Tìm Tài Xế Cho Siêu Xe

Chương 41: Xui Xẻo Không Đúng Thời Điểm




Tối đó trước khi ngủ Jungkook cùng Taehyung đều tắm táp sơ qua vì cả người vốn đổ mồ hôi không ít. Tất nhiên là tắm riêng. Nếu tắm chung, còn chưa biết nửa tiếng sau bọn họ có thể đi ra hay chưa.

Taehyung trèo lên giường trước, vì hắn khá buồn ngủ nên cuộn chăn mau chóng nhắm mắt. Còn Jungkook, tối nào cậu cũng phải chăm sóc bản thân một chút. Đem các thứ vỗ bôm bốp vào mặt sau đó mới có thể ngủ ngon.

Cậu cũng trèo lên giường, đầu tiên kiểm tra qua loa một chút xem có bỏ sót tin nhắn hoặc cuộc gọi nào hay không. Sau khi nhận thấy không có gì quan trọng, cậu mới buông di động bắt đầu ngủ. Lúc nhắm mắt lại, Jungkook mới chợt nhớ ra cậu còn quên một điều vô cùng kinh khủng!

Cậu với hắn cả ngày hôm nay chưa có hôn cái nào!

Jungkook cấp tốc nhìn đồng hồ. Chết tiệt! Sắp quá 12 giờ. Nếu như để lỡ mất một ngày thì 69 ngày kia phải cộng thêm 1 ngày là thành 70. Như vậy sẽ lại mất thêm một chút thời gian.

Jungkook quay mặt sang liền thấy khuôn mặt Taehyung đang phóng to nằm bên cạnh. Phải rồi, hắn có thói quen ôm gối, giờ thì hắn đang ôm cậu thay cho gối ôm. Jungkook thở phào. Cậu tự nhủ hôn một cái rồi quay lại làm bằng chứng, mai đem báo cáo hắn là được chứ gì.

Nghĩ vậy rồi Jungkook liền cầm di động của mình giơ lên cao. Bật chế độ quay video rồi cậu bắt đầu hôn như bình thường.

Taehyung ngủ rồi, những chuyện này xảy ra hắn không chứng kiến được thì thật sự rất uổng phí. Thế nhưng may mắn một điều rằng hắn vẫn đủ tỉnh táo để biết ai đó đang hôn mình. Đến khi hắn hé mắt nhìn thử thì một màn phía trước khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Loading...

"Làm trò gì vậy?"

Jungkook giật mình mở to mắt. Sau đó cười xòa.

"Thì ra anh chưa ngủ à? Ha ha thế thì tốt, tôi đỡ phải quay lại."

"Quay cái gì?"

"Quay tôi hôn anh này. Biết đâu ngày mai anh nói tôi chưa hôn thì sao?"

Taehyung nhếch môi, hừ một tiếng.

"Hình như dạo này cậu ngoan hơn lúc trước nhỉ?"

Jungkook trề môi.

"Anh nói gì vậy, lúc nào mà tôi chẳng ngoan. Chỉ là mọi người không thấy tôi ngoan thôi.""Nói cũng đúng. Mà cậu biết tôi nghĩ thế nào không?" Hắn nhìn Jungkook chằm chằm, đôi mắt ẩn chứa vài tia ôn nhu."Nghĩ gì?""Tôi nghĩ... nếu người khác đã không thích cậu thì thôi, mà nếu đã thích, chắc người đó cũng không bỏ được."Được khen, Jungkook lại nở rộ mặt mày, lỗ mũi thiếu điều muốn nổ tung. Cậu chu môi, hôn gió trước mặt hắn."Ý anh tôi là người giàu lòng trắc ẩn phải không? Tôi biết mà. Tôi biết tôi vừa đẹp trai, vừa ngoan ngoãn lại vừa tốt bụng. Anh ở gần tôi lâu như vậy, đến cả nội tâm của tôi anh cũng đọc ra. Vậy thử nói xem anh có thích tôi hay không?"Tim Taehyung như hẫng đi một nhịp. Jungkook đáng yêu đến mức khiến tim hắn suýt chút nữa thì chảy nước. Hắn nắm lấy cằm cậu, tiến đến hôn sâu. Chiếc lưỡi liếm lên vành môi màu hồng, ngọt như kẹo bông."Nghĩ thử xem có không?"Jungkook đẩy vai hắn ra để kết thúc dây dưa. Cậu khẽ liếm môi, xong lại vô tư cười rộ."Ha ha được rồi! Tôi chỉ đùa thôi. Anh với tôi đều là tuýp hay động dục mà. Không cần thiết có tình cảm với nhau. Chỉ cần có sinh lực, mỗi lúc đều có thể ôm nhau lên giường là được."Taehyung nghe vậy, cảm giác như lửa trong người vừa bị tạt một gáo nước lạnh. Lạnh đến rét run, lạnh đến mức tim hắn chuẩn bị tan chảy cũng trở thành đóng băng. Cảm giác này chính là thất vọng đến tột cùng. Hắn vẫn luôn hi vọng rằng mối quan hệ dây dưa này một lúc nào đó sẽ khiến Jungkook thích hắn. Chỉ cần một giây cậu có đắn đo đến liệu cậu có phải là đang thích hắn không, như vậy cũng đủ toại nguyện rồi. Nhưng sự thật thì sao? Jungkook không xem mối quan hệ này là một loại tình cảm đặc biệt nào cả. Lại càng không xem hắn là đối tượng để phát triển tình cảm. Hắn với cậu, mối quan hệ cứ tưởng chừng như thân mật đến vậy nhưng đến cùng cũng chỉ có thể hiểu là bạn giường. Có phải hắn làm sai hay không? Có phải hắn đã phụ thuộc và ngạo mạn về mối quan hệ xác thịt này quá nhiều, để đến khi nó biến tướng, nó sai lệch và nó mãi mãi cũng không thể trở lại là đoạn tình cảm thiêng liêng kia.Hắn cố nén bao nhiêu thất vọng vào trong, sau lại nằm thẳng người, nhắm mắt."Hôn xong rồi thì ngủ đi."Jungkook không hiểu hắn đang thất vọng. Cũng không nhận ra câu nói của mình chính là thùng nước đá. Sau khi Taehyung ngủ rồi, Jungkook cũng cảm thấy buồn ngủ mà thiếp đi. Và cậu cũng chẳng hề biết được, ngày mai sẽ là một ngày rất dài khi cơn giận của Taehyung vẫn chưa hề nguôi ngoai.
.Buổi chiều của ngày hôm sau, vừa ăn tối xong thì lão Donghyuk sang tìm Taehyung. Lão Donghyuk là ông của nhóc Donghye, gia đình nhà lão vốn dĩ rất giàu có. Từ cái thời Daegu còn chưa phát triển, quanh quanh đâu cũng là đất canh tác nuôi gà nuôi vịt thì lão đã có xe hơi để chạy. Chính lão Donghyuk đã cho Taehyung đi học lái xe, học võ các thứ để hắn đi theo vừa phụ giúp vừa bảo vệ an toàn cho ông. Ngày đó con trai trong khu này Taehyung nổi tiếng là vừa đẹp trai lại vừa to cao, vậy nên mới được Donghyuk tín nhiệm. Sau 5 năm hắn làm cho lão thì Donghyuk có con rể, từ đó Taehyung cũng không còn làm cho ông nữa mà bắt đầu chuyển lên Seoul tìm việc làm. Thế nhưng dù vậy, lão Donghyuk vẫn rất quý Taehyung. Sáng nay hắn có gọi điện, hỏi mượn xe hơi của lão để lên khu trung tâm thành phố chơi. Lão cũng không so đo liền đồng ý."Lâu rồi mới lại thấy thằng nhóc này. Lên Seoul làm việc ổn chứ?" Donghyuk vỗ vai hắn."Ổn ạ. Cảm ơn ông cho cháu mượn xe. Cháu sẽ bảo quản tốt!"Donghyuk cười khàn khàn."Được, ta tin tưởng cháu nhất cái khu này đấy. À mà ông Kim có nhà không? Ta định làm vài ván cờ.""Được ạ."Chiều tối đó Taehyung và Jungkook đều ra khỏi nhà. Nghe hắn nói là sẽ lái xe đưa cậu đi chơi nên Jungkook từ sáng đã mong mỏi. Gì chứ về quê thì Jeon thiếu vẫn là Jeon thiếu thôi. Ham chơi số một thiên hạ.Lúc Jungkook đã yên vị ngồi trên hàng ghế phía sau thì Taehyung đóng cửa lại. Nhưng mà hắn cũng chưa vội lên xe. Jungkook cứ nghĩ hắn đang đứng kiểm tra xe, nào ngờ là đứng chờ thêm một người nữa. Mà người đó không ai khác chính là cô bé Hongeun hôm qua cậu vừa gặp.Jungkook hướng mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Hongeun mặc một cái váy màu vàng khá xinh xắn. Trên mặt còn có một lớp má hồng, nhìn lại càng xinh hơn hôm qua. Taehyung cùng Hongeun cười nói cái gì đó một lúc mới bắt đầu lên xe. Mà kì này hắn lại cư nhiên cho cô bé ngồi ghế phó lái. Jungkook cứ như thể bị ném ra phía sau.Hongeun vừa vào xe đã quay xuống chào hỏi làm quen với cậu. Nụ cười của Hongeun còn tươi hơn cả màu vàng của cái váy. Jungkook thầm nghĩ nếu là trước đây, chắc cậu đã tìm cách gạ con bé này lên giường rồi. Nhưng hiện tại thời thế thay đổi, sắt thép còn có thể cong đi bớt chứ nói gì đến giới tính của con người.Hongeun rất hòa đồng, nói chuyện cũng khá thú vị, khiến cho không khí trên xe bớt nhạt nhẽo. Không biết là do cậu nghĩ ngợi lung tung hay là sự thật nó vậy, mà hôm nay Taehyung trò chuyện cùng cậu hơi ít. Chủ đề cậu khơi ra hắn cũng miễn bàn luận.Đến nơi, trung tâm thành phố Daegu với những ngọn đèn từ các tòa nhà cao chọc trời. Chúng chẳng khác gì thủ đô Seoul quen thuộc với Jungkook.Taehyung tìm bãi đỗ xe, sau đó bọn họ tản bộ ra một quảng trường rất lớn. Hôm nay dòng người đông nghẹt, chen chúc nhau đi trên lối đi bộ. Taehyung nhìn cậu, nhàn nhạt nói."Nhớ đi phía sau." Sau đó hắn nắm tay Hongeun đi phía trước. Jungkook như vậy nhưng lại không nghĩ hắn bỏ rơi mình, cậu chỉ nghĩ có lẽ Hongeun là con gái, cần nhiều sự bảo bọc hơn cậu. Taehyung cũng sẽ dắt cô bé đi theo thay vì dắt cậu đi như lúc trước trên lề phố Seoul.Jungkook vừa đi vừa tò mò nhìn cảnh vật xung quanh, dù có chút buồn chán khi không được trò chuyện nhưng mà có nhiều điều lạ lẫm cũng tạm thời phân tán chú ý của cậu.Bọn họ ghé vào một khu thương mại, bên trong cũng đông nghẹt người. Hongeun vừa vui, cũng vừa đỏ mặt. Taehyung đã nắm tay cô đi hết con phố này đến con phố khác. Vào trong này cũng không có dấu hiệu sẽ buông ra. Hongeun vui thích đến nỗi không ngăn được bản thân tự nghĩ là Taehyung bắt đầu có tình cảm với mình.Vào trong khu thương mại, không những đúng lúc mà còn đúng người. Dòng người đi trước đi sau va vào cô, khiến cô liên tục bị đẩy vào vòng tay của Taehyung. Cứ mấy lần như vậy, cô lại cúi đầu e ngại, còn Taehyung thì bật cười, rồi lại nói trấn an là "đi sát vào anh một chút nữa đi."Dòng người vô cùng tấp nập, Jungkook liên tục bị rơi lại phía sau. Thâm tâm cậu không ngừng chửi thề. Hắn muốn đi hẹn hò với cô bé kia thì lôi cậu theo làm gì chứ. Jungkook hơi giận dỗi ai oán.Đi còn nắm tay nắm chân, anh làm như con bé nó không biết tự đi à? Lại còn dắt nhau vào cái chỗ đông nghẹt như vậy, không sợ người ta móc ví sao? Đã vậy, còn bỏ tôi lại phía sau không thèm quay đầu nhìn xem tôi sống chết ra sao. Đồ Kim Taehyung chết bầm. Cứ tưởng anh gay 100%. Hóa ra cũng nửa nạc nửa mỡ như tôi thôi.Jungkook tức giận đùng đùng. Sau đó cậu liền va phải một người. Cậu vô tình làm đổ cà phê lên áo người đó. Jungkook mới cuống quít xin lỗi."Xin lỗi tôi không cố ý.""Không sao đâu. Đi nhớ để mắt một chút." Người đó không để cậu tạ lỗi liền quay bước rời đi. Có vẻ rất vội vàng.Jungkook xem như mình hên, người ta không có làm ầm ĩ. Lúc cậu quay lại tìm Taehyung thì hắn đã cách cậu một khoảng xa. Jungkook hừ một tiếng, có phải hắn muốn cậu đuổi theo không vậy? Trò chơi chẳng vui chút nào. Jungkook liền nghĩ đến một kế, hay là bây giờ cậu trốn hắn, sau đó đợi đến khi hắn lo lắng đến chết, đi tìm cậu đến mòn đế giày rồi cậu sẽ gọi cho hắn đến đón. Như vậy có phải sẽ vui hơn không.Nghĩ thế, Jungkook liền quay lưng, cao chạy xa bay. Cậu còn mong chờ đến lúc Taehyung lo đến chết khi không tìm được cậu, xem xem sau này có còn dám bỏ cậu hay không!Jungkook lấy ví trong túi áo, tùy tiện tìm cửa hàng để vào đó đốt tiền cho cái bụng đã mau chóng réo rắt của mình. Hôm nay cậu chỉ mang tiền mặt, định khi nào tiêu hết sạch thì gọi Taehyung đến đón. Sau đó mắng hắn một trận, lúc về quyết không hôn không làm tình không động chạm sờ mó một ngày cho hả giận.Jungkook đi trốn rất lâu. Tiền sau khi vào quán kem đi ra cũng tiêu sạch sẽ không còn một xu. Jungkook nhìn đồng hồ trên tay, cậu náo loạn cũng được mấy tiếng, cho đến giờ là 11 giờ đêm rồi. Jungkook đắc ý cười. Kim Taehyung chắc là đang lo đến chảy cả mỡ rồi.Jungkook cười hắc hắc, móc di động trong túi quần ra định gọi cho Taehyung. Nhưng cậu chợt giật mình nhận ra."Thôi chết di động của mình..." Jungkook sốt vó loay hoay tìm di động. Cậu rõ ràng nhớ trước khi đi đã nhét vào túi quần. Lúc đi sau Taehyung cũng hay lấy ra nhắn tin. Tại sao bây giờ không có nữa? Jungkook đột ngột nhận ra, cái người ban nãy cậu làm đổ cà phê, sau cái lần đó cậu không lấy di động ra xem nữa... có lẽ là... cậu bị kẻ xấu móc túi rồi!TBC..