Thu dọn tất cả xong, Dung Nhược vừa định giúp đỡ Vân Trạm nằm lại, cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói mang chút xấu hổ.
“………A! Hi vọng tôi không quấy rầy hai người.”
Hai người trong phòng đồng thời nhìn về phía cửa, Cao Lỗi mới về nhà ngaycả áo khoác cũng chưa cởi đang tựa vào cửa mỉm cười nhìn bọn họ.
“Tôi là đến để báo cho cậu biết, vé máy bay đã đặt rồi, ngày mai chín giờxuất phát”. Cao Lỗi nhìn về phía Vân Trạm còn nằm sấp trên giường, lạinhìn qua Dung Nhược đang ngồi bên giường, bàn tay còn đặt lên vai VânTrạm, trong mắt anh lóe ra ý cười cùng với một chút kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được chỉ trong thời gian ngắn mà hai người đã trở nên thânmật như vậy.
“Ừ”. Vân Trạm đáp lời, khởi động thân thể, muốntiếp tục động tác xoay người, lại nhìn thoáng qua Dung Nhược chỉ lẳnglặng ngồi yên một bên, dường như không có ý định giúp đỡ.
“Tôivề phòng trước, gọi một cú điện thoại cho tiểu Hân”. Nhún vai, Cao Lỗilập tức rời đi, chấm dứt sự quấy rầy không đúng dịp của mình.
“Tôi cũng phải về phòng”. Ngay lúc Cao Lỗi xoay người, Dung Nhược đột nhiênmở miệng nói, hơn nữa còn nhanh chóng thu hồi bàn tay vẫn đặt trên người Vân Trạm, đứng dậy, bỏ đi, trước mặt hai người đàn ông, né qua Cao Lỗi, biến mất khỏi tầm mắt của họ.
“……Sao lại thế này?” Cao Lỗi nghiêng người nhìn bóng lưng đã đi khuất.
Lắc lắc đầu, Vân Trạm lại một lần nữa nằm thẳng xuống giường, nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi.
Dung Nhược nặng nề mà đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa sau lưng hít thở thật sâu.
Nếu không phải vừa rồi bắt gặp vẻ mặt của Cao Lỗi, cô có lẽ cũng chưa pháthiện, bản thân lại vô thức gần gũi và thân mật với Vân Trạm như vậy, hơn nữa, chăm sóc anh, giúp đỡ anh lại dần biến thành cam tâm tình nguyện.Cô hình như đã quên mất mục đích ban đầu khi tiếp cận Vân Trạm, lúc nàocũng tưởng rằng hiện tại chính là tiếp diễn cuộc sống ở chung với ngườimình yêu trong quá khứ, tất cả diễn ra quá tự nhiên, mặc dù ý định củacô không phải như thế.
Khóe miệng nhếch lên một đường cong lạnhlùng trào phúng, Dung Nhược nhìn chăm chú vào hai bàn tay trắng nõn cânxứng của mình, sắc thái hờ hững và kiên quyết lại hiện về trong mắt ——–cô không còn là Dung Nhược dịu dàng quan tâm như ngày xưa nữa, cô cùngVân Trạm cũng không thể làm lại từ đầu, mọi thứ hiện nay, cũng chỉ là vì một cái mục đích mà thôi.
Chiếc xe MMW màu đen đứng ngoài phi trường, tài xế bận rộn khuân từng thứ hành lý đặt dưới hiên.
“Cái này không cần!” Ngăn lại tay của tài xế, Dung Nhược nhìn vali của mình, cười nhẹ.
“Sao vậy?” Vân Trạm đem xe lăn dừng cạnh xe, nghe vậy liền quay lại hỏi.
“Tôi muốn trực tiếp về nhà rửa mặt chải đầu”. Nhìn anh, Dung Nhược nói.
“Để anh nói tài xế đưa em về nhà trước”
“Phiền phức lắm. Nhà tôi ngược hướng với nhà anh, ngồi taxi vẫn tiện hơn”
Nói xong, không để ý Vân Trạm khẽ nhíu mày, Dung Nhược kéo vali, phất phấttay với ba người đàn ông cạnh xe, xoay người ngăn lại một chiếc taxi,nhanh chóng rời khỏi sân bay.
“Lòng của phụ nữ, như kim đáy bể”. Sau khi ngồi vào xe, Cao Lỗi hạ ghế ngửa về sau, dựa lưng lên cảm thán.
“Rõ ràng hai ngày trước vẫn còn tốt, bỗng dưng lại trở nên xa cách, giốngnhư lần gặp đầu tiên khi cô ấy trở lại”. Ngón tay thon dài giao nhau đặt sau gáy, anh nghiêng đầu nhìn về phía Vân Trạm,”Cô ấy trước kia có phải như vậy không?”
“Để tùy cô ấy đi”. Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Vân Trạm nhìn những dãy cây hòe hiện lên ngoài cửa sổ, không thèm nhắc lại.
Từ”xa cách” trong lời Cao Lỗi, anh làm sao không cảm giác được? kể từ ngày cô đột nhiên rời khỏi phòng anh, anh rõ ràng lại cảm nhận được hơi thởlạnh lùng của cô. Giống như đang cố ý né tránh anh vậy, ngồi trên máybay, cô ngoại trừ đọc sách thì là ngủ, trong mười mấy tiếng đồng hồ, hầu như không mở miệng nói tiếng nào. Khoang hạng nhất không có khách nhânkhác, trên đường cô lại dời vị trí bên cạnh anh, đổi xuống chỗ ghế trống phía sau mà ngủ.
Quả thực rất đúng như lời Cao Lỗi, tất cả lại trở về như ngày đầu tiên gặp lại cô.
Cô sớm đã khôi phục trí nhớ, lại làm bộ mất trí nhớ để trở lại bên cạnh anh.
Cô trở lại bên cạnh anh, lại chợt xa chợt gần, khi thì quan tâm anh, khi thì né tránh anh.
Thái độ như vậy, anh không có cách nào phán đoán. Anh muốn đáp án, cũng chỉ có thể dựa vào sự chờ đợi.
Ngực lại dâng lên cơn đau đớn quen thuộc, Vân Trạm bình tĩnh lấy tay đè lại, vô thức nhếch khóe miệng tự giễu.
Đối mặt với sự ngụy trang của Dung Nhược, đối mặt với thái độ lạnh lùng của cô, trái tim anh dường như càng ngày càng trở nên yếu ớt, cơn đau corút kéo đến thường xuyên dần dần đã vượt qua khả năng khống chế và chịuđựng của anh.
Còn có đáp án kia——— mục đích của cô khi tiếp cậnanh, giờ phút này, trái tim càng lúc càng đau đớn nghiêm trọng khiến anh không còn đủ tự tin để bình thản ung dung đón nhận ngày nó được côngbố.