Tin Đồn Mập Mờ

Chương 2: Bình tĩnh




Bây giờ người đang đứng trước mặt mình, Trần Viễn Văn công khai nhìn vào mặt Hứa Vị.

Điều làm hắn chú ý nhất đến là đôi mắt của Hứa Vị.

Đôi mắt trong veo lạnh lùng như hồ nước trên cao nguyên, không có chút cảm xúc nào, nhưng lại có sức lôi cuốn và sâu thẳm không thể giải thích được.

Nhìn thấy Trần Viễn Văn đang nhìn mình, Hứa Vị nhẹ nhàng liếc nhìn Trần Viễn Văn, nhưng nhanh chóng quay đi, như thể cậu đang nói rõ với Trần Viễn Văn bằng ánh mắt rằng cậu không muốn nói chuyện với hắn.

Trần Viễn Văn nhếch khóe môi, lộ ra vẻ chế nhạo, trả lời Cao Dương bằng giọng điệu không cam kết: "23 tuổi, tương lai của cậu ấy quả thực là vô hạn. Hiện tại cậu đã ký hợp đồng với công ty nào?"

Cao Dương vội vàng nói: "Cậu ấy còn chưa tốt nghiệp, cũng chưa ký hợp đồng với công ty."

"Thật sao?" Trần Viễn Văn dường như đã mất hứng thú với chủ đề này, trả lời nhẹ nhàng, không nhìn Hứa Vị nữa.

Cao Dương thấy bầu không khí có chút căng thẳng, vội vàng quay người lại, vỗ vai Hứa Vị, nói với cậu: "Hứa Vị, đây là ông chủ lớn của Điện Ảnh Văn Thanh, Trần Viễn Văn, Trần tiên sinh, tôi đã nhắc tới rồi, đến chào Trần tổng đi."

Cao Dương không có ý gì, chỉ là lúc nói chuyện thích chạm vào người khác, Trần Viễn Văn là người kinh doanh, cho nên dù trong lòng chán ghét hành vi của hắn ta cũng sẽ không lộ ra ngoài, nhưng Hứa Vị khác.

Hứa Vị dường như rất chống cự sự đụng chạm của Cao Dương, ngay khi Cao Dương đặt tay lên vai cậu, Hứa Vị phản xạ nhanh chóng gỡ nó ra với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Ồ, thật xin lỗi, tôi quên mất. Cậu không thích người khác chạm vào mình, đừng để trong lòng nhé." Hôm nay Cao Dương lộ ra vẻ tốt bụng hiếm thấy, mỉm cười thu tay lại: "Nào, Hứa Vị, chúng ta cùng Trần tổng nói chuyện, chào hỏi trước đi."

Hứa Vị dường như không muốn lãng phí ánh mắt của mình vào khuôn mặt của Trần Viễn Văn, chỉ lạnh lùng gọi Trần Viễn Văn: "Trần tổng."

Không còn gì để nói thêm.

"Ừ," Trần Viễn Văn sau một lúc trầm giọng đáp lại, vẻ mặt rất thờ ơ.

Bây giờ ngay cả Cao Dương cũng có thể cảm nhận được áp lực âm giữa hai người, hắn ta cảm thấy rất khó hiểu.

Có lẽ ngoại hình và khí chất của Hứa Vị đều là hàng đầu trong toàn ngành giải trí, Trần Viễn Văn luôn là một người thích vui vẻ, khi nhìn thấy những chàng trai đẹp trai đó, hắn sẽ luôn hạ thấp mình và nói bông đùa vài câu. Nếu nhìn lại kể từ sau khi hai người này gặp nhau, hắn chỉ ở bên cạnh cho có vì thôi, hắn ta rất băn khoăn sao hôm nay đối mặt với Hứa Vị, Trần Viễn Văn lại lạnh lùng như vậy?

Chẳng lẽ vì không hợp khẩu vị của hắn?

Cao Dương còn chưa kịp suy nghĩ, Trần Viễn Văn đã cắt đứt trầm ngâm của hắn: "Mọi người tới cũng tới rồi, tôi cũng chào hỏi rồi, về trước đây, không cần lo lắng cho tôi, cậu cứ lo việc của mình đi."

"Cậu muốn đi bây giờ?" Cao Dương có chút không vui: "Cậu vừa mới tới liền đi, chúng ta còn chưa nói chuyện vui vẻ."

"Hôm nay tôi vừa từ Thượng Hải về Bắc Kinh, vừa xuống máy bay cậu đã gọi cho tôi." Trần Viễn Văn vặn vẹo cổ như thể mệt mỏi, cổ áo sơ mi theo chuyển động của hắn trượt xuống, lộ ra xương quai xanh mỏng manh..

Nhìn thấy cảnh này, Hứa Vị ánh mắt yên lặng chớp động, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Trần Viễn Văn lười biếng nhìn Cao Dương: "Bố cậu còn mệt, ta về nghỉ ngơi trước đã. Sau khi nghỉ xong, con muốn kể gì thì kể, khoe gì thì khoe, con ngoan."

"Mẹ kiếp!" Cao Dương cười nói, "Nhưng bộ dáng cậu như thế này, thật sự là không có khí lực. Có chuyện gì thế? Cậu cùng người yêu chia tay sao? Đã lâu không thấy cậu dẫn hắn ra ngoài."

"Tôi cùng cậu ta chia tay lâu rồi." Trần Viễn Văn có chút không kiên nhẫn nói: "Đừng nhắc tới nữa, phiền phức."

Cao Dương nói: "Được rồi, cậu không muốn nhắc thì không nhắc, tới, tôi tiễn cậu ra ngoài."

Trần Viễn Văn quay người, lấy áo vest từ tay người phục vụ, cùng Cao Dương chậm rãi bước ra khỏi phòng tiệc.

Từ đầu đến cuối, hắn không bao liếc nhìn Hứa Vị một lần nào nữa.

Hứa Vị đứng đó, lạnh lùng nhìn bóng lưng của hai người, ánh mắt thờ ơ của cậu dừng lại ở bóng người áo sơ mi đỏ rất lâu, không di chuyển đi đâu cho đến khi bóng dáng đó bước ra khỏi đại sảnh và hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Cậu lại bước vào đám đông náo nhiệt với vẻ mặt vô cảm.

Bên ngoài sảnh khách sạn, Trần Viễn Văn đã ngồi trên xe thể thao của mình, nhưng Cao Dương đang giữ cửa sổ xe ngăn hắn rời đi.

"Tối nay cậu sao thế? Sao cậu lại lạnh lùng với Hứa Vị vậy? Chẳng phải cậu thích nhất loại tiểu tử đẹp trai này sao?"

Trần Viễn Văn vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tiểu tử? Trên người cậu ấy chỗ nào phù hợp chữ "tiểu" vậy? Cậu ấy cao gần bằng trời."

"Đúng là cậu ấy khá cao" Cao Dương dừng lại: "Cái gì? Đó là lý do cậu không thích cậu ấy à? Cậu ấy cao, chân lại dài, chơi cùng không phải sẽ thú vị hơn sao?"

"Cậu tính chơi trò gì? Tôi bực mình là chuyện của tôi, nhưng Cao Dương, cậu có chuyện gì đó, sao lại để ý đến tiểu tử kia như vậy?" Trần Viễn Văn móc ra một điếu thuốc, châm lửa, trầm giọng nói: " Hứng thú?"

"Sao tôi hứng thú với cậu ấy được? Tôi không giống cậu, tôi không ham việc này" Cao Dương vội vàng phủ nhận: "Tôi chỉ muốn công ty tôi ký hợp đồng với cậu ấy thôi."

Sau khi Cao Dương vô tình đầu tư vào "Theo đuổi bóng hình" và thành công, cha hắn ta đã vui mừng ra mặt và ngay lập tức đăng ký cho hắn một công ty mới, cho phép đầu tư vào bất cứ bộ phim nào hắn thích, chỉ cần thể hiện được bản lĩnh của mình trong làng giải trí.

Việc đầu tiên Cao Dương làm sau khi mở công ty là đến gặp Hứa Vị để ký hợp đồng, nhưng Hứa Vị không đồng ý.

"Tôi đã nói chuyện với cậu ấy một lần, nhưng người ta không đồng ý, cũng không từ chối rõ ràng." Cao Dương nhìn Trần Viễn Văn nói: "Cậu ấy sẽ tốt nghiệp vào tháng 6 năm nay. Hiện tại có rất nhiều công ty lớn đang tìm kiếm để ký hợp đồng. Tôi nghe nói Helu cũng là một trong số đó. Tôi cũng cử người đi tìm hiểu, nhưng nghe bảo cậu ấy đã từ chối tôi thẳng thừng. Nghĩ mà xem, ngay cả một công ty lớn như Helu cũng đến gặp mà còn bị từ chối nhưng cậu ấy lại không làm vậy với tôi. Cậu ấy chỉ nói rằng sẽ suy nghĩ lại. Vì vậy, tôi nghĩ mình vẫn có hy vọng."

Trần Viễn Văn nheo mắt nhìn màn đêm phía trước, chậm rãi thở ra một làn khói, lạnh lùng nói: "Diễn viên mới khí chất cũng khá lớn."

"Kiêu ngạo như vậy cũng không trách được. Ai ngay đầu từ có thể làm cha mẹ tốt, diễn viên giỏi?" Cao Dương nói: "Cậu không nghĩ vậy sao?"

Trần Viễn Văn mỉm cười không trả lời.

Sau khi hút một điếu thuốc, Trần Viễn Văn đóng cửa sổ xe lại và nói với Cao Dương: "Được rồi, cậu đứng dậy đi, tôi đi đây."

Sau đó, hắn lái xe đi.

Cao Dương trở lại phòng tiệc, bầu không khí trong đại sảnh vẫn nóng, trên mặt mang theo nụ cười, Cao Dương lần lượt chào hỏi mọi người, cuối cùng tìm được Hứa Vị ở góc tây nam của đại sảnh.

" Trần tổng đi rồi à?" Hứa Vị hỏi hắn.

"Đi rồi, chúng ta cũng đi thôi." Cao Dương gật đầu: "Chắc hôm nay cậu ấy mệt mỏi, không có hứng thú, tối mai tôi sẽ gọi cậu ấy ra giới thiệu với cậu."

"Cảm ơn Cao tổng." Hứa Vị bình tĩnh trả lời.

"Ồh, cảm ơn gì." Cao Dương nhấp một ngụm sâm phắn, liếc nhìn mặt Hứa Vị: "Tôi không đao to búa lớn giống như lão Trần, là một nhân vật lớn trong ngành nhưng tôi cũng quen không ít người có địa vị, sau này nếu cậu gia nhập vào công ty tôi, cậu không cần lo lắng về tài nguyên hay gì cả, nhất định sẽ có kịch bản phim chất lượng cho mình lựa chọn, cậu nghĩ thế nào?"

Hứa Vị gật đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Cao tổng, tôi sẽ suy nghĩ lại. Nếu tối mai hắn tổ chức tiệc thì gọi tôi bất cứ lúc nào cũng được. Gần đây tôi không có việc gì bận."

Cao Dương nói: "Được rồi, cậu yên tâm, tối mai tôi nhất định sẽ mời thêm một ít người có tên tuổi lớn trong giới ra mắt với cậu."

"Cám ơn Cao tổng. Cũng muộn rồi, tôi về trước. Hẹn gặp hắn ngày mai, Cao tổng."

"Được, được rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai."

Cao Dương nhìn Hứa Vị xuyên qua đám người đi ra ngoài, trong đầu vẫn có chút mông lung, nói thật, thái độ của Hứa Vị đối với hắn bây giờ chính là hắn không cách nào nắm bắt được, hắn còn mơ hồ nhớ tới lần đầu tiên đến thăm quan phim đoàn, Hứa Vị trông lạnh lùng và thờ ơ, còn không muốn để ý đến hắn.

Bộ phim "Theo đuổi bóng hình" là một bộ phim hắn ngẫu nhiên chọn, ban đầu không để ý nhiều đến nó, nhưng ai bảo hắn là một kẻ vô tri sở hữu nhiều tiền, nếu đoàn làm phim có vấn đề tài chính, hắn sẽ ngay lập tức gật đầu và phân bổ kinh phí mà không cần suy nghĩ. Nói một lời thật lòng, khi bộ phim sắp hoàn thành, đạo diễn có lẽ đã cảm động trước tinh thần hiệp nghĩa của hắn đến mức còn chủ động mời hắn đến thăm đoàn làm phim.

Hắn cảm thấy cũng nên coi trọng đạo diễn nên đã nhận lời đến phim trường, đó cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hứa Vị.

Một thanh niên cao gầy, mặc trang phục phù hợp với vai diễn, ngồi im lặng trên chiếc ghế trong góc, tóc có chút rối bù, khóe miệng xanh tím do hiệu ứng trang điểm.

Cao Dương lúc đó không hiểu sao cảm thấy mình bị ngăn cách với nam nhân im lặng này bởi một rào cản vô hình.

Hắn không hiểu cảm giác lúc đó là như thế nào, nhưng sau này hắn mới nhận ra rằng đó là thứ mà hắn sẽ không bao giờ có được trong đời, đó là khí chất.

Hứa Vị tạo cảm giác xa cách và thờ ơ với hắn.

Đạo diễn gọi Hứa Vị đến và nhiệt tình giới thiệu Cao Dương với Hứa Vị, nhưng Hứa Vị chỉ lạnh lùng nhìn hắn, gọi "Cao tổng", sau đó quay người bỏ đi.

Lời chào bị nghẹn lại trong cổ họng, hắn rất xấu hổ, đạo diễn và trợ lý đạo diễn sợ hắn nổi giận nên nhanh chóng giải thích nói Hứa Vị là người như vậy, tính tình lạnh lùng, đối xử với mọi người như vậy, hắn đừng để bụng chuyện này, còn nói Hứa Vị còn nhỏ, không hiểu nhân gian tình thế nên nhất định sẽ quay lại dạy cho cậu ta một bài học.

Kỳ thật Cao Dương cũng không có quá tức giận, hắn chỉ cảm thấy có chút mất mặt, tuy nhiên sau đó, đạo diễn và trợ lý đạo diễn không ngừng nịnh bợ hắn, hắn nhanh chóng quên đi cảm giác mất mặt vừa rồi, những lời khen có cánh đưa hắn lên tận chín tầng mây, cảm giác cũng không tệ.

Lần thứ hai Cao Dương gặp Hứa Vị là ở mấy tháng sau trong buổi ra mắt phim "Theo đuổi bóng hình", lần đó hắn đến hiện trường làm phim với tư cách nhà sản xuất, lần này Hứa Vị gặp lại hắn, không chỉ chủ động bắt chuyện chào hỏi mà thậm chí còn đề nghị trao đổi WeChat và số điện thoại di động với hắn.

Hắn bối rối, không hiểu tại sao thái độ của Hứa Vị lại thay đổi nhiều như vậy, sau đó hắn nghĩ đoán liệu lần đó Hứa Vị có thật sự bị hai vị đạo diễn và trợ lý đạo diễn kia dạy cho một bài học nặng nề hay không, nên mới thành ra như vậy.

Nhưng dù lý do là gì thì Cao Dương cũng phải thừa nhận rằng mình thực sự được hưởng lợi từ cách giao tiếp chủ động của Hứa Vị.

Hứa Vị là kiểu người sẽ có cảm giác xa cách mạnh mẽ với bạn khi lần đầu gặp cậu, nhưng bạn không thể ngăn cản bản thân muốn nhìn cậu thêm vài lần nữa và đến gần hơn vì cậu ấy trông rất đẹp trai. Qúa hoàn hảo.

Cậu cao gần 1,9 mét, có một đôi chân dài gần như không có chỗ để chê, làn da rất trắng và đều màu, đường nét khuôn mặt ba chiều thanh tú, sống mũi cao dường như đều là những nét vẽ của nhà điêu khắc giỏi nhất.

Hấp dẫn nhất chính là đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng xa cách, nếu nhìn kỹ sẽ ẩn chứa chút gì đó u sầu.

Sự kết hợp của hai phẩm chất khác nhau này khiến toàn bộ khí chất của Hứa Vị trở nên bí ẩn và gợi cảm hơn.

Dù là nam hay nữ, dường như đều không thể cưỡng lại được việc được người như vậy tích cực với mình, nên Cao Dương tự nhiên cảm thấy có chút phấn chấn.

Sau khi lái xe về nhà, Trần Viễn Văn cởi hết quần áo, vứt bừa bãi xuống sàn phòng khách rồi vào phòng tắm tắm lần nữa.

Tắm rửa xong, hắn không mặc gì ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng khách, pha một tách cà phê từ máy pha cà phê rồi mang vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ không bật đèn, hắn đặt cốc cà phê cạnh giường, vén chăn lên, nằm xuống rồi bắt đầu ngủ.

Mười lăm phút sau, hắn đứng dậy khỏi giường, uống thêm một ngụm cà phê rồi cầm chiếc điều khiển từ xa của máy chiếu trên bàn cạnh giường ngủ.

Hắn dựa vào chiếc bàn cạnh giường ngủ, tìm bộ phim "Theo đuổi bóng hình" trong thư viện phim với vẻ mặt không chút biểu cảm, do dự hai ba giây, nhấn nút phát.

Đây là một bộ phim nghệ thuật lãng mạn hồi hộp trong đó Hứa Vị vào vai nam chính Tần Huân, một kẻ sát nhân máu lạnh đem lòng yêu con tin của mình.

Phim này tuy là phim nghệ thuật nhưng nhịp độ của cả phim rất nhanh, không cẩu thả như những phim nghệ thuật khác, tông màu của phim chủ yếu là xanh đen, kết hợp giữa tình yêu, hồi hộp và bản chất con người thông qua sự biến đổi của màu sắc và âm nhạc, hòa quyện một cách hoàn hảo với nhau, quả thực có rất nhiều lý do để thích nó.

Nhưng Trần Viễn Văn vẫn chán.

Tuy đầu tư vào điện ảnh nhưng hắn không thực sự thích xem phim, nhiều nhất thỉnh thoảng hắn chỉ xem những bộ phim thương mại bán chạy ở phòng vé, số lượng phim nghệ thuật lãng mạn đã xem có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trên mặt hắn không có biểu tình gì khác lạ, đôi mắt đẹp như hoa đào rủ xuống, khi nhìn khuôn mặt Hứa Vị xuất hiện trên màn hình chỉ xuất hiện những gợn sóng nhẹ.

Máy chiếu trong phòng ngủ rất lớn, cho nên khuôn mặt Hứa Vị ở trên màn hình được phóng to lên mấy lần, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm vào đường nét khuôn mặt của cậu, nhìn đi nhìn lại, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được một dấu vết nào.

Đôi chân dài đó, tại sao lại dài đến thế, nếu quấn quanh eo...

Không biết mình đang nghĩ gì, hắn cong môi uống nốt ngụm cà phê cuối cùng trong cốc, tắt máy chiếu, kéo chăn lại rồi nhắm mắt ngủ.

Tác giả

Trần Viễn Văn: Tôi không biết mặt ai bị đánh đau đến thế!