Thời điểm cửa bị đẩy ra, Vân Trạm đang định từ trên giường dời xuống xe lăn.
Nhìn thấy Dung Nhược bước vào phòng, động tác của anh khựng lại một chút,sau đó cánh tay dùng sức chống xuống mép giường, ngồi lên xe lăn. Bởi vì vừa rồi phải phối hợp với bác sĩ vận động phục hồi chức năng suốt haitiếng, nên những hành động lúc này tốn khá nhiều sức lực của anh, thânthể sau khi đã ngồi vững, anh lặng yên phủ lên đôi chân đã mất trigiác………Tuy rằng anh luôn khước từ sự giúp đỡ của người khác, nhưng đâylà lần đầu tiên, anh cảm thấy toàn bộ quá trình thật sự khó khăn mà chậm chạp, chậm đến nỗi anh không thể suy đoán được tầm mắt kia đã dừng lạitrên đùi mình bao lâu……. Sắc mặt không đổi, anh lấy tấm thảm mỏng mộtbên qua, che kín lại một phần cơ thể khiếm khuyết——— một phần khiếmkhuyết mà từ trước tới giờ anh vẫn không hề để tâm đến.
Hình ảnh Vân Trạm khó nhọc như vậy, từ khi cô bước vào cửa, đã hoàn toàn rơi vào mắt cô.Tayanh đang run, mà tay cô, cũng dường như đang run. Người giúpviệc đứng bên cạnh giường, rất nghiêm túc im lặng, cho dù nghe thấy âmthanh thở dốc của Vân Trạm, cũng không hề tiến lên giúp đỡ. Đây chính là sự kiêu ngạo của anh sao? Cô than nhẹ trong lòng.
Đến khi VânTrạm thành công ngồi vào xe lăn, Dung Nhược mới phát hiện, bản thândường như đã thở một hơi nhẹ nhõm. Ngoài cửa sổ là ánh sáng chói mắt, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bước lên trước.
“Tìm tôi, có chuyện gìkhông?” Thực ra, khi nhận được cuộc gọi của Vân Trạm lúc trưa, cô đã cóchút kinh ngạc. Dù sao thì cô cũng không nghĩ tới anh sẽ chủ động hẹn cô đến.
“Em hôm trước đã từng nói, muốn thích ứng với thân phậnbạn gái”. Ngẩng đầu nhìn cô, Vân Trạm nhàn nhạt nhắc nhở. Ngụ ý là, nếuđã là bạn gái của anh, vậy việc gọi điện tìm cô, sẽ không cần phải có lý do.
Ừm?! Vô ý khẽ nhếch hàng lông mày xinh đẹp, Dung Nhược nhìn về phía anh. Thật sự không nghĩ tới Vân Trạm lại có thể trả lời cô nhưvậy! Khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh đạm. Dung Nhược vừa ngầm phảnbác chủ nghĩa trọng nam của Vân Trạm, lại đồng thời hài lòng với tìnhhuống hiện tại ——- dù sao, anh đã bắt đầu chủ động thừa nhận và tiếpnhận vị trí của cô, trước khi cô còn chưa hành động.
“Tôi cótừng nói”. Cô lui về sau từng bước, ngồi xuống sô pha, nhìn thẳng vàoVân Trạm,”Nhưng cho dù là bạn gái, cũng sẽ không ngu muội tới mức để mặc người khác tùy tiện hô đến gọi đi! Hơn nữa, tôi nghĩ anh cũng khôngphải kiểu người nhàm chán như vậy, tìm đến tôi, nhất định sẽ có việcmuốn nói”.
“Đúng là có chuyện”. Đối với những lời lẽ của cô, Vân Trạm tạm thời không bình luận, chỉ nở nụ cười nhẹ hiếm thấy,”Tuần sauanh muốn bay sang nước Anh công tác, không biết em có hứng thú muốn cùng đi hay không”.
Nước Anh?! Tim Dung Nhược bắt đầu nhảy loạn! Trước khi về nước, cô đã ở nơi đó chờ đợi hai năm.
“Nếu em không thích, anh sẽ không miễn cưỡng”. Thấy cô không nói gì, Vân Trạm tiếp lời.
Hơi nghiêng đầu, nhìn vào gương mặt anh tuấn, một loại cảm giác kỳ quái nảy lên trong đầu Dung Nhược. Không thể nói được là tại sao, nhưng cô cảmthấy, Vân Trạm hôm nay cùng với trước kia không quá giống nhau. Cố ý gọi điện thoại tìm cô, chủ động nhắc tới thân phận”bạn gái”, bây giờ lạicòn muốn cùng cô đi nước ngoài……… Thế nhưng, mặc dù vậy, cô cũng khôngmuốn bỏ lỡ một cơ hội bên nhau tốt như thế này, vậy nên, cô lập tức mởmiệng: “Không thành vấn đề”. Vì muốn câu trả lời của mình thêm hợp tìnhhợp lý, cô lại bồi thêm một câu: “Dù sao tôi cũng đã nói rồi, tuy đãquên mất chuyện trước kia, nhưng tôi sẽ cố gắng thích ứng”.
“Vémáy bay anh sẽ chuẩn bị, thời gian cụ thể, anh sẽ báo cho em sau”. Gậtgật đầu, không hề thừa lời vô nghĩa, Vân Trạm chuyển động xe lăn đi đếntrước bàn đọc sách.
“Nếu anh bận việc, tôi đi trước”. Theo động tác của anh, Dung Nhược cũng đứng lên.
“Để anh nói tài xế đưa em về”. Không có ý giữ lại, Vân Trạm chỉ nhàn nhạt gật đầu.
“Cám ơn”.
Vân Trạm ngồi trước bàn, cho đến khi bóng lưng tao nhã kia hoàn toàn biến mất, sâu trong đôi mắt đen lộ ra một chút trầm tư.
——– đã quên mất chuyện trước kia.
Thật sự đã quên rồi sao……..Tiện tay mở ra tập tài liệu màu xanh nhạt trênmặt bàn, có khoảng hai trang giấy, ghi lại kết quả điều tra sáng nay.
Nước Anh…….. Bênh viện Ái Đinh Bảo
Có lẽ, chờ đến khi anh tự mình đến nước Anh, mọi thứ mới có thể sáng tỏ.