữa mà." Hơi khó gắp nhưng không phải không thể.
Cả bốn: "..."
TruyenHD
TruyenHD