“Trạm, thật nhớ anh”.
Dung Nhược lẳng lặng đứng bên cạnh sô pha, nhìn Vân Hân vừa bước vào cửa đã vội vã nhập đầu vào ngực Vân Trạm.
“Anh cũng nhớ em”. Đôi tay vuốt ve tấm lưng cô gái trong ngực, Vân Trạm mang theo nét cười trên gương mặt, “Một năm qua vẫn khỏe chứ?”
“Ừm! Em phát hiện, em đã yêu Anh quốc”. Ngẩng đầu lên, Vân Hân cười nói.
“Dung Nhược, đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp”. Chào hỏi xong, Dung Nhược bất giác đem tầm mắt dừng lại trên hai thân hình đang ôm nhau kia.
Cứ mỗi lần, ba người bọn họ ở cùng một chỗ, cô lại có một loại ảo giác ——- có lẽ, Vân Trạm cùng Vân Hân, mới là một đôi trời sinh.
Ba nămtrước đây, người con nuôi cùng thiên kim duy nhất của Vân gia đã giảitrừ hôn ước vốn được lập từ lâu năm. Sau đó, Vân Hân bay sang Anh quốc,còn cô, thì đã gặp gỡ và quen biết Vân Trạm – tổng giám đốc đương nhiệmcủa Vân thị – trong một buổi tiệc rượu. Nhưng vài năm trôi qua, cô sớmbiết, thái độ của Vân Trạm đối với cô cùng Vân Hân không hề giống nhau.
Anh tôn trọng cô, nuông chiều cô, đối tốt với cô, nhưng là, người luôn lạnh đạm như anh, rất ít khi lộ ra nụ cười thân mật, tự nhiên, yêu chiều như khi đối mặt với Vân Hân.
Cho nên, song song với đau lòng, côkhông chỉ một lần nghi hoặc, nếu Vân Hân đặc biệt đối với anh như vậy,trước kia, vì sao anh lại đòi giải trừ hôn ước?
“Dung Nhược?”
“……..Ừ?” Thanh âm của Vân Hân kéo suy nghĩ của cô về.
“Đang suy nghĩ gì đấy? Buổi tối, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi. Trạm mời, ok?” Câu cuối cùng, cô quay đầu cười hỏi Vân Trạm.
“Đương nhiên không thành vấn đề. Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, vào phòngnghỉ ngơi chút đi, phòng anh đã kêu quản gia sửa soạn giúp em rồi”. Nóixong, Vân Trạm cầm áo khoác vắt ở bên sô pha mặc vào, xoay người nhìnDung Nhược,”Công ty còn có chút việc, buổi tối em ở lại đây cùng VânHân, sau đó đi ăn luôn”.
“Ừm”. Gật gật đầu, Dung Nhược đi theo sau tiễn Vân Trạm ra khỏi cửa.
—————————
Đã xong ba giờ hội nghị, Vân Trạm một mình trở lại văn phòng.
Vừa ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại đã đúng lúc vang lên.
“Trạm, tiểu Hân về nhà chưa?”
“Về từ giữa trưa”. Tựa lưng vào ghế ngồi, Vân Trạm đáp lời bạn tốt.
“Giữa trưa? Cô ấy thậm chí ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho mình!”
“Cao Lỗi, mình còn tưởng rằng cậu sớm đã hình thành thói quen. Tiểu Hân vẫnluôn như vậy, không phải sao?” Khóe môi lộ ra một tia cười nhạt, VânTrạm cơ hồ có thể tưởng tượng được, giờ phút này ở Anh quốc, bạn tốtđang mang vẻ mặt buồn bực và bất đắc dĩ cỡ nào.
“…..Đúng vậy,giống như cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa hề để ý đến lo lắng củamình…..nhưng mà, không có biện pháp, mình chính là bị cô ấy thắt đến sít sao”.
Nghe vậy, Vân Trạm mỉm cười.
“Cô ấy có nói cho cậu biết, tụi mình định tháng sáu cuối năm nay sẽ kết hôn không?”
“Kết hôn?” Vân Trạm nhíu mày.
“Đúng vậy”
“Cô ấy chưa nói. Có điều, chúc mừng cậu trước”
“Cảm ơn! Đúng rồi, còn có một tin vui nữa là…..”
Gác điện thoại xuống, Vân Trạm đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất. Hồitưởng lại những lời Cao Lỗi vừa nói…, đáy mắt luôn luôn thâm thúy cũnghiện lên ý cười.
Cô gái nhỏ từng thích chạy theo anh, rốt cục cũng muốn lập gia đình.
Năm đó, khi anh cùng Vân Hân giải trừ hôn ước, phía dư luận đã rất tò mò về nguyên nhân, Vân gia cũng không hề có lời giải thích. Sự thật là, Vângia có ơn đối với anh, lập thành hôn ước, là tâm nguyện trước khi lâmchung của chú Vân, mà anh thì vốn luôn coi Vân Hân là em gái. Sau đókhông lâu, Vân Hân thông qua giới thiệu của anh, đã tìm được người trong lòng, cũng chính là Cao Lỗi. Do đó, theo lẽ đương nhiên, hai người lạimột lần nữa khôi phục thân phận anh em.
Chỉ là, người ngoài không biết rõ tình hình lại đối với chuyện này có rất nhiều phỏng đoán.
Bao gồm Dung Nhược.
Nghĩ đến gương mặt thanh linh thoát tục ấy, ánh mắt Vân Trạm lại bất giácdịu dàng hẳn. Dung Nhược, vẫn khuyết thiếu cảm giác an toàn, đặc biệt là mỗi lần Vân Hân xuất hiện thì cô lại để lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa u buồn. Điều ấy, anh vẫn luôn cảm nhận được. Anh biết cô có rất nhiềuhoài nghi, cũng thường cảm thấy hoang mang với tình cảm của anh dành cho cô. Thế nhưng, cô lại cố tình cái gì cũng không hỏi. Mà anh, lại khôngphải là người hay chủ động giải thích.
Nay, Vân Hân sắp phải lập gia đình. Có lẽ, anh cũng nên nhanh chóng dùng hành động thực tế nhất để tiêu trừ sự bất an của cô.
Trời dần tối. Nội tuyến truyền đến thanh âm của của thư ký: “Giám đốc, cómột vị tự xưng là Trần tiên sinh nói có chuyện quan trọng muốn nói vớingài”.
“Chuyển vào”. Suy nghĩ một chút, Vân Trạm đi về phía bàn đọc sách.
“Tổng giám đốc Vân!”
“Là tôi. Ông là?”
“Tôi là một nhân vật bé nhỏ, ngài sẽ không quen biết. Tôi gọi tới, chỉ là muốn nói cho tổng giám đốc Vân một tin tức”.
“Chuyện gì?” Vân Trạm nhíu mày. Trực giác mách bảo cho anh, đây không phải là một tin tốt lành.
“Cũng không có gì. Chỉ là muốn cùng ngài nói chuyện, vừa lúc lại ‘đụng phải’bạn gái cùng em gái ngài, cho nên trước tiên đã mời các cô ấy tới. Trước mười hai giờ trưa mai, tôi sẽ liên lạc lại với ngài”.
Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dồn dập hốt hoảng, một trận tức giận cùng lo lắng đồng thời xông lên trong lòng Vân Trạm.