Đèn Khổng Minh rời tay, bay đi xa.
Quý Duy Tri hít mũi, quay người, ngẩng đầu tìm cằm của Thịnh Tuy, vừa hôn vừa cắn lên chỗ râu xanh chưa xuất hiện.
Cậu trai hấp tấp, sức lực lại lớn, cứ dây dưa tới lui như vậy, cả hai người đều không đứng vững được nữa, ngã ngồi trên thảm cỏ.
"Nhị gia." Quý Duy Tri nửa quỳ trên chân người đàn ông, cúi đầu, tay thì phủ trên khoá cài thứ hai của áo sơ mi, vừa mò vừa kéo: "Anh thương em thật đi."
Sao Thịnh Tuy chịu nổi những lời ấy, chẳng lâu sau anh đã bị bé con cọ cho chẳng lên tiếng được nữa, cứ im lặng mà hôn cậu, trêu chọc cậu, tay cũng không ngoan ngoãn mà duỗi về phía cổ áo, tuỳ ý cho đi mặc sức đòi hỏi.
Đêm khuya lộ vẻ thăm thẳm, trên cỏ xanh toàn là giọt nước, hằn đầy vết ẩm ướt trên áo sơ mi của hai người.
Nhưng hơi lạnh chẳng hề khiến hai người bình tĩnh hơn.
Thịnh Tuy cảm nhận được sự nhiệt tình đến với khí thế ồ ạt, anh thở một hơi thật dài, ôm bé con từ trên cổ mình xuống, nhìn cậu thật sâu.
"Tri Tri." Trong chất giọng run run của Thịnh Tuy còn chứa cả sự kìm nén, anh lắc đầu: "Em nghĩ kỹ..."
"Nghĩ kỹ từ lâu rồi, em không đợi được." Quý Duy Tri cười ngọt ngào, đôi mắt híp thành vầng trăng khuyết, cậu kề bên tai Nhị gia, thì thầm bằng chất giọng ngọt dính: "Được đằng chân xong, chẳng phải nên lân đằng đầu sao?"
Ánh mắt của Thịnh Tuy đột ngột trở nên sâu thẳm, anh lật người đè Quý Duy Tri trên thảm cỏ, tay vẫn gối bên dưới đầu cậu vì sợ cậu lạnh.
Bé con không biết mình dụ dỗ người khác thế nào nhưng cậu luôn khiến bản thân mình trở nên quyến rũ nhất. Quý Duy Tri ngẩng đầu hôn anh, chẳng theo một trật tự nào, song mỗi lần hôn đều đốt một ngọn lửa.
Hơi thở của Thịnh Tuy dần thô nặng: "Anh không muốn... để em ở đây..."
"Em muốn." Quý Duy Tri kiên định: "Dù ở đâu cũng được, em muốn làm anh vui."
Đổi thành lúc bình thường chắc chắn Quý Duy Tri đã ngượng đến nỗi chẳng còn mặt mũi nhìn ai, nhưng lúc này cũng may có cảnh đêm củng cố lòng can đảm, chiếc lưỡi tinh tế của Quý Duy Tri bất ngờ trượt vào trong kẽ hở quần tây của người đàn ông.
Màn trời chiếu đất, thước sao úp ngược.
Trong tiếng chim trùng kêu còn trộn lẫn cả tiếng ngâm trầm thấp như có như không.
*
Đương nhiên Thịnh Tuy không dám làm đến bước cuối cùng.
Vùng hoang dã là chỗ nào cơ chứ, ngay cả cỏ xanh cũng đâm chọc vào người, anh không nỡ để Quý Duy Tri chịu nỗi khổ ấy.
Vả lại...
Thịnh Tuy liếc nhìn bé con. Quý Duy Tri không chỉ nóng hết cả mặt, ngay cả mang tai cũng đỏ bừng. Nếu lột trần ai kia rồi ngắm cậu ở bên ngoài thật, bé con không xấu hổ đến độ ngó lơ anh trong nửa năm chắc? Vậy nên, dù có vội đi chăng nữa, Thịnh Tuy vẫn muốn dẫn ai kia về nhà trước đã.
"Tri Tri, đến nhà rồi." Thịnh Tuy búng ngón tay trước mặt cậu.
Quý Duy Tri hoàn hồn, nhưng trong đầu cậu vẫn là cảnh tượng hoang đường ban nãy.
Cái quái gì thế này! Lần đầu tiên khai trai đã là món mặn nơi hoang dã, vậy sau này chẳng phải càng quá mức ư?
Quý Duy Tri chuồn vào phòng, chẳng còn mặt mũi nhìn ai kia, cậu giam mình trong phòng tắm, rửa mặt trước bồn nước.
Thịnh Tuy thấy dáng vẻ xấu hổ của bé con cũng dễ thương quá chừng, không kìm được mà gõ cửa trêu cậu: "Em chưa lấy quần áo để thay."
Quý Duy Tri nói: "Anh để ở cửa đi, đến lúc đó em tự lấy."
Người ở cửa cũng dời cái ghế đến thật, sau khi sắp xếp quần áo xong thì đi xa.
Quý Duy Tri thở phào. May sao anh không vào, bằng không sẽ mất kiểm soát thật.
Con người mặt dày một lần thì dễ, sau khi bị chọc thủng muốn nghiêm túc lại thì khó.
Đương lúc cậu suy nghĩ lung tung, ngoài cửa bất ngờ có tiếng gõ cửa, ai đó nói to rằng: "Em không tắm thì ra đây."
Quý Duy Tri hoảng hốt trả lời: "Tắm! Tắm ngay đây!"
Bé con lề mề tắm cho xong, kéo mở cửa phòng tắm, trong thoáng chốc cậu không biết phải ngủ ở đâu.
Căn biệt thự đơn lập này nhỏ hơn căn ở Bạc Thành nhiều, chỉ có một phòng ngủ, một cái giường lớn, dựa vào quan hệ của hai người, không nằm ngủ chung chắc chắn không thích hợp.
Nhưng nếu nằm ngủ chung thật... Quý Duy Tri xoa khoé miệng sưng tấy, vẫn thấy hơi hối hận.
Lúc cậu đang lưỡng lự ở sảnh trước, người đàn ông đã đến bên cạnh cậu từ lâu, thấp giọng hỏi: "Sao thế em?"
Quý Duy Tri vội vàng ngoảnh đầu: "Không sao!"
"Anh cũng thu xếp xong rồi, không có chuyện gì thì đi ngủ sớm chút." Thịnh Tuy thấy tóc cậu chưa khô thì kéo ai kia vào trong ngực mình một cách tự nhiên, để Quý Duy Tri ngồi trên chân anh, lau khô tóc cho cậu.
Cơ thể từng được ngâm trong nước ấm có mùi hương bồ kết. Áo ngủ của Thịnh Tuy mỏng manh, lộ ra yết hầu trên cổ, động mạch bên sườn đang đập mạnh mẽ.
Quý Duy Tri nhìn đến độ xuất thần, nuốt nước bọt trong vô thức.
Tất thảy đều được Thịnh Tuy thu vào mắt. Anh lấy khăn khô lau tóc cho bé sói thêm một chốc rồi nhắc nhở: "Toàn ngắm lung tung, ngắm cho nên chuyện thì anh mặc kệ đấy."
"Em không ngắm lung tung!" Quý Duy Tri lẩm bẩm: "Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ, bác sĩ Lục cũng nói rồi, anh có vết thương, không được thức khuya, cũng không được... khụ, vận động kịch liệt."
Thịnh Tuy cười tươi: "Lúc này anh lại có vết thương rồi à?"
Quý Duy Tri gật đầu như gà con mổ thóc.
Dù sao mấy câu lấp liếm đều bị Quý Duy Tri giành mất rồi, Thịnh Tuy không tranh, chỉ có thể lấy lời của Lục Đồng ra: "Nhưng bác sĩ Lục cũng từng nói, vận động thích hợp có lợi cho việc hồi phục."
"Thế..." Quý Duy Tri không còn cách nào khác, nếu nói không muốn là nói dối, từ lúc trên xe là cậu đã kêu gào muốn cho ai kia đóng dấu mình: "Thế thì anh vận động cẩn thận một chút nhé."
Một tiếng cuối cùng y như muỗi kêu, nếu không phải hai người cách nhau rất gần, suýt nữa Thịnh Tuy chẳng nghe thấy.
Dễ thương quá, bé con đỏ mặt chừng như đang phạm quy vậy.
"Chỉ cần em đừng vung vẩy lung tung, hẳn là anh có thể tiết kiệm được chút sức." Thịnh Tuy gãi làn da mỏng manh bên dưới cằm cậu, khẽ hỏi: "Thế Tri Tri có nghe lời không?"
Chỗ trái tim của Quý Duy Tri đã sắp bị ghẹo cho tan thành nước rồi, vừa tê vừa nóng, chỉ hận không thể nâng nó đưa vào lòng bàn tay người ta.
"Em nghe mà."
"Ngoan quá."
Sau câu ấy, Quý Duy Tri càng đánh mất lý trí.
Trong tim, trong cơ thể chỉ đầy ắp duy mỗi Nhị gia. Cậu muốn được thương nhiều hơn, cũng muốn để Nhị gia được vui sướng, nhưng cậu không nỡ làm người ta đau, vậy nên cậu gắng sức phối hợp, ngay cả tiếng rên rỉ cũng thay đổi liên hồi, chừng như không giống với cậu của thường ngày.
Lông bé sói ướt cả rồi, móng vuốt cào nên một giường toàn nếp nhăn, còn để lại ba vệt ngón tay trên lưng người đàn ông.
...
Mưa tạnh.
Người vẫn ấm, đêm vẫn dài.
Quý Duy Tri được Thịnh Tuy chở che dưới thân, ngủ mà ngủ chưa được, thoải mái đến nỗi ngâm nga mãi, chốc chốc thì gọi "Nhị gia", gọi xong còn không nói gì, chọc cho tim người ta ngứa ngáy.
"Sao thế này?" Thịnh Tuy ghẹo: "Lại làm nũng."
Quý Duy Tri lăn lộn tới lui, gối lên cánh tay của Thịnh Tuy mà vẫn chưa chịu yên, chỉ lo nghịch eo của người ta.
Trên vòng eo gầy là một lớp cơ bụng săn chắc, là biểu tượng của sự kỷ luật và tập luyện thời gian dài, sờ rất sướng tay.
Hai người tắm chung xong, lúc quay về nhìn thấy ga giường đã trở thành dáng vẻ tàn tạ thì nhìn nhau cười, chỉ đành tìm tấm ga giường mới để thay. Dẫu sao trời vẫn chưa ấm hẳn, Thịnh Tuy không dám để Quý Duy Tri trần như nhộng chạy lung tung, nửa dỗ dành nửa cưỡng ép mặc áo ngủ cho ai kia.
Sau một hồi lăn lộn, hai người cùng nằm ngủ, cả thân thể và tâm hồn đều sảng khoái.
Quý Duy Tri gối lên ngực anh, lắng nghe nhịp tim, nói không đầu không đuôi: "Nhị gia ơi, chiêu sinh học kỳ mới ở trường quân đội Bạc Thành bắt đầu rồi."
Tiếng đập dưới tai tăng nhanh thấy rõ.
"Anh biết."
Quý Duy Tri nói: "Trong danh sách, em... chưa thấy anh."
"Ừ, anh không báo danh."
Quý Duy Tri sợ anh không vui, tay ôm anh chặt thêm: "Vì vai hả anh? Nếu anh rất muốn về đội, có lẽ... em hỏi Thượng tá Tiêu thử xem đặc cách được không —"
"Không cần." Thịnh Tuy không thể để Quý Duy Tri mở lời chuyện này, cho dù có, anh cũng không bằng lòng đi con đường không thanh không bạch: "Anh nghĩ kỹ rồi."
Ban đầu Thịnh Tuy từng do dự về giấc mộng dang dở giữa đường, do dự về những hiểu lầm và chênh lệch thân phận quá mức với người thương.
Nhưng bây giờ quả thực anh đã nghĩ kỹ. Cho dù xem xét từ phương diện nào, quyết định trở về đội cũng rất thiếu khôn ngoan.
Với bả vai và độ tuổi của anh, chưa nói đến việc có thể vượt qua sát hạch hay không, nhỡ vượt qua thật, rất có khả năng một lần nữa nhà máy lại rơi vào cảnh không chủ.
Không đáng.
Vả lại, có một số chuyện, chỉ có thân phận "Thịnh Nhị gia" mới có thể làm, Thịnh Tuy năm đó chỉ biết múa đao cầm súng không cáng đáng nổi.
"Thỉnh thoảng anh cũng sẽ do dự, cái gì mới là đúng, phải làm thế nào mới có thể hoàn thành giấc mộng của Quý tiên sinh." Thịnh Tuy cúi đầu, thuận lý thành chương biến nụ hôn này trở thành hôn môi: "Nhưng khi anh nhìn thấy nhiều đồng chí như thế, bỗng nhiên anh cảm thấy không nhất thiết phải "về" nơi đâu mới có thể hoàn thành ước nguyện. Trên thực tế, anh thích hợp với vị trí hiện tại hơn. Anh đã từng vì những chuyện vặt ngày xưa mà mâu thuẫn mãi, thậm chí xem nhẹ chuyện thực ra anh cũng rất thích kinh doanh."
Góc mặt tuấn tú của Thịnh Tuy lộ rõ dưới ánh trăng, dường như dịu dàng hơn thường ngày: "Dù thế nào đi nữa, vạn sự khác đường, nhưng con đường này không cô độc."
Quý Duy Tri sững sờ trong thoáng chốc, song dường như những điều ấy đã nằm trong dự liệu.
Tựa gió mát trăng thanh, quyết đoán, chân thành, đây là Nhị gia của cậu.
"Anh cứ mạnh dạn làm đi Nhị gia." Quý Duy Tri cười tít mắt nói.
Thịnh Tuy cảm thấy anh phải cho Quý Duy Tri biết dự định của mình nên anh nói với cậu kế hoạch tương lai, bình thường như đang nói "Anh đã mua một ít khoai tây":
"Ngày trước anh đã xin một khoản quỹ từ thiện cho hội từ thiện, phản hồi khá tốt, rất nhiều phú thương ở Bạc Thành đều nhập hội. Những thứ này có thể dùng để xây phòng học, tòa giảng đường. Vả lại tiền tiết kiệm hiện tại của anh cũng không ít, có thể quyên làm khoản chi tiêu lưu động."
"Công ty phà tạm thuộc về cục Quân Chính, không cần anh để tâm. Bây giờ thứ duy nhất anh không dám động là nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh, nó là đồ của ba em, anh muốn giao quyền lựa chọn cho em."
Lúc Thịnh Tuy nói đến những việc này, anh chẳng dao động dữ dội, gần như thả lỏng như thường.
Quý Duy Tri lắc đầu: "Nó là của anh."
Thịnh Tuy không lên tiếng, kéo ai kia vào ngực mình.
Điều khiến người ta tiếc nuối là vào thời điểm vô tình lại đa tình như này, hiến toàn bộ gia sản để giúp nước quả thực chẳng phải chuyện gì hiếm lạ. Vỏn vẹn gần một tháng, hơn mười dòng họ đã hào phóng đóng góp, vì ủng hộ hậu phương mà tiêu tán hết gia sản.
"Thầy trò Đại học Nhạn Thành rất quan trọng với nhà máy dầu trẩu." Lời này của Thịnh Tuy xem như đã đưa ra quyết định cho Cần Thịnh.
Quý Duy Tri cắn một cái lên cằm anh: "Anh thấy đúng thì cứ việc làm. Dù ở nơi nào đi chăng nữa, anh đều là ngôi sao của em."
— Ngôi sao mà cậu từng muốn nhón chân cũng chẳng đủ để với tới.
Quý Duy Tri hôn yết hầu anh. Một nụ hôn tỉ mỉ rơi trên đầu cậu, tay cậu bị ai kia nắm chặt.
"Không cần em nhón chân cho đủ," Thịnh Tuy nhìn lòng tay Quý Duy Tri chăm chú rồi nói: "Anh sẽ tự đi về phía em."
***
Thuận Tụng Thương KỳAAAAAAAAAA