SÁNG HÔM SAU TÔI TỈNH DẬY toàn thân thoải mái, dễ chịu và hạnh phúc. Khi nằm trên giường, cuộn tròn bên cạnh Luke, tôi cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm. Tôi đã sắp xếp được các việc cần phải ưu tiên. Bây giờ thì không có gì thay đổi được ý định của tôi.
“Luke này?” Tôi nói, khi anh vừa trườn ra khỏi giường.
“Mmm?” Anh quay lại hôn tôi, anh thật ấm áp và đáng yêu.
“Anh đừng đi. Ở đây. Cả ngày luôn.”
“Cả ngày sao?”
“Mình có thể giả vờ bị ốm.” Tôi thoải mái ngả người ra trên gối. “Thực ra, em cảm thấy hơi mệt.”
“Ôi, thật sao? Ở chỗ nào thế?”
“Bụng... em.”
“Anh nhìn có vẻ ổn đấy chứ,” Luke nói, vén cái chăn lông vịt lên nhìn. “Ổn mà... Xin lỗi. Em không lừa được anh đâu.”
“Đồ phá đám.”
Tôi nhìn anh khi anh ra khỏi giường, mặc áo choàng tắm vào, và đi về phía buồng tắm.
“Luke này?” Tôi lại nói khi anh đến cửa buồng tắm.
“Gì em?”
Tôi mở miệng ra nói với anh tối qua tôi đã đưa ra một quyết định lớn. Rằng tôi muốn cưới ở Oxshott, đúng như lúc đầu chúng tôi đã dự định. Rằng tôi sẽ hủy tiệc ở khách sạn Plaza. Rằng nếu Elinor có giận dữ thì mặc kệ.
Nhưng rồi tôi ngậm miệng lại.
“Chuyện gì thế em?” Luke nói.
“Chỉ là... đừng dùng hết dầu gội đầu của em,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
Tôi không thể đối mặt với việc đưa chuyện đám cưới ra. Không phải lúc này, khi mọi thứ quá đỗi dễ thương và hạnh phúc với chúng tôi. Và dù sao thì, Luke không quan tâm chúng tôi sẽ cưới ở đâu. Chính anh đã nói thế mà.
Tôi đã xin nghỉ cả sáng để đi thử bánh kem với Robyn, nhưng cuộc hẹn của chúng tôi mãi tận lúc 10h. Vì vậy sau khi Luke đi, tôi chậm rãi đi lại trong căn hộ, tự làm đồ ăn sáng cho mình, và nghĩ xem tôi sẽ nói gì với Elinor.
Phải đi thẳng vào vấn đề. Cương quyết và thẳng thắn nhưng khéo léo. Trưởng thành và chuyên nghiệp, như việc doanh nhân buộc phải sa thải doanh nhân khác. Bình tĩnh và sử dụng những cụm từ như “Chúng cháu đã quyết định đi theo hướng khác.”
“Chào bác Elinor,” tôi tự nói trong gương. “Cháu có việc cần nói với bác. Cháu đã quyết định sẽ đi theo hướng khác.”
Không. Bà ra sẽ nghĩ tôi đang trở thành les [1].
[1] Những người đồng tính nữ sẽ được gọi là “lesbian”, hay gọi tắt là “les”.
“Chào bác Elinor,” tôi thử lại. “Cháu vừa xem xét lại lời đề nghị của bác về kế hoạch tổ chức cưới. Và mặc dù nó có nhiều điều thú vị...”
OK, thôi nào. Cứ thế làm đi.
Mặc kệ cái bụng sôi ùng ục, tôi cầm điện thoại lên và bấm số của Elinor.
“Elinor Sherman không thể nhận cuộc gọi của bạn...”
Bà ta ra ngoài rồi.
Tôi không thể chỉ để lại một lời nhắn là hủy đám cưới. Được không nhỉ?
Tôi có thể không?
Không.
Tôi vội đặt điện thoại xuống, trước khi có tiếng bíp. OK. Tôi làm gì bây giờ?
Ừm, quá rõ ràng. Tôi sẽ gọi cho Robyn. Điều quan trọng là tôi cần nói cho ai đó, trước khi bất cứ việc gì khác được làm xong.
Tôi sắp xếp các ý cần nói một lúc rồi bấm số điện thoại của Robyn.
“Xin chào! Có phải tôi đang nghe thấy tiếng chuông đám cưới không? Tôi hy vọng thế, vì tôi là Robyn de Bendern, câu trả lời cho các lời cầu nguyện về kế hoạch tổ chức cưới của bạn. Tôi e rằng lúc này tôi đang bận nhưng cuộc gọi của bạn rất quan trọng đối với tôi...”
Robyn có lẽ đã đang trên đường đến gặp tôi ở chỗ làm bánh, tôi chợt nghĩ ra. Tôi có thể gọi đến đó cho chị ta. Hoặc tôi có thể để lại tin nhắn.
Nhưng khi tôi nghe thấy giọng nói vui vẻ, ríu rít của chị ta, tôi bỗng cảm thấy có lỗi. Robyn đã đổ nhiều tâm sức vào chuyện này rồi. Thực ra, tôi đã cảm thấy khá quý chị ta rồi. Tôi chỉ không thể nói với chị ta rằng mọi chuyện đã chấm dứt qua điện thoại được. Bỗng nhiên cảm thấy cương quyết, tôi đặt điện thoại xuống và lục tìm trong túi xách.
Tôi sẽ là một người trưởng thành, đi thẳng đến chỗ làm bánh, và trực tiếp nói tin này với chị ta.
Và tôi sẽ giải quyết Elinor sau.
Thành thực mà nói, tôi không thích bánh cưới lắm. Tôi luôn ăn một miếng nhỏ vì nếu không thì sẽ bị xui xẻo hay đại loại vậy, nhưng thực sự mấy cái bánh hoa quả và bánh hạnh nhân và kem rươi như một tảng đá phấn làm tôi hơi ngán. Và tôi quá lo lắng khi nghĩ đến việc sẽ phải nói với Robyn rằng mọi việc đã chấm dứt đến nỗi tôi không thể tưỏng tượng mình ăn nổi một miếng nào.
Dù vậy, miệng tôi vẫn không thể ngừng chảy nước miếng khi tôi đặt chân đến tiệm bánh. Nó rộng và sáng sủa, với những cửa sổ rất lớn và mùi thơm ngọt ngào, quyến rũ của đường quyện bơ phảng phất trong không khí. Rất nhiều chiếc bánh nhiều tầng được trưng bày, và những giá đựng hoa trang trí đựng trong những hộp trong suốt, những người ngồi ở bàn đá cẩm thạch cẩn thận làm các nụ hoa hồng bằng kem tươi và vẽ những sợi dây leo bằng đường.
Khi tôi đang vẩn vơ ở cửa ra vào, một cô gái gầy đét mặc đồ jeans và đi giày cao gót nhiều dây buộc bị bà mẹ kéo ra, và họ đang cãi nhau.
“Con chỉ phải nếm thử một miếng,” bà mẹ giận dữ nói. “Chỗ đó thì tương đương bao nhiêu calo chứ?”
“Con không quan tâm,” cô gái nước mắt lưng tròng quặc lại bà mẹ. “Con phải giảm xuống size 2 vào ngày cưới nếu không con chết mất.”
Size 2!
Đầy lo lắng, tôi liếc nhìn cặp đùi mình. Liệu tôi có cần hướng tới mục tiêu size 2 không? Có phải đó là size mà các cô dâu đều muốn không?
“Becky!” Tôi ngẩng lên và thấy Robyn, chị ta có vẻ hơi bối rối. “Xin chào! Cuối cùng cô cũng tới.”
“Chào chị, Robyn.” Khi nhìn thấy chị ta, tôi thấy bụng mình quặn lên lo lắng. “Nghe này. Tôi cần nói chuyện với chị. Tôi đã cố gọi cho bác Elinor nhưng bác ấy... Thôi không sao. Có điều này tôi cần... nói với chị.”
“Chắc chắn rồi,” Robyn lơ đãng nói. “Antoine và tôi sẽ đến gặp cô trong chốc lát, nhưng chúng tôi đang gặp sự cố nho nhỏ.” Chị ta hạ giọng xuống. “Có một tai nạn với một trong những cái bánh. Rất không may.”
“Cô Bloomwood à?” Tôi ngẩng lên và thấy một ngưòi đàn ông tóc bạc mắt lấp lánh mặc bộ quần áo đầu bếp màu trắng. “Tôi là Antoine Montignac. Người làm bánh xuất sắc trong những ngưòi làm bánh. Có lẽ cô đã nhìn thấy tôi trên chương trình truyền hình nào đó rồi chứ?”
“Antoine, tôi nghĩ chúng ta chưa giải quyết xong vấn đề với... khách hàng kia đâu...” Robyn lo lắng nói.
“Một lát nữa tôi tới.” Ông ta xua xua tay với chị ta. “Chào cô Bloomwood. Mời cô ngồi.”
“Thực sự, tôi không chắc tôi thực sự muốn...” tôi bắt đầu nói. Nhưng trước khi biết mình đang làm gì, tôi đã ngồi trên một chiếc ghế bọc nhung mềm tại một chiếc bàn bóng nhoáng, và Antoine đang giở một cuốn giới thiệu hào nhoáng ngay trước mặt tôi.
“Tôi có thể làm cho cô một chiếc bánh vượt trên tất cả mọi mơ ước của cô,” ông ta tuyên bố một cách khiêm nhường. “Không có hình ảnh nào vượt trên sức mạnh sáng tạo của tôi.”
“Thật vậy sao?” Tôi nhìn vào một tấm hình chụp một cái bánh kem sáu tầng hoành tráng được trang trí những bông tulip bằng đường, rồi lật sang trang tiếp theo và thấy một cái khác có hình năm chứ bướm có hình thù khác nhau. Đây là những cái bánh vĩ đại nhất mà tôi từng nhìn thấy trong đời mình. Và cả những hình trang trí kia nữa!
“Vậy đây là bánh hoa quả à?”
“Bánh hoa quả? Không, không, không!” Antoine cười lớn. “Đúng là người Anh hay nghĩ thế, bánh hoa quả tại tiệc cưới. Cái bánh đặc biệt này...” Ông ta chỉ tay vào cái bánh hình chú bướm. “Đây là bánh Angel, làm từ lòng trắng trứng gà, mỗi tầng bánh có ba loại nhân khác nhau: caramel vị cam được đốt cháy, xoài và chanh leo, và quả óc khỉ được xay nhuyễn.”
Ối giời.
“Nếu cô thích chocolate, chúng tôi có thể tạo ra một chiếc bánh thuần túy từ các loại chocolate khác nhau.” Ông ta lật sang một trang khác. “Đây là bánh Sponge chocolate đen và được phủ bằng fondant chocolate, kem chocolate trắng, và những viên chocolate mềm hiệu Grand Marnier được làm nhân bánh.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ bánh cưới lại có thể làm từ bất cứ thứ gì như thế này. Tôi choáng váng lật cuốn giới thiệu, nhìn hết cái bánh hoành tráng này đến cái khác.
“Nếu cô không muốn những tầng bánh làm theo kiểu truyền thống thì tôi có thể làm cho cô một cái bánh tượng trưng cho một thứ cô yêu thích. Một bức tranh yêu thích... hay tượng điêu khắc...” Ông ta lại nhìn tôi. “Một cái va li của Louis Vuitton chẳng hạn...”
Một cái bánh cưới hình chiếc va li của Louis Vuitton sao? Như thế thì tuyệt đến cỡ nào chứ?
“Ông Antoine này? Liệu ông có thể ra đây một lát được không?” Robyn thò đầu ra khỏi cái phòng họp nhỏ phía bên phải - và mặc dù chị ta đang mỉm cười nhưng nghe giọng có vẻ khó chịu.
“Xin lỗi cô Bloomwood,” Antoine nói vẻ xin lỗi. “Davina này, mang một cái bánh cho cô Bloomwood nếm thử nhé.”
Một cô trợ lý miệng cười tươi xuất hiện ở giữa hai cánh cửa - rồi quay lại với một ly champagne và một đĩa sứ đựng hai lát bánh kem với một bông lily làm bằng đường. Cô ta đưa cho tôi chiếc dĩa và nói, “Đây là bánh vị xoài và chanh leo, dâu tây, và nước sốt làm từ trái quýt, còn đây là kem caramel với quả hồ trăn và viên chocolate mềm vị mocha. Mời cô dùng thử!”
Ôi chao. Mỗi lát bánh là bánh Sponge với ba vị nhân khác nhau màu tùng lam. Tôi không biết bắt đầu từ đâu!
OK... ăn viên chocolate mềm vị cà phê mocha trước.
Tôi cho một miếng vào miệng và gần như bất tỉnh. Đây mới là bánh cưới chứ. Tại sao ở Anh chúng tôi không có loại này nhỉ?
Tôi uống vài ngụm champagne và nhâm nhi bông lily bằng đường, vị chua chua - rồi ăn miếng thứ hai và sung sướng nhai tóp tép, quan sát một cô gái gần đó khi cô cẩn thận làm một dải hoa lily chạy dọc thân bánh.
Bạn biết không, có lẽ tôi nên đặt cho Suze một cái bánh thật đẹp để mừng lễ rửa tội của nhóc nhà cô ấy. Ý tôi là, tôi sẽ vẫn mua cả quà nữa - nhưng tôi luôn có thể mua bánh như là món đính kèm mà.
“Chị có biết những cái bánh này giá bao nhiêu không?” tôi hỏi cô gái khi ăn sạch trơn miếng bánh thứ hai.
“Ừm... cũng còn tùy,” cô ta nói, ngẩng lên nhìn. “Nhưng tôi đoán chắc khoảng một ngàn đô trở lên.”
Tôi gần như sặc champagne. Một ngàn đô á? $1000 trở lên á?
Cho một cái bánh kem á?
Ý tôi là, vậy thì, tôi vừa ăn hết bao nhiêu nhỉ? Chắc ít nhất cũng phải 50 đô cho lượng bánh trên đĩa của tôi!
“Cô có muốn dùng thêm một lát nữa không?” cô gái hỏi, và liếc mắt nhìn phòng họp. “Có vẻ như Antoine vẫn đang bận.”
“Ôi, được... Sao lại không nhỉ? Và tôi có thể nếm thử một bông hoa tulip bằng đường được không? Chị biết đấy. Chỉ để nghiên cứu xem thế nào thôi.”
“Chắc chắn rồi,” cô gái vui vẻ nói. “Bất cứ thứ gì cô muốn.”
Cô ta đưa cho tôi một bông tulip với một dải hoa trắng nhỏ li ti và tôi ngấu nghiến ăn đầy hạnh phúc, vừa ăn vừa uống champagne.
Rồi tôi ngó xung quanh và tia được một bông hoa thật hoành tráng và cầu kỳ, màu vàng và trắng với những giọt sương nhỏ li ti. Ôi chao. Nhìn mới ngon làm sao. Tôi mon men đến chỗ bày những viên đường hình trái tim, cầm một viên lên, và gần như cho vào miệng rồi thì nghe thấy một tiếng hét.
“Dừng lạiiiiiii!” Một gã mặc đồ trắng đang tiến nhanh từ khu trưng bày về phía tôi. “Đừng ăn những bông hoa trường thọ ấy!”
“Úi!” tôi nói, dừng lại kịp thời. “Xin lỗi. Tôi không biết. Có phải nó đặc biệt lắm không?”
“Tôi phải mất ba giờ đồng hồ để làm đấy,” anh ta nói, nhẹ nhàng lấy nó từ tay tôi. “Tuy nhiên, cũng chưa bị sao cả.” Anh ta mỉm cười với tôi, nhưng tôi nhận ra có một giọt mồ hôi trên trán anh ta.
Ừm. Có lẽ từ giờ tôi chỉ uống champagne thôi. Tôi uống thêm một ngụm, và đang nhìn quanh tìm chai rượu thì có tiếng vang lên từ căn phòng kế bên nơi mà Robyn và Antoine đang hội ý riêng.
“Tôi không đời nào cố tình làm vậy! Thưa quý cô, tôi không có hằn thù gì hết.”
“Ông có! Không phải ông ghét cay ghét đắng tôi sao?” một giọng nghèn nghẹt vang lên.
Tôi có thể nghe thấy giọng của Robyn nói câu gì đó để xoa dịu nhưng tôi không nghe rõ được.
“Cứ hết lần này đến lần khác!” Giọng cô gái lại cất lên lần nữa - và khi nghe rõ tiếng, tôi chết lặng, đang đưa dở ly rượu lên miệng.
Tôi không thể tin được.
Không thể nào.
“Cái đám cưới chét tiệt này thật là hãm!” cô ta rú lên. “Ngay từ đầu mọi thứ đã hỏng bét.”
Cánh cửa mở ra và bây giờ tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng cô ta.
Đúng rồi. Đúng là Alicia.
Tôi cảm thấy thân người mình cứng lại.
“Đầu tiên khách sạn Plaza không thể xếp lịch cho chúng tôi! Bây giờ là thảm họa với cái bánh! Và cô có biết tôi vừa nghe thấy gì nữa không?”
“Chuyện gì vậy?” Robyn sợ hãi nói.
“Cô phù dâu của tôi vừa nhuộm tóc màu đỏ! Cô ta sẽ chẳng hợp với những cô phù dâu còn lại! Đúng là cái đồ vô tâm, ích kỷ…”
Cửa bật mở và Alicia bước ra, hai cái gót giày nhọn hoắt của cô ta nện trên sàn nhà gỗ vang lên như tiếng súng máy bắn liên hồi. Khi nhìn thấy tôi, cô ta dừng ngay lại còn tôi nhìn cô ta, tim đập thình thịch.
“Chào Alicia,” tôi nói, cố gắng nói thật tự nhiên. “Rất tiếc khi nghe nói về cái bánh của cô. Dù sao thì nó cũng rất ngon, Antoine ạ.”
“Cái gì?” Alicia ngơ ngác nói. Mắt cô ta đảo thật nhanh vào chiếc nhẫn đính hôn của tôi, rồi vào mặt tôi, rồi lại quay lại cái nhẫn, rồi vào giày của tôi, rồi vào túi xách của tôi - tiện thể nhìn cái chân váy của tôi - và rồi cuối cùng lại quay về cái nhẫn. Cứ như thể đang Thẩm định kiểu Manhattan trong một hành lang toàn gương.
“Cô cũng sắp cưới sao?” cuối cùng cô ta cũng lên tiếng. “Cưới Luke à?”
“Đúng thế.” Tôi tự nhiên liếc nhìn cái nhẫn kim cương trên tay trái, rồi mỉm cười thật ngây thơ với cô ta.
Tôi bắt đầu cảm thấy thư giãn. Tôi bắt đầu thích cái trò này đấy.
(Tôi cũng ném cho Alicia cái nhìn Thẩm định kiểu Manhattan. Và cái nhẫn của tôi có vẻ hơi to hơn của cô ta một tẹo. Không phải tôi so sánh hay gì đâu nhá.)
“Làm sao cô lại không thông báo chứ?”
Cô không hỏi mà, tôi muốn đáp trả như vậy, nhưng thay vì đó tôi chỉ khẽ nhún vai.
“Vậy cô sẽ cưới ở đâu?” Cái thái độ ngạo mạn vốn quen thuộc của Alicia lại quay về và tôi có thể thấy cô ta đang sẵn sàng để ăn tươi nuốt sống tôi.
“Ừm... đúng ra là...” tôi hắng giọng.
OK, đây đúng là thời cơ. Đây là lúc tôi phải trịnh trọng thông báo. Tôi phải nói với Robyn là tôi đổi ý. Tôi sẽ cưới ở Oxshott.
“Thực ra là...”
Tôi hít một hơi thật sâu. Cố lên. Nó giống như việc giật cái băng dán vết thương. Càng làm nhanh thì nỗi đau càng qua nhanh. Chỉ cần nói ra thôi mà.
Và tôi thực sự đã suýt nói ra rồi thì tôi lại phạm một lỗi chết người khi ngẩng lên nhìn. Cái thái độ bề trên và ngạo nghễ của Alicia vẫn như trước đây. Cảm giác bao nhiêu năm sống trong mặc cảm mình ngốc nghếch và nhỏ bé tuôn trào lên như núi lửa - và tôi không thể nhịn được nữa, tôi nghe thấy mình nói, “Thật ra thì chúng tôi sẽ cưới ở khách sạn Plaza.”
Khuôn mặt của Alicia ngay lập tức như bị sốc, như một sợi dây chun vừa bị bật lại. “Khách sạn Plaza á? Thật sao?”
“Chắc hẳn hay ho lắm,” tôi nói đầy tự nhiên. “Chỗ đó đẹp ghê nhỉ, khách sạn Plaza ấy. Có phải cô cũng cưới ở đó không?”
“Không,” Alicia nói, cằm cô ta như cứng lại. “Bọn họ không thể xếp lịch cho chúng tôi vì không báo trước lâu. Cô đặt lúc nào vậy?”
“Ồ... một hay hai tuần trước,” tôi nói, và khẽ nhún vai như không quan tâm.
Được lắm! Được lắm! Trông cô ta kìa!
“Sẽ rất tuyệt,” Robyn say sưa nói thêm. “Nhân tiện đây, sáng nay tôi đã nói chuyện với nhà thiết kế. Anh ra đã đặt được hai trăm cây bulô, và họ sẽ gửi đến vài chiếc lá thông để làm mẫu...”
Tôi có thể thấy Alicia đang suy nghĩ rất ghê.
“Cô chính là người tổ chức cưới trong khu vườn bị phù phép ở khách sạn Plaza,” cuối cùng cô ta cũng lên tiếng. “Tôi đã nghe kể rồi. Sheldon Lloyd là người thiết kế. Có đúng thế không?”
“Chính tôi đấy,” tôi nói, mỉm cười với Robyn, chị ta cũng cưòi toe toét với tôi cứ như thể tôi là một đồng minh cũ.
“Quý cô Bloomwood.” Antoine đột ngột xuất hiện và hôn tay tôi. “Bây giờ tôi đã hoàn toàn có thể phục vụ cô. Tôi xin lỗi vì sự gián đoạn. Có một vấn đề nho nhỏ gây bực mình...”
Mặt Alicia sầm xuống.
“Ừm, cô ta nói. “Tôi phải đi rồi.”
“Tạm biệt,” Antoine đáp, thậm chí không ngẩng lên.
“Tạm biệt, Alicia,” tôi ngây thơ nói. “Chúc cô một đám cưới thật đáng yêu nhé!”
Khi cô ta đi khỏi, tôi ngồi sụp xuống cái ghế của mình, tim vẫn đập thình thịch vì phấn khích. Đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt nhất trong đời tôi. Cuối cùng thì tôi cũng hạ được Alicia Quỷ cái Chân dài. Cuối cùng cũng được! Ý tôi là, cô ta đã đối xử khủng khiếp với tôi bao nhiêu lần rồi? Câu trả lời: gần một ngàn lần. Và tôi đã trả đũa được bao nhiêu lần rồi? Câu trả lời: chưa bao giờ.
Đến tận hôm nay!
Tôi có thể thấy Robyn và Antoine đang nhìn nhau, tôi muốn hỏi xem họ nghĩ gì về Alicia chết đi được. Nhưng... như vậy thì có vẻ như không phù hợp với một cô dâu tương lai.
Với cả nếu họ nói xấu Alicia thì họ cũng có thể nói xấu tôi.
“Nào!” Robyn nói. “Nói chuyện gì đó dễ chịu hơn đi. Antoine này, ông đã xem chi tiết đám cưới của Becky.”
“Thực ra,” Antoine nói, mỉm cười thật tươi với tôi. “Tiệc cưới sẽ là sự kiện đẹp nhất.”
“Tôi biết,” tôi nghe thấy mình sung sướng trả lời. “Tôi đang rất mong chờ.”
“Vậy... chúng ta sẽ thảo luận về cái bánh... Tôi phải lấy vài bức ảnh cho cô... nhân tiện, liệu tôi có thể mời cô thêm champagne không?”
“Vâng, tôi nói, và chìa ly của mình ra. “Như thế sẽ rất tuyệt!”
Champagne màu nhạt và ngon được rót vào ly của tôi. Rồi Antoine lại biến mất và tôi uống một ngụm, mỉm cười để che giấu việc thực ra tôi cảm thấy hơi khó ở.
Giờ đây khi Alicia đã đi khỏi, không cần phải giả bộ nữa. Việc tôi nên làm là đặt ly xuống, kéo Robyn riêng ra một bên, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của chị ta và thông báo với chị ta rằng đám cưới bị hủy và tôi sẽ cưới ở Oxshott. Khá đơn giản và thẳng thắn.
Đó là việc tôi nên làm.
Nhưng.... có một cái gì đó rất lạ xảy ra từ sáng nay. Tôi không thể giải thích nổi - nhưng có lẽ, ngồi ở đây, uống champagne và ăn bánh trị giá cả ngàn đô, tôi chỉ không cảm thấy mình giống người sắp cưới tại một khu vườn nào đó ở Oxshott.
Thành thực mà nói, tôi thề - tôi cảm thấy chính xác mình là ai đó sẽ có một đám cưới hoành tráng, xa hoa ở khách sạn Plaza.
Hơn thế nữa, tôi muốn mình là người sẽ có đám cưới hoành tráng và xa hoa ở khách sạn Plaza. Tôi muốn là cô gái lượn quanh những cửa hiệu bánh đắt tiền, có nhiều người theo sau và được đối xử như một công chúa. Nếu tôi hủy đám cưới thì tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt. Mọi người sẽ thôi xun xoe. Tôi sẽ không còn là người đặc biệt và hào nhoáng.
Ôi Chúa ơi, chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Sáng nay tôi đã rất quyết tâm.
Rất cương quyết, tôi nhắm mắt lại và buộc bản thân nghĩ đến mẹ với cây hoa anh đào nở đầy hoa của mẹ. Nhưng ngay cả việc đó cũng không có ích gì. Có lẽ là do rượu champagne - nhưng thay vì lấy lí trí để chiến thắng cảm xúc: mình phải cưới ở nhà, tôi lại thấy mình đang nghĩ: Có lẽ chúng tôi có thể mang cây anh đào vào khu vườn bị phù phép.
“Cô ổn chứ, Becky?” Robyn nói, mỉm cười vui vẻ với tôi. “Quá đỗi hào hứng với tất cả đúng không?”
“Ôi!” Tôi nói, ngẩng đầu lên đầy hối lỗi. “Tôi đang nghĩ... liệu ừm... đám cưới sẽ rất tuyệt.”
Tôi sẽ làm gì bây giờ? Tôi sẽ phải nói gì bây giờ?
Hay tôi sẽ không nói gì cả?
Thôi nào, Becky. Quyết định đi.
“Vậy - cô có muốn xem tôi có gì trong túi xách không?” Robyn vui vẻ nói.
“Ừm... vâng, có.”
“Ta-daah!” Chị ta rút ra một tấm thiệp dày, được rập nổi, viết bằng nét chữ nghiêng, rồi đưa cho tôi.
Bà Elinor Sherman
Trân trọng kính mời quý vị
trong lễ cưới của
Rebecca Bloomwood
và con trai bà là Luke Brandon.
Tôi nhìn tấm thiệp chăm chú, tim tôi đập mạnh.
Đây là sự thực. Việc này rất thực. Nó đây rồi, rõ ràng như trắng và đen.
Hay ít ra là màu đồng và nâu sẫm.
Tôi nhận chiếc thiệp cứng từ tay Robyn và lật lên lật xuống xem.
“Cô nghĩ thế nào?” Robyn hăm hở. “Nó thật trang nhã, đúng không? Tấm thiệp này 80% là vải lanh thô.”
“Nó... rất đáng yêu.” Tôi nghẹn ngào. “Có vẻ như chẳng mấy chốc chúng ta sẽ gửi thiệp mời đi khắp nơi.”
“Chúng ta chưa gửi đi được! Nhưng tôi luôn muốn làm thiệp cưới xong xuôi thật sớm. Như tôi luôn nói, kiểm tra đi kiểm tra lại bao nhiêu cũng không thừa. Chúng ta không muốn sẽ yêu cầu quan khách phải mặc ‘báo buổi tối’[2] giống như một cô dâu mà tôi biết...” Chị ta cười sặc sụa.
[2] Trong nguyên tác, tác giả dùng ‘evening press’. Ở đây ý muốn nói đến lỗi chính tả in trên thiệp cưới của một đám cưới khác. Lẽ ra phải in ‘evening dress’ (váy dạ hội) thì người in sai thành ‘eveing press’ (báo buổi tối).
“Đúng vậy.” Tôi liếc nhìn mấy dòng chữ một lần nữa.
Thứ Bảy ngày 22 tháng Sáu
Tại khách sạn Plaza
Thành phố New York
Việc này thật nghiêm trọng. Nếu tôi định nói gì thì phải nói ngay bây giờ. Nếu tôi định hủy bỏ đám cưới thì tôi phải làm ngay bây giờ. Ngay giây phút này.
Miệng tôi vẫn ngậm chặt.
Điều này có thực sự đồng nghĩa với việc rốt cuộc tôi vẫn chọn khách sạnPlaza không? Rằng tôi đang phản bội không? Rằng tôi đã chọn những thứ xa hoa và hào nhoáng? Rằng tôi đang ủng hộ Elinor chứ không phải bố mẹ mình không?
“Tôi đã nghĩ cô muốn gửi một cái cho mẹ cô!” Robyn nói.
Tôi lập tức ngẩng đầu lên - nhưng khuôn mặt của Robyn thật ngây thơ vô tội. “Thật tiếc vì bà không ở đây để tham gia vào toàn bộ việc chuẩn bị này. Nhưng bà sẽ rất thích được nhìn thấy cái này, đúng không?”
“Đúng thế,” tôi nói sau một hồi im lặng. “Đúng thế, bà sẽ... rất thích nó.”
Tôi cho tấm thiệp vào túi xách và dập khóa túi lại, cảm thấy hơi khó ở.
Vậy quyết định thế đi. New York.
Mẹ sẽ hiểu mà. Khi tôi nói cho mẹ về nó một cách đàng hoàng, mẹ tôi sẽ đồng ý thôi. Mẹ sẽ phải đồng ý thôi.
Cái bánh vị trái quýt và trái vải mới của Antoine thật tuyệt cú mèo. Nhưng không hiểu sao khi nhâm nhi nó, tôi hoàn toàn mất cảm giác ngon miệng.
Sau khi thử thêm vài vị nữa mà tôi vẫn chưa có quyết định gì thì Antoine và Robyn nhìn nhau và gợi ý tôi nên có thêm thời gian để suy nghĩ. Vậy nên sau khi ăn thêm miếng cuối cùng là một bông hồng làm bằng đường cho đỡ tiếc nuối, tôi chào tạm biệt và đi thẳng về Barneys, nơi tôi giải quyết các vấn đề của tất cả khách hàng một cách hoàn hảo cứ như thể không có điều gì phải suy nghĩ vậy.
Nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ về cuộc điện thoại mà tôi phải gọi. Và làm thế nào để tôi có thể thông báo tin này với mẹ. Và làm thế nào tôi có thể giải thích cho mẹ hiểu.
Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì gây sốc như tôi hoàn toàn muốn cưới ở khách sạn Plaza. Không đời nào. Tôi sẽ chỉ nói với mẹ rằng đó cũng là một lựa chọn nếu cả hai chúng tôi đều muốn điều đó. Đó là cụm từ quan trọng. Nếu cả hai chúng ta đều muốn điều đó.
Sự thật là, lúc trước tôi đã không đề cập rõ ràng vấn đề này với mẹ. Có lẽ mẹ sẽ túm lấy cơ hội này một khi tôi giải thích rõ ràng và đầy đủ với bà. Chỉ cần tôi kể cho bà nghe về khu vườn bị bỏ bùa mê và dàn nhạc giao hưởng bộ dây, ban nhạc nhảy và cái bánh kem trị giá ngàn đô la. Một đám cưới đáng yêu và xa hoa, tất cả chi phí đều được thanh toán hết rồi! Ý tôi là, ai có thể bỏ qua nó được chứ?
Nhưng tim tôi đập thình thịch khi trèo lên cầu thang về căn hộ của chúng tôi. Tôi biết mình đang không thành thực với bản thân. Tôi biết mẹ thực sự muốn gì.
Tôi cũng biết chỉ cần tôi gây đủ phiền nhiễu thì bà sẽ làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu bà.
Tôi đóng cửa lại sau lưng và thở thật sâu. Hai giây sau, chuông cửa sau lưng tôi reo lên và tôi giật bắn mình hoảng sợ. Chúa ơi, lúc này tôi sợ gần chết.
“Chào,” tôi nói khi mở cửa. “Ôi, Danny, hóa ra là cậu. Nghe này, tớ cần gọi một cuộc điện thoại quan trọng. Vì vậy nếu cậu không phiền...”
“OK, tớ phải nhờ cậu giúp đây,” anh nói, đi vào căn hộ của tôi và hoàn toàn tảng lờ tôi.
Chuyện gì vậy?
“Randall vừa mới quay cho tớ một trận. Đại loại, anh ấy nói, chính xác em định bán quần áo ở đâu? Chính xác thì ai là khách hàng của em? Em đã có kế hoạch kinh doanh chưa? Vì thế tớ chỉ biết nói kiểu, tất nhiên em có kế hoạch kinh doanh, thưa anh Randall. Em có kế hoạch mua lại Coca Cola vào năm tới, anh nghĩ sao?”
“Danny này?”
“Vậy là lúc đó anh ấy bắt đầu ca cẩm nếu tớ không có khách hàng mục tiêu cụ thể thì tớ nên bỏ cuộc đi và anh ấy sẽ không trợ cấp thêm cho tớ nữa. Anh ấy dùng từ trợ cấp chứ! Cậu có tin được không?”
“Ừ,” tôi lơ đãng trả lời. “Anh ấy có trả tiền thuê nhà cho cậu mà. Và anh ấy đã mua cho cậu mấy cuộn da lộn màu hồng mà cậu thích…”
“OK,” Danny nói sau một hồi im lặng. “OK. Vậy là cái vải da lộn màu hồng ấy đúng là sai lầm. Nhưng Chúa ơi! Anh ấy không chịu thôi. Tớ đã nói với anh ấy về cái váy của cậu - nhưng anh ấy bảo, Daniel à, em không thể trông chờ một doanh nghiệp làm ăn chỉ dựa vào một khách hàng sống ở tầng dưới được.” Danny gặm móng tay một cách lo lắng. “Vậy nên tớ đã nói với anh ấy là tớ vừa nhận được hàng đặt từ một cửa hàng mua sắm.”
“Thật sao? Cửa hàng nào vậy?”
“Barneys.”
Tôi nhìn anh, cuối cùng thì tôi cũng chú ý đến anh.
“Barneys á? Danny, sao cậu lại nói là Barneys chứ?”
“Để cậu có thể nói giúp tớ! Nếu anh ấy có hỏi thì cậu bao che cho tớ, OK? Và nói rằng tất cả các khách hàng của cậu đều chết mê chết mệt đồ của tớ, cậu chưa từng biết trường hợp nào như vậy trong lịch sử của cửa hàng.”
“Cậu điên rồi. Anh ấy sẽ không bao giờ tin đâu. Và cậu sẽ nói gì nếu anh ấy muốn ít tiền chứ?”
“Lúc đó tớ có tiền rồi!”
“Nếu anh ấy kiểm tra thì sao? Nếu anh ấy đến Barneys xem thì sao?”
“Anh ta sẽ không kiểm tra đâu,” Danny nói đầy khinh bỉ. “Một tháng anh ta chỉ có thời gian nói chuyện với tớ một lần, làm gì có chuyện bất ngờ đến Barneys chứ. Nhưng nếu anh ấy gặp cậu ở cầu thang thì hãy theo kịch bản của tớ. Đó là tất cả những gì tớ yêu cầu.”
“Ừ... được rồi,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
Thành thực mà nói tôi không còn tâm trí đâu để quan tâm đến mấy việc đó nữa.
“Danny ạ, thực sự tớ cần gọi cuộc điện thoại này...” tôi khẩn khoản.
“Vậy hai người đã tìm được chỗ ở chưa?” anh nói, ngồi phịch xuống ghế bành.
“Chúng tớ chưa có thời gian.”
“Hai người thậm chí chưa hề nghĩ đến việc đó đúng không?”
“Elinor muốn bọn tớ dọn đến căn hộ của bà ta và tớ đã từ chối. Chúng tớ mới dừng ở đó thôi.”
“Thật sao?” Danny nhìn tôi chằm chằm. “Nhưng cậu không muốn ở tòa nhàVillage sao?”
“Tất nhiên là không! Không đời nào tớ dọn đến đó!”
“Vậy cậu định làm gì?”
“Tớ... không biết! Lúc này tớ có quá nhiều chuyện khác phải nghĩ. Chẳng hạn như...”
“Căng thẳng tiền hôn nhân,” Danny tỏ ra đầy am hiểu. “Giải pháp là một ly martini đúp.” Anh mở tủ rượu ra và một chồng các tờ quảng cáo về danh sách quà cưới rơi xuống sàn.
“Này!” anh nói như trách móc, nhặt chúng lên. “Cậu đi lên danh sách quà cưới mà không rủ tớ sao? Tớ không thể tin được điều đó! Cả đời tớ mong được đi lên danh sách quà cưới đến chết! Cậu có yêu cầu một cái máy pha cà phê cappuccino không?”
“Ừm... có. Tớ nghĩ vậy...”
“Sai lầm lớn. Cậu sẽ dùng nó được ba bận rồi lại quay về với Starbucks thôi. Nghe này, nếu cậu muốn tớ nhận bất cứ món quà nào thì cậu biết tớ ở ngay trên tầng trên nhá...”
“Yeah, đúng rồi.” Tôi lườm anh. “Để sau Giáng sinh nhé.”
Giáng sinh vẫn là một nỗi đau kha khá đối với tôi. Tôi nghĩ mình thực sự thông minh khi đặt một đống quà trên mạng. Nhưng chúng đã chẳng bao giờ đến, vì thế tôi mất cả tối Giáng sinh chạy quanh các cửa hàng để mua quà thay thế. Rồi vào sáng Giáng sinh chúng tôi lên gác uống rượu cùng Danny và Randall thì thấy Danny đang ngồi đó, mặc cái áo choàng lụa tôi mua cho Elinor và ăn những thanh chocolare lẽ ra là gửi cho Samantha ở chỗ làm.
“Này, làm sao mà tớ biết được chứ?” anh chống chế. “Đó là Giáng sinh và chúng được gói ghém đàng hoàng... Như kiểu, Đúng rồi, Daniel, có ông già Noel...” Anh vớ lấy chai Martini và dốc vào bình pha cocktail. “Mạnh hay rất mạnh?”
“Danny, tớ thực sự phải gọi cuộc điện thoại này. Tớ sẽ quay lại trong một phút nữa.”
Tôi nhấc cái điện thoại ra và mang vào phòng ngủ, rồi đóng cửa lại và cố gắng tập trung suy nghĩ lần nữa.
Đúng rồi. Tôi có thể làm được việc này. Điềm tĩnh và bình tĩnh. Tôi quay số máy nhà và đợi chờ với nỗi lo sợ chết người khi chuông cứ reo.
“Alô.” Một giọng nói khe khẽ vang lên.
“Alô.” Tôi bối rối đáp lại. Cứ cho là đang gọi đường dài đi nữa thì đó cũng không phải giọng của mẹ.
“Becky à. Cô Janice đây! Cháu yêu, cháu có khỏe không?”
Thật kỳ lạ. Có phải tôi gọi nhầm số máy nhà bên cạnh không nhỉ?
“Cháu... khỏe.”
“Ôi, tốt quá! Bây giờ, nhân tiện gặp cháu trên điện thoại, cháu thích loại nào hơn, Evian hay Vittel?”
“Vittel,” tôi tự động trả lời. “Cô Janice này...”
“Tuyệt quá. À còn nước có ga thì sao? Có điều là bây giờ rất nhiều người uống nước, cháu biết đấy, vì sức khỏe mà.... Cháu nghĩ sao về Perrier?”
“Cháu... cháu không biết. Cô Janice này...” tôi hít thật sâu. “Mẹ cháu có ở đấy không ạ?”
“Cháu yêu, cháu không biết à? Bố mẹ cháu đi vắng rồi! ĐếnLake District rồi.”
Tôi cảm thấy bực mình quá. Làm sao tôi có thể quên là bố mẹ đi chơi Lake District chứ?
“Cô chỉ ghé xem mấy cái cây. Nếu là chuyện khẩn cấp thì cô có thể tìm số điện thoại bố mẹ cháu để lại...”
“Không, không... không có gì đâu ạ.”
Nỗi buồn bực của tôi như bắt đầu lắng xuống. Rồi tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm trong lòng. Tôi cảm thấy bớt gánh nặng hơn được một lúc. Ý tôi là, họ đi vắng không phải lỗi của tôi, đúng không?
“Cháu có chắc không?” cô Janice nói. “Nếu là chuyện quan trọng, cô có thể dễ dàng tìm số điện thoại...”
“Không, thực sự, không sao đâu ạ! Không có gì quan trọng ạ,” tôi nghe thấy mình đang nói. “Vâng, rất vui được nói chuyện với cô... tạm biệt cô!” Tôi dập máy, người khẽ run lên.
Chỉ thêm vài ngày nữa thôi mà. Sẽ không ảnh hưởng gì đâu.
Tôi trở lại phòng khách và thấy Danny ngả ngốn trên sofa, đổi kênh ti vi liên tục.
“Ổn cả chứ?” anh hỏi, ngẩng đầu lên.
“Ổn,” tôi nói. “Cùng uống nhé.”
“Vẫn trong bình pha rượu,” anh nói, hất đầu về phía tủ rượu, ngay khi đó cửa ra vào mở ra.
“Chào!” tôi reo lên. “Luke này, có phải anh không đấy? Anh về vừa kịp...”
Tôi khựng lại khi Luke bước vào phòng và sững sờ nhìn anh. Mặt anh tái nhợt và vô hồn, mắt anh còn tối sầm hơn thường lệ. Tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy anh như vậy.
Danny và tôi liếc nhau và tôi cảm thấy tim mình thắt lại.
“Luke!” tôi nghẹn ngào. “Anh ổn chứ?”
“Anh đã cố gọi suốt một tiếng vừa rồi,” anh nói. “Em không ở chỗ làm, đường dây ở đây lại bận...”
“Có lẽ lúc đó em đang trên đường về nhà. Và rồi em phải gọi điện thoại.” Lo lắng, tôi bước lại gần anh. “Có chuyện gì vậy Luke? Chuyện công việc ạ?”
“Chuyện Michael,” Luke nói. “Anh vừa nghe nói. “Anh ấy bị đau tim.”