Vậy là Uranus đã biết tới sự tồn tại của Aeon.
Liam sau khi nghe quản lý kho thuật lại sự việc toàn bộ cống phẩm đều bị thần linh từ chối liền biết như vậy, chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ.
" Ta chỉ là nghe theo lệnh của ngài thôi, giờ đây ai cũng đồn rằng thần linh đang trút giận lên chúng ta, ta phải làm sao bây giờ?".
Liam ngồi trong tẩm điện nguy nga của mình, khác hẳn với những linh tế khác, anh ta nhếch khóe miệng, mấy trăm năm qua kể từ khi bị đày xuống trần gian anh ta đã nhiều lần tìm cách chọc tức Uranus để anh xuất hiện nhưng anh vẫn luôn coi anh ta như người không tồn tại vậy, lần này không ngờ Uranus lại có phản ứng.
" Cứ tiếp tục đi, không được đưa nguyên liệu cho cậu ta".
Quản lý kho vừa lo sợ bị thần linh trách phạt, vừa sợ bị Liam hãm hại, trước kia không thiếu những người anh ta không vừa mắt nên đã âm thầm tiêu diệt.
" Dạ?..." Thấy ánh mắt khó chịu của Liam liếc tới, người quản lý kho liền thay đổi giọng điệu " Dạ, vâng thưa ngài".
Anh ta lui xuống nhưng trong lòng vẫn cứ phân vân không muốn hoàn toàn nghe theo thánh linh tế, mà nghĩ kĩ lại cũng chưa chắc thần Uranus nổi giận là vì chuyện của Aeon, một linh tế nhỏ bé mà thôi, thánh linh tế Liam mới là người thân thuộc hơn với ngài ấy, vậy nên lời của Liam vẫn có điểm đáng tin cậy hơn.
Vậy nên hôm nay khi Aeon lần nữa đi tới kho xin đồ thì lại tiếp tục bị từ chối một cách vô lý.
Cậu buồn rầu không có việc gì làm nên chạy tới thư viện kể cho Saphiren nghe về chuyện này.
Đối với Saphiren thì đó chỉ là một chuyện nhỏ nhưng đối với cậu thì không, đó là chuyện của cá nhân cậu, cậu phải tự giải quyết, Aeon cũng không muốn làm phiền tới Saphiren hay là nhờ giúp đỡ gì cả, cậu đơn giản chỉ là cảm thấy rất bất bình.
Saphiren nghe xong thì nổi giận đùng đùng muốn đi tìm Liam tính sổ nhưng vị Aeon ngăn lại.
" Đừng, ngài nhận ta làm môn đệ đã là giúp ta nhiều lắm rồi, ta không muốn lại làm ảnh hưởng thêm tới ngài".
Saphiren khoanh tay cố chấn an cơn giận của mình, bị Aeon ép ngồi xuống rồi đưa cho viên kẹo táo ngon lành.
" Vậy ta có một cách khác".
" Cách gì?".
Aeon cũng không trông đợi gì nhiều nhưng cậu vẫn muốn nghe thử.
" Ta có thể giúp cậu xuống núi vào chợ mua nguyên liệu, yên tâm, với cấp bậc của ta không ai dám làm gì cậu cả".
Aeon không ngờ là còn có thể như vậy, các linh tế hầu hết đều phải ở trong thần điện, chỉ có cấp bậc trưởng linh tế trở lên mới được tự do đi ra ngoài.
Lần này cậu có thể vào chợ chơi mà không bị bắt đi hiến tế hay sao?
Aeon vừa lo sợ vừa hồi hộp mong chờ không thôi.
" Được, vậy khi nào chúng ta đi vậy?'.
Saphiren nheo mày ngẫm nghĩ một lúc " Nếu ta nhớ không nhầm thì ngày mai tên Liam kia có việc phải rời thần điện một chuyến, để tránh bị cậu ta làm phiền thì ngày mai chúng ta đi luôn". Bình thường Liam cũng thường xuyên rời khỏi thần điện không rõ là đi đâu, anh ta không quá quan tâm nên cũng kệ thôi.
" Vậy thì tốt quá rồi".
Ngày mai là ngày luyện tập pháp thuật nhưng cậu phải xuống núi mua nguyên liệu, cho nên không bằng hôm nay tranh thủ tập bù tránh ảnh hướng tới kết quả học tập.
Thấy Aeon ham học như vậy Saphiren không khỏi cảm khái, năm xưa hoàng tử cũng giống như vậy, người luôn tò mò về mọi thứ xung quanh mình nên cái gì cũng thích học, cũng là người đã dạy cho anh ta về những thứ thú vị đó, giờ đây lại đến lượt anh ta dạy lại cho người.
Thật là hồi niệm những ngày tháng đó.
...
Sáng ngày hôm sau, sau khi xe ngựa của thánh linh tế Lia rời đi được một lúc, Aeon đi theo Saphiren xuống núi.
Nhìn dãy bậc thang kéo dài như vô tận kia Saphiren thở dài một cái đọc thần chú khiến sức mạnh ánh sáng trong người thoát ra một ít bọc lên chân của mình và Aeon.
Cậu có thể cảm nhận rõ cảm giác bước đi như bay, không cần tốn nhiều sức cũng xuống được tới nơi.
Từ dưới chân núi nhìn lên thần điện làm Aeon nhớ tới ngày đầu tiên cậu trở thành linh tế chính thức của thần điện.
Hai người ngồi lên xe ngựa đi tới chỗ lính gác chỗ đường mòn.
" Xin hỏi là vị nào ở trên xe ngựa, phải xuất hành thẻ thông hành".
Aeon thò đầu ra khỏi cửa sổ đưa cho binh lính thẻ thông hành mà Saphiren đưa cho cậu.
Binh lính nhìn thấy Aeon thì kinh ngạc, khi nãy trước khi đi thánh linh tế Liam có nhắc bọn họ chú ý tới người này, không ngờ người này lại dám trốn ra khỏi thần điện, không biết đã đánh cắp thẻ thông hành từ vị trưởng linh tế nào.
" Không cho qua".
" Linh tế Aeon, cậu không được phép rời khỏi thần điện, nể tình cậu mới tới nếu cậu quay về ngay thì ta sẽ tha cho".
Sắc mặt Aeon không vui, Saphiren lập tức kéo rèm che bước ra " Tại sao lại không được qua?".
" Ta có việc cần đi ra ngoài, Aeon là môn đệ duy nhất của ta, ta muốn cậu ấy đi theo để hỗ trợ thì có làm sao? Các người dám cản à?".
Binh lính thấy Saphiren thì đều run sợ, không chỉ bởi vì cái danh pháp sư mạnh nhất mà còn vì Saphiren nổi danh là có những trò chơi khăm rất oái oăm trả thù những kẻ gây sự với anh ta hoặc bị anh ta ghét.
Đến cả nhà vua cũng phải nể Saphiren bảy, tám phần, người duy nhất dám công khai đối trọi với anh ta cũng chỉ có mình thánh linh tế Liam.
Binh lính vội cúi chào đầy tôn kính " Thưa ngài Saphiren, ta không dám, xin mười ngài đi qua".
Saphiren hừ một cái rồi ngồi lại về chỗ, Aeon bị chọc cười.
" Cậu bị người khác coi thường và nhắm vào mà vẫn cười được à?" Saphiren nói.
Aeon hắng giọng lại, nhìn ra cửa sổ khung cảnh đẹp dễ thoáng mát bên ngoài " Có sao đâu, chẳng phải có ngài chống lưng cho ta sao?".
Saphiren được lấy lòng thì phổng mũi, quả nhiên vẫn là có chức vị cao và sức mạnh hơn người thì mới bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.
Chứ không phải như năm xưa, chỉ là một người hầu nhỏ bé, có muốn cứu chủ nhân của mình cũng bất lực không biết phải làm sao.