Đêm tối, một chiếc xe thể thao Porsche nổi bật màu đỏ xuyên qua màn đêm dày đặc như một bóng ma, phóng nhanh về phía biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh.
Trong xe không có tiếng nhạc, chỉ có một người đàn ông im lặng ngồi ở ghế lái trong không gian yên tĩnh.
Nước da của hắn rất trắng, đôi tay đặt trên vô lăng thon gọn, cân đối, các khớp xương rõ ràng. Ở Bắc Kinh vào đầu tháng 4, đêm vẫn se se lạnh nhưng người đó dường như không sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi satin mỏng màu xanh da trời, cổ tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn và thon thả.
Một tiếng chuông điện thoại đột nhiên phá vỡ sự im lặng trong xe.
Người đàn ông đeo tai nghe Bluetooth vào, đôi mày và đôi mắt quá mức thhắn tú hơi nhăn lại, trên mặt hiện lên một tia mệt mỏi khó nhận thấy.
Cuộc gọi đã được kết nối, một giọng nói the thé nhanh chóng vang lên từ đầu bên kia của ống nghe.
"Văn Tử! Chết tiệt cuối cùng cậu cũng trả lời điện thoại. Mấy ngày nay tôi gọi cho cậu ít nhất chục lần rồi đấy. Cậu đi đâu vậy?!"
Người đàn ông nghe xong tiếng lòng gầm xé này, mở một bên cửa sổ xe, để làn gió chiều đầu xuân lùa vào trong xe, sau đó cong môi trêu chọc người ở đầu bên kia điện thoại: "Sao vậy? Con trai? Mấy ngày rồi không gặp. Con có nhớ bố không?"
"Cút đi!" Người ở đầu bên kia điện thoại hét lên: "Cậu là muốn chọc tôi tức chết đúng không, Trần Viễn Văn, cậu coi chừng tôi đấy."
Trần Viễn Văn không hề tức giận khi bị gọi thẳng họ tên, hắn mỉm cười lắc đầu, đặt cánh tay trái lên cửa sổ xe và đỡ đầu nghiêng theo.
Gió đêm thổi tung mái tóc của hắn thành một mớ hỗn độn, che đi đôi mắt hoa đào xinh đẹp, vì vậy nụ cười trên môi nhanh chóng bị gió đêm thổi bay, hoàn toàn không đọng lại gì ở đáy mắt.
"Được rồi, Cao Dương, đừng nhỏ mọn như vậy, gọi điện cho tôi làm gì?" Trần Viễn Văn nói xong liền giơ tay vuốt lại phần tóc lòa xòa trước trán, nhưng gió quá mạnh nên đêm về, tóc càng ngày càng rối, phần tóc rối đụng phải mắt khiến hắn phải nhanh chóng nâng cửa sổ xe lên.
Thanh niên tên Cao Dương hét lên trong điện thoại: "Cậu quên hôm nay là ngày gì à?"
"Ngày gì?" Trần Viễn Văn cau mày, "Cậu có thể nói to lên một chút được không? Tai tôi chắc sẽ điếc luôn đấy."
"Tôi biết ngay cậu quên rồi!" Cao Dương mặc dù ngữ khí không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn hạ giọng nói: "Hôm nay là tiệc mừng "Theo đuổi bóng hình"! Tôi đã nhắc tới cậu nửa tháng trước, yêu cầu cậu dành ra thời gian rảnh hôm nay, nhưng cuối cùng cậu lại biến mất đến giờ? Nhìn bây giờ là mấy giờ rồi?! Đã gần chín giờ rưỡi rồi mà cậu còn hỏi tôi? Hả?!
Tiệc mừng "Theo đuổi bóng hình"...
Khi hai người đang nói chuyện, xe đã đến biệt thự nơi Trần Viễn Văn ở, hắn đỗ xe ở gara ngầm, cầm điện thoại trên tay đi lên lầu, trong đầu nhớ lại "Theo đuổi bóng hình" này là gì.
Cao Dương thấy đối phương im lặng, lại lên tiếng, rưng rưng nước mắt phàn nàn: "Tôi biết cậu sẽ quên nên đã gọi điện cho cậu trước hai ngày, nhưng cậu cmn lại tắt điện thoại! Buồn quá! hắn hiểu địa vị của hắn trong lòng cậu rồi!"
Hắn bị giọng nói lớn của Cao Dương mắng, chán ghét để điện thoại ra xa: "Mấy ngày trước tôi về Thượng Hải gặp hắn trai, tôi không cố ý không trả lời điện thoại của cậu. Cháu trai yêu quý của tôi, làm ơn đừng hét lên, được không???"
Trần Viễn Văn là người Thượng Hải và là một thanh niên giàu có trong gia phả đời thứ hai nhà họ Trần.
Có thể một số người ở Bắc Kinh chưa bao giờ nghe nói đến gia đình Trần Viễn Văn, nhưng ở Thượng Hải rộng lớn, đó là một gia đình nổi tiếng và có địa vị.
Nhà họ Trần tuy làm ăn lớn nhưng truyền thống gia đình lại rất khắt khe, vì vậy, Trần Viễn Văn không chờ ăn sẵn mặc bền, không có học thức hay kỹ năng như những thế hệ giàu có thứ hai khác mà cũng phải nỗ lực hết mình để được nhận vào một trường đại học nổi tiếng ở Bắc Kinh với kết quả tốt.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn không trở về Thượng Hải để kế thừa công việc kinh doanh của cha mình như người khác nghĩ mà thay vào đó ở lại Bắc Kinh một mình và cống hiến hết mình cho làng giải trí.
Nhà họ Trần có một cơ sở kinh doanh lớn, những người quen biết đều là người nổi tiếng, Trần Viễn Văn từ nhỏ đã tiếp xúc với thế giới con người đa dạng đủ kiểu nên dù đi đến đâu cũng có thể sống tốt. Cùng với sự hiểu biết độc đáo về đầu tư và cảm nhận nhạy bén về thị trường, hắn thành lập công ty giải trí của riêng mình, Điện Ảnh Văn Thanh, chỉ 5 năm sau khi tốt nghiệp.
Hai ký tự "Văn Thanh" lần lượt được lấy từ ký tự cuối cùng trong tên của hắn và anh trai, tên hắn là Trần Viễn Văn, hắn trai là Trần Chí Thanh.
Trần Chí Thanh không phải là anh trai ruột của hắn, cha Trần Chí Thanh là anh cả của cha hắn, theo huyết thống, Trần Chí Thanh là anh họ của hắn mới đúng.
Nhưng mẹ hắn mất khi hắn còn rất nhỏ, còn bố lại đam mê kinh doanh và kiếm tiền, thường xuyên bay vòng quanh thế giới nên hắn đương nhiên bị ném vào nhà anh họ và lớn lên bên cạnh anh mình.
Chính vì điều này mà mối quan hệ giữa hắn và anh trai còn thân thiết hơn cả anh em bình thường.
Mặc dù hắn đã bỏ lại tất cả và chạy đến Bắc Kinh lập nghiệp nhưng nền tảng của anh trai hắn vẫn ở Thượng Hải nên thỉnh thoảng hắn lại bay về Thượng Hải để thăm anh. Anh trai hắn tính tình lạnh lùng và thích yên tĩnh. Hắn trở lại Thượng Hải những ngày đó, điện thoại di động cũng hầu như luôn tắt.
Thật trùng hợp khi lần này Cao Dương ở Thượng Hải lại tìm hắn để thể hiện "hiếu thảo" của mình, hắn thực sự không có ý không trả lời cuộc gọi của Cao Dương.
Giữa Trần Viễn Văn và Cao Dương thực sự không tính là tình bạn sâu sắc, mối quan hệ giữa họ hợp nhất có thể coi là bè hơn là bạn.
Cao Dương giống như Trần Viễn Văn, cũng là phú nhị đại, khi cậu ta học cấp 3 được gia đình gửi đi du học, nói là để học, nhưng thực ra chỉ là đổi chỗ đi chơi. Sau này gia đình cảm thấy để cậu ta ở ngoài như thế này là không ổn, giải pháp lâu dài là lại đưa về nước quản lý.
Gia đình cậu ta vốn làm ăn phát đạt trong làng giải trí, sau khi trở về Trung Quốc, cha cậu ta sợ cậu ta rảnh rỗi lại gây chuyện nên trực tiếp phân bổ một số tiền khổng lồ để cậu ta đầu tư vào phim ảnh.
Mọi người vốn dĩ đều cho rằng số tiền này nhất định sẽ lãng phí, ngay cả bản thân Cao Dương cũng không cho rằng mình có thể làm nên trò trống gì. Nhưng trái ngược với dự đoán của mọi người, Cao Dương ngẫu nhiên chọn đại một trong số các kịch bản trợ lý gửi đến, đầu tư vào và đã thực sự thành công.
Đạo diễn của phim "Theo đuổi bóng hình" tên là Chu Chinh, là một đạo diễn ít được biết đến, trước khi quay "Theo đuổi bóng hình" không có tác phẩm nào nổi bật. Nam chính của "Theo đuổi bóng hình"- Hứa Vị, trước khi tham gia "Theo đuổi bóng hình", cậu chỉ là sinh viên năm cuối của trường kịch nghệ, chưa bao giờ đóng phim và cũng không có kinh nghiệm diễn xuất, trong giới giải trí đến nay cũng chưa có ai giống cậu ấy.
Không ai ngờ rằng một bộ phim nghệ thuật không được mong đợi cùng với toàn người mới ra mắt lại đạt được phản ứng lớn như vậy, lợi nhuận phòng vé vẫn thu đều đặn, thậm chí còn lập kỷ lục phòng vé tốt nhất cho phim nghệ thuật những năm gần đây.
Tại liên hoan phim cuối năm, phim đã giành được hai giải Đạo diễn mới xuất sắc nhất và Nam diễn viên mới xuất sắc nhất.
Là nhân vật nam chính của bộ phim này, Hứa Vị ngay lập tức trở thành trung tâm thu hút, với kỹ năng diễn xuất tuyệt vời và ngoại hình vượt trội, cậu trở thành mục tiêu của nhiều cô gái trẻ.
Năm nay, Hứa Vị mới 23 tuổi và vẫn còn là sinh viên năm cuối của trường kịch.
Trần Viễn Văn làm trong giới giải trí, đương nhiên hắn đã nhiều lần nghe người ta nói về bộ phim siêu phàm này, Cao Dương thậm chí còn gọi điện cho hắn nhiều lần để khoe tầm nhìn đầu tư của mình, thậm chí còn mặt dày nói rằng bộ phim này thật ý nghĩa và đáng suy ngẫm biết bao, còn dặn hắn nhất định phải đến rạp để xem trực tiếp.
Bị người này lải nhải bên tai khiến hắn không xem cũng ấn tượng với bộ phim này, nhưng cũng chỉ nghe tai này lọt tai kia, sau đó lại quên mất lời của Cao Dương.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác khiến hắn không đi xem "Theo đuổi bóng hình, đó là trong đời hắn ghét nhất xem phim nghệ thuật.
Trong mắt hắn, những khung cảnh u ám u ám, những lời thoại mơ hồ, âm nhạc cực kỳ giật gân trong các bộ phim nghệ thuật đều chỉ là những tiếng rên than vu vơ của một đám thanh niên trẻ làm nghệ thuật, đơn giản là nhàm chán và không đáng lãng phí thời gian để xem.
Vì vậy, đã gần một năm kể từ khi "Theo đuổi bóng hình" được phát hành, trong khoảng thời gian này, cho dù nó có nổi tiếng ở phòng vé hay gây ra bao nhiêu cuộc thảo luận, Trần Viễn Văn vẫn chưa đi xem bộ phim này, và hắn cũng kiên quyết tin rằng sẽ không bao giờ xem nó.
Cao Dương ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang nói chuyện không ngừng nghỉ, Trần Viễn Văn thản nhiên nghe, đi từ gara ngầm lên phòng khách trên lầu.
Tới phòng khách, hắn ném điện thoại lên bàn và nhấn nút loa ngoài.
Hôm nay hắn vừa từ Thượng Hải về Bắc Kinh, vừa bay vừa lái xe một ngày, đã hơi mệt, lười biếng nằm trên ghế sô pha, đưa tay cởi cúc áo sơ mi.
"Được rồi, nếu cậu quên thì quên đi. Tôi không tranh cãi với cậu nữa. Ai bảo cậu là ông chủ lớn cơ chứ? Bây giờ thu xếp một chút đến đây ủng hộ tôi đi." Nói xong, giọng nói của Cao Dương lập tức chuyển sang có chút nịnh nọt. "Sáng sớm tôi đã nói với Hứa Vị rằng ông chủ lớn của Điện ảnh Văn Thanh là bạn tốt của tôi, còn hứa khi có thời gian sẽ giới thiệu cậu với cậu ấy. Nếu tối nay cậu không đến, tôi sẽ mất hết mặt mũi làm ăn trên giang hồ đấy."
Chiếc cúc cuối cùng của áo sơ mi đã được cởi ra, Trần Viễn Văn giơ tay cởi áo ra, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy điếu thuốc trên bàn ra châm lửa, thản nhiên hỏi Cao Dương: "Hứa Vị? Là ai?"
"Cậu!!! Cậu quên thời gian tổ chức tiệc mừng thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả Hứa Vị là ai cũng không biết?!" Cao Dương hoàn toàn không nói nên lời: "Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn ra, khuôn mặt của cậu ngoại trừ đẹp trai ra chả có tí chỉ số thông minh chết tiệt nào. Đúng vậy, chỉ có đẹp trai." nhưng đẹp trai cũng có rất nhiều công dụng rồi! Lời này Cao Dương chỉ nhủ thầm trong lòng.
Trần Viễn Văn rất đẹp trai, mọi người trong và ngoài giới đều từng nói đến, hắn cũng biết điều này.
Những người bạn xã giao đó thường trêu chọc ngoại hình của hắn, nói rằng hắn đẹp hơn những cô gái khác, chỉ cần thay váy là có thể đóng vai nữ chính.
Hắn không hề tức giận khi bị trêu chọc mà chỉ cười và nói "dm".
Cao Dương ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang lảm nhảm: "Hứa Vị là nam chính của "Theo đuổi bóng hình"! Ngôi sao may mắn đã kiếm được 300 triệu phòng vé cho tôi!! Mà thôi, không nói chuyện đó ở đây, Trần đại ca, Trần tổng, em hắn tốt của tôi, dù thế nào đi chăng nữa, tối nay hắn cũng phải có mặt ở đó ủng hộ em. Em xin hắn, ngày mai lại báo đáp hắn một bữa riêng nhé, được không?"
Trần Viễn Văn giơ tay nhéo nhéo lông mày: "Đưa địa chỉ cho tôi, tắm xong tôi sẽ tới đó."
"Haha, được rồi, hắn là hắn trai của em." Cao Dương lại cười.
"Nói nhảm, ta rõ ràng là bố của con." Trần Viễn Văn nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, hắn mệt mỏi đứng dậy khỏi ghế sofa, vươn vai, thân trên trần trụi, làn da tiếp xúc với không khí mịn màng và trắng trẻo, đôi xương quai xanh mỏng và đẹp, nhìn từ xa giống như một đôi cánh bướm màu bạc. Xuống dưới một chút là hai đầu ngực màu hồng nhạt điểm xuyết trên làn da trắng đó.
Không giống như dáng người mảnh dẻ và trắng trẻo đằng trước, những đường nét trên lưng hắn đặc biệt rõ ràng, bờ vai rộng và rắn chắc, nổi lên những đường cơ bắp rõ ràng, những đường cong cơ thể mịn màng và đẹp đẽ kéo dài xuống dọc theo làn da trắng, vòng eo dưới giờ đây được che bởi cạp quần đen.
Vòng eo này thực sự rất nhỏ.
Đàn ông bình thường lẽ ra không nên có vòng eo thon gọn như vậy, nhưng nhìn cũng không hề lạc lõng trên cơ thể hắn.
Cuối cùng cũng là vì hắn đẹp sẵn rồi.
Vẻ đẹp của hắn không phải là loại vẻ đẹp dựa vào quần áo và sự giàu có, mà thực sự hắn đẹp từ khí chất cho đến ngoại hình..
Nhà họ Trần có gen tốt nên không có ai xấu, trai gái đều xinh đẹp mỹ miều, anh trai Trần Chí Thanh lại càng đẹp trai tài giỏi hơn.
Nhưng dù vậy, ngoại hình của Trần Viễn Văn vẫn thường xuyên được mọi người trong Trần gia chọn ra và khen ngợi, khi còn nhỏ, hắn thường xuyên bị người lạ nhầm là con gái.
Tuy nhiên, mặc dù trông hắn thanh tú và xinh đẹp nhưng khi làm điều đó trên giường, hắn ngược lại có mang vẻ dữ tợn hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài.
Hắn còn trẻ đã sở hữu một công ty giải trí hàng đầu trong nước, đẹp trai đến mức không đếm nổi số lượng người nổi tiếng lớn nhỏ lao vào mình, nên hắn cũng không thiếu đối tượng.
Hắn không những kén chọn, ngược lại tiêu chuẩn còn khá cao, bất cứ ai, thấp quá, vóc dáng xấu quá, tính cách không thú vị... đều chẳng lọt nổi mắt hắn. Hắn sẽ chỉ giữ người nếu họ làm hắn hài lòng về mọi mặt.
Tuy nhiên, theo năm tháng, người xung quanh hắn đến rồi đi, nhưng người thực sự có thể đi vào lòng hắn lại chả có ai.
Trong phòng tắm tắm rửa một lát, hắn mặc bộ vest trắng, bên trong là áo sơ mi nhung màu đỏ nhạt, tóc chỉ khô bảy phần, bù xù trước mắt, hắn cũng không thèm quan tâm nữa.
Đứng trước gương phòng tắm, hắn nheo mắt nhìn người trong gương, tuy lông mày vẫn có chút mệt mỏi nhưng vẫn cao ráo, thanh nhã, cong môi xịt hai nhát nước hoa lên cổ tay, huýt sáo và đi ra khỏi cửa.
Tiệc mừng "Theo đuổi bóng hình" được tổ chức trong một khách sạn cao cấp được trang trí sang trọng, khách sạn cách biệt thự của Trần Viễn Văn không xa nhưng khi hắn lái xe đến khách sạn thì tiệc mừng đã bắt đầu được một lúc.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, Trần Viễn Văn ngước mắt nhìn bốn phía, không ngờ lại nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, có người là nhà sản xuất và nhà đầu tư có kinh nghiệm, có người là diễn viên nổi tiếng hạng hai, hạng ba.
Dù sao cha của Cao Dương cũng là nhân vật lớn trong giới, vì cha hắn mà những người này cũng muốn tới làm quen.
Suy cho cùng, sở dĩ Trần Viễn Văn xuống máy bay lái thẳng tới đây cũng giống như những người này, là vì nể mặt của cha Cao Dương.
Trần Viễn Văn năm nay mới ba mươi tuổi, Trần gia tuy cường đại nhưng vẫn ở Thượng Hải, mấy năm nay ở Bắc Kinh vất vả làm việc, gia đình cũng chỉ có thể làm được rất ít việc giúp đỡ hắn.
Và chỉ trong vài năm, hắn đã xây dựng Điện Ảnh Văn Thanh thành một trong những công ty giải trí hàng đầu trong nước, đó không chỉ là do tầm nhìn mà còn là mối quan hệ giữa các cá nhân với vẻ ngoài vượt trội và kỹ năng đối nhân xử thế siêu cao.
Những người bạn này mặc dù không phải bạn bè nối khố thân thiết nhưng có thể giúp đỡ hắn trong những thời điểm quan trọng nên hắn sẵn sàng cho họ thể diện, trong kinh doanh đây là công việc đôi bên cùng có lợi.
Sau khi vào sảnh, Trần Viễn Văn cởi áo khoác vest, ngay sau đó một người phục vụ đã đến mang đi giúp, hắn nhận lấy một ly sâm panh từ người phục vụ, đút một tay vào túi, chậm rãi bước vào sảnh.
Trên đường đi có rất nhiều người chào đón hắn, những người mà Cao Dương mời hôm nay đều là người trong giới giải trí, mấy năm gần đây, Điện ảnh Văn Thanh dựa vào năng lực nhạy bén của Trần Viễn Văn để đầu tư vào hơn chục bộ phim có doanh thu phòng vé hơn 100 triệu, hầu hết các tác phẩm đều có tên trong các lễ trao giải, giá trị tài sản ròng của Trần Viễn Văn từ đó cũng tăng lên đáng kể, trở thành một ông chủ mới nổi trong ngành. Có vô số người người muốn làm hài lòng hắn.
Xu hướng tính dục của hắn từ lâu đã là một bí mật nổi tiếng trong ngành nên ngoài những người có quan hệ làm ăn đến chào hỏi, còn có rất nhiều diễn viên trẻ với những suy nghĩ khác đang cố gắng hết sức để chen chân vào cuộc sống của hắn.
Nếu là bình thường, khi nhìn thấy ai đó trông có vẻ vừa mắt, hắn có thể sẽ suy nghĩ cách chơi đùa, nhưng hôm nay hơi mệt, hơn nữa, hắn còn vừa kết thúc một mối quan hệ cách đây không lâu, nghĩ lại hắn vẫn còn khó chịu vì những rắc rối người ấy đeo bám đợt đó.
Tên của người kia là Diệp Vi, vốn chỉ là một ngôi sao tuyến 18, sau khi được Trần Viễn Văn phát hiện, cậu ta đã ký hợp đồng với công ty của hắn và được thăng cấp lên ngôi sao hạng 2 3 gì đó. Tuy nhiên, Diệp Vi không hài lòng, sau khi đào được tiền của Trần Viễn Văn, cậu ta vẫn muốn lợi dụng hắn, thấy phiền phức nên hắn đã chấm dứt mối quan hệ.
Quá trình chia tay không hề dễ chịu, Diệp Vi cứ khóc lóc, khiến Trần Viễn Văn khó chịu, điều này cũng khiến hắn hiện tại không có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới.
Tinh thần không cao, sắc mặt đẹp tự nhiên, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm, vì vậy, một khi vẻ mặt trở nên lạnh lùng sẽ tạo cho người ta cảm giác xa lánh và áp bức khó tiếp cận.
Chẳng bao lâu sau, những người có suy nghĩ khác biệt cũng mình mẩy bỏ đi.
Hội trường sáng rực, người người mặc quần áo thơm ngát, tràn ngập tiếng cười, Trần Viễn Văn chào hỏi xong đối tác kinh doanh của mình, đặt chai sâm panh trong tay lên bàn, xuyên qua đám đông về phía Cao Dương ở trung tâm hội trường.
Cao Dương đã nhìn thấy hắn, thân hình cao lớn, chân dài, mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ bắt mắt, cộng với khuôn mặt đẹp một cách quỷ dị khiến người ta khó có thể bỏ qua.
"Này, Văn Tử, đây, đây, cuối cùng thì cậu cũng tới rồi." Cao Dương đứng giữa, vui vẻ vẫy tay chào hắn.
Hắn cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại đột nhiên bị thu hút bởi thanh niên đứng cạnh Cao Dương.
Cao Dương là người Bắc Kinh đích thực, tuy không thông minh lắm nhưng ngoại hình cũng không tệ, cao 185cm, còn cao hơn Trần Viễn Văn 5cm.
Cao Dương ngay cả khi đứng với người phương Bắc cũng không thấp, nhưng nam nhân đứng cạnh Cao Dương còn cao hơn Cao Dương một chút.
Cậu mặc một bộ vest đen được cắt may gọn gàng với áo sơ mi trắng bên trong và một chiếc nơ đen ở cổ. Đây là trang phục dạ hội rất thông dụng, được nhiều sao nam mặc khi tham dự những dịp quan trọng.
Đặc điểm của trang phục này là không thể lỗi nhưng cũng khó nổi bật.
Nhưng thanh niên trước mặt có một loại ma lực không thể giải thích được, thu hút sự chú ý của mọi người, có thể là do người ta khó có thể bỏ qua đôi chân dài của cậu, hoặc có thể là do khí chất lạnh lùng và xa cách của thanh niên này rất phù hợp với bộ đồ đen này, khiến người ta cảm thấy bí ẩn hơn.
Ánh mắt của Trần Viễn Văn dừng lại trên người thanh niên trong vài giây, sau đó nhanh chóng bình tĩnh di chuyển về phía Cao Dương: "Chúc mừng ông chủ Cao, bữa tiệc tổ chức rất vui."
Trần Viễn Văn hiếm khi khen ngợi Cao Dương như vậy, huống chi là trước mặt người ngoài, Cao Dương đột nhiên cảm thấy bạn thân của mình đã quá cho mình mặt mũi, vội vàng tiến lên nắm lấy vai Trần Viễn Văn, cười thân thiện nói: "Ông chủ? Tôi? Không dám đâu, so với cậu á, ông chủ Trần thì chính là cái gì mà...Này, nói thế nào nhỉ, cái gì mà gà nhỏ mà gà lớn... "
Trần Viễn Văn khóe miệng mỉm cười, giơ tay gỡ tay Cao Dương rời khỏi vai mình: "Là gặp được sư phụ, đồ mù chữ."
"Này, được rồi, được rồi, tôi mù chữ." Trần Viễn Văn đã cho mình đủ mặt mũi, vì vậy Cao Dương cũng không chấp hắn, hắn ta mỉm cười quay đầu lại nhìn thanh niên bên cạnh, nói với Trần Viễn Văn: "Văn Tử, tôi giới thiệu với cậu, đây là Hứa Vị, nam chính của bộ phim "Theo đuổi bóng hình", năm nay mới 23 tuổi, còn đang học trường kịch nghệ, thế nào, tương lai cậu ấy có vô hạn hay không? haha"
Hứa Vị
Đây là Hứa Vị.
Nhờ có Cao Dương, Trần Viễn Văn tuy chưa từng gặp Hứa Vị nhưng chỉ cần nghe đến cái tên này đã ù tai.
Bây giờ nhìn thấy người thật, hắn mới nhận ra rằng đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Tác giả: Có câu chuyện của anh trai ở trong 《名流》- "Người nổi tiếng"