Xe lửa tròng trành cả một đường, vất vả đấy nhưng cũng rất vui. Đặc biệt sau khi một tốp học sinh lên xe, cả chuyến tàu cũng náo nhiệt hẳn lên.
Vốn dĩ trên chuyến xe này đa số là người trưởng thành, hoặc là dẫn theo vợ con, buồn phiền vì chuyện kiếm sống sau khi đến Vân Thành, hoặc là luân phiên túc trực, sợ rằng xảy ra rắc rối nào đó trên đường, người nào mà chẳng có một đống lo ngại?
Nhưng nhóm người mới lên xe không như thế, rõ ràng khuôn viên trường mới của họ vẫn chưa xây dựng xong, biết đâu mấy tháng sau địa điểm trường cũ sẽ bị nổ đến độ chẳng ai nhận ra, nhưng họ vẫn cười ha ha cả ngày, còn kéo mọi người cười chung, chỉ hận không thể mở rộng cả đoàn tàu thành bạn cùng trường.
Mấy giảng viên cũng bất lực lắm, không trông nổi đám nhóc này, chỉ có thể quậy—— làm chung thôi, dù sao cũng đã như vậy rồi, vui cười mấy ngày có hề gì đâu?
Hôm nay, một tốp người đang ngồi vây quanh cùng nhau ca hát. Có một cô bé cũng là người tài, trên đường thoát thân, cô cõng cây guitar. Trên đường đi, cây guitar bị đứt mất hai dây đàn, cô dùng những dây còn lại để đàn nhạc.
Họ đến từ năm sông bốn biển, hát phương Nam, hát núi cao biển xa, đường trắc trở và dài, hát mai này, cùng tỏa sáng với nhật nguyệt.
Tiếng hát xuyên qua đám đông ồn ã đến phía cuối hành lang.
Đúng lúc gặp chiều tà, ánh tà dương vàng óng ả mạ lên những người từ muôn nơi ngồi trên khắp sàn tàu một sắc cam. Hai hộp đựng cơm bày bên cạnh, nhưng chẳng ai ăn được mấy miếng.
Khoảng thời gian này hai người đều không được thả lỏng. Quý Duy Tri thì khỏi phải nói, Thịnh Tuy bị tách biệt trên tàu cũng không quên hoạt động của hội từ thiện và việc làm ăn ở bên Bạc Thành. Một tuần cả hai không thấy mặt nhau được mấy lần, rất khó nghĩ rằng đây là đôi người yêu đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt.
Vậy nên họ lại càng giành giật từng phút từng giây để thân thiết với nhau.
Hành lang không bóng người, Quý Duy Tri cố ý tìm Thịnh Tuy ăn bữa cơm, thuận theo đó xem xét tình hình giao thông.
Ăn nhưng chẳng ăn cho đàng hoàng, Quý Duy Tri cười lấy lòng: "Đút em."
"Há miệng nào." Một giây sau, cái muỗng được đưa qua.
Quý Duy Tri đắc ý nhai xong, cơn lười nổi lên là chẳng muốn cử động, mềm nhũn người mà gối lên chân Thịnh Tuy, giống như một bé thú nhỏ được chăm sóc cho vui vẻ.
"Thoải mái chưa?"
"Dạ." Tiếng hừ thốt ra từ trong xoang mũi.
Thịnh Tuy quở cậu: "Lúc này biết dính lấy anh, đi từ sớm làm gì."
Anh đây là đang phàn nàn chuyện Quý Duy Tri bận đến nỗi chẳng thấy bóng dáng. Cậu trai không chấp nhận lời tố cáo ấy, mái tóc vô ý cọ trên ống quần của người đàn ông: "Sớm cũng bám lấy anh."
Thiếu tá mạnh mẽ vang dội ở bên ngoài ấy vậy mà trong góc xó không người lại khác thường thế này đây. Thịnh Tuy không lung lay, xách cổ áo phía sau của cậu mà cười: "Vừa mới ăn xong, toàn là dầu mỡ mà em lại cọ anh."
"Cứ cọ đấy, cọ rồi em rửa cho anh." Quý Duy Tri dần ngang ngược, chống thẳng tay hôn mấy cái lên mặt ai kia: "Em không chỉ cọ, em còn hôn anh nè."
Thịnh Tuy nào nỡ để cậu rửa thật, ngoài miệng nói là không vệ sinh, trong lòng đã vui sướng không biết đêm nay là đêm nào nữa rồi, anh vừa xoa vừa nắn mặt cậu: "Người lớn quá nhỉ, còn không đứng đắn thế này."
"Với anh mà cần đứng đắn cái gì, cả ngày đứng đắn ở bên ngoài chưa đủ mệt hay sao?" Quý Duy Tri hôn xong thì lại nằm như cũ, thoải mái nhắm mắt ngủ nghỉ.
Xe lửa ngả nghiêng, trên hành lang ngoại trừ tiếng tu tu xình xịch cũng chỉ còn lại tiếng hát đồng thanh của một nhóm người.
Quý Duy Tri hỏi: "Nhị gia ơi, bên ngoài đang hát cái gì thế?"
Thịnh Tuy dỏng tai xác nhận một hồi, anh đáp: "Bài hát của Đại học Nhạn Thành."
"Đại học Nhạn Thành..." Quý Duy Tri không mở mắt, vùi đầu vào giữa đùi trong: "Quả thực tốp thầy trò bọn họ rất dễ thương."
Nếu đã nói đến Đại học Nhạn Thành, Thịnh Tuy cũng không muốn giấu giếm, anh hỏi thẳng: "Vậy sao? Chẳng hạn Bùi tiên sinh kia?"
Quý Duy Tri tò mò: "Anh biết anh ta hả?"
Người này liên quan nhiều đến chuyện xưa trong quá khứ, hơn nữa Quý Duy Tri từng gặp anh ta, Thịnh Tuy tiện thể nói thêm mấy câu: "Đâu chỉ biết, anh còn từng cãi nhau với anh ta trên "Thời Báo"".
"Thời Báo" là tờ báo mang tính toàn quốc, mỗi người viết đều phát biểu bình luận trên đó. Bình thường đầu kỳ một ai đó bỗng nhiên nổi tiếng thì kỳ thứ hai sẽ có người xuất bản sách bác bỏ này kia, cứ tới lui như vậy, náo nhiệt biết bao.
Quý Duy Tri ngồi dậy, hỏi: "Có cả chuyện này ư?"
"Ừ, bút danh của anh ta là Hoài Chương, viết xã luận giỏi lắm."
Vừa nói như thế thì Quý Duy Tri đã có ấn tượng, quả thực cậu từng nghe thấy bút danh ấy, nhưng chưa từng liên kết nó với Bùi Sơn.
"Sao anh biết bút danh của anh ta?"
"Sao anh không biết cho được, ban đầu thành viên của hội từ thiện," Thịnh Tuy thoáng dừng lại, giọng điệu bình thường, tựa như chỉ đang bàn về chuyện thời tiết hôm nay có thể thế nào: "Có anh ta."
"?" Quý Duy Tri trừng to mắt.
Thịnh Tuy tưởng cậu ngạc nhiên vì quy mô của hội từ thiện, anh giải thích: "Mặc dù Bùi tiên sinh là người Nhạn Thành, nhưng lúc đó sức ảnh hưởng của hội từ thiện rất lớn. Bùi Sơn tham gia không ít hoạt động."
Quý Duy Tri ngước mắt nhìn Thịnh Tuy, trông cậu hơi ủ rũ: "Lần sau anh đừng dùng giọng điệu qua quýt bình thường như vậy để nói tin tức quan trọng đến nhường ấy được không?"
Suy cho cùng Thịnh Tuy đã biết Bùi Sơn sẽ đi Vân Thành từ lâu, chẳng trách anh thấy cũng không cảm thấy chuyện này khó tin.
"Được, nghe em." Thịnh Tuy đồng ý.
Quý Duy Tri nhìn dáng vẻ tựa gió thoảng mây bay của người trước mặt, vừa thích vừa đau lòng, đầu quả tim cũng chua xót tê dại, cậu không nhịn được mà nhào vào trong lòng ai kia.
"Sao lại bám lấy anh rồi." Thịnh Tuy không biết vừa nãy cậu nghĩ gì trong cái đầu nhỏ của mình.
"Em hơi mệt." Đúng lúc câu này mang theo cả âm mũi: "Nhị gia ơi, xoa bóp cổ cho em được không anh?"
Đương nhiên Thịnh Tuy đồng ý, anh xoay mặt cậu lại, tay thì xoa nắn trên gáy cậu: "Em còn được nghỉ bao lâu?"
"Hai mươi phút, lát nữa em phải dẫn đám bọn họ tập vài bài huấn luyện trong phòng." Quý Duy Tri nói.
Thịnh Tuy che mắt cậu lại, nhỏ giọng nói: "Nhắm mắt ngủ một lát đi em."
Quý Duy Tri lắc đầu: "Không muốn."
Vất vả lắm mới trộm được thời gian chợp mắt, tranh thủ từng giây từng phút để ở riêng với nhau còn không kịp, sao Quý Duy Tri nỡ ngủ rồi lãng phí thời gian.
Nhưng hai người họ cũng chưa bao giờ nói được bao nhiêu chuyện nghiêm túc, một hồi thì Thịnh Tuy chọt mặt cậu chơi, chốc chốc lại xoa tóc cậu, nói toàn những lời đâu đâu, nhưng mãi vẫn chê thời gian ngắn quá không đủ ở lại lâu.
Ngoài cửa sổ, tà dương chảy ánh vàng, xe lửa băng qua một cánh đồng. Ánh hào quang rọi ửng đỏ khuôn mặt của họ.
Quý Duy Tri nhìn ánh chiều tà lướt qua, cậu nghĩ, rồi sẽ có một ngày như thế, không cần trải qua những ngày trốn đông trốn tây nữa. Chuyện mọi người muốn làm đều có thể làm được, quốc gia cổ kính Ngũ Nhạc đi lên, cả Giang lẫn Hà đều cuồn cuộn chảy về Đông, về phía mặt trời nóng cháy.[2]
Đương lúc thất thần, bài ca hợp xướng bỗng thay đổi. Là đám Ôn Thiệu Kỳ tham gia vào nhóm hát ca, bây giờ mọi người đang hát vang bài ca của Trường quân đội Bạc Thành.
"Đường khó đi, chân chẳng chùn, sáu biển trời cao đầy rực rỡ." Sức xuyên thấu của giọng hát cực kỳ mạnh, ngay cả Quý Duy Tri cũng nghe thấy rõ ràng từng chữ một: "Gánh đất trời, sống vì dân, lan chi cỏ thơm, sừng sững mênh mông."[3]
Tiếng hợp ca luôn cảm hoá người ta, càng khỏi nói đến lời hợp ca của một nhóm thanh niên tràn đầy sức sống. Những người ấy trung khí mười phần, lại khí thế hiên ngang, làm Quý Duy Tri nhớ đến cảnh tượng lúc cậu mới nhập ngũ được học bài ca này, đôi mắt cũng ửng đỏ.
Bỗng nhiên, có một chất giọng quen thuộc vang lên trên đầu, mang theo luồng khí ấm nóng, trầm thấp mà hát cùng: "Há đâu chẳng biết biên đình khổ, dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm."
Quý Duy Tri mở mắt, phát hiện miệng Thịnh Tuy đang vừa khép vừa mở cùng giai điệu.
Hoàng hôn dần buông xuống, để lại màn đêm hỗn độn.
Trong nửa tỏ nửa mờ, người đàn ông nhìn về phía màn đêm, trong mắt còn vương ánh nước, không biết đang nghĩ điều gì.
Quý Duy Tri hiểu những khó khăn mà anh phải gánh, trái tim dâng trào một hồi chua sót.
"Nhị gia." Cậu đến rất gần, cong môi, mổ từng cái một lên cằm người đàn ông.
Tình này cảnh này khiến Quý Duy Tri rất có mong muốn bày tỏ: "Thực ra trước kia em mãi không hiểu được, lúc đó tại sao anh thà rằng gánh nhiều hiểm lầm như vậy cũng phải đến nước X học kỹ thuật dầu trẩu."
"Không chỉ anh, nhóm Bùi tiên sinh muốn di dời sách học cũng đốt hết một nửa, trên bản thảo còn dính cả máu. Em đang nghĩ rằng, tại sao vậy?"
"Mọi người trốn đông trốn tây, tha hương xứ người là đang sợ ư? Là không dám ở lại vùng đất tranh đấu ác liệt nhất ư? Nếu sợ thật, tại sao còn hy sinh mạng sống để bảo vệ những thứ không có sinh mệnh?"
"Nhưng sau này nhìn anh, em lại hiểu. Chiến trường của một vài người không có bom đạn, nhưng họ mãi mãi sẽ bảo vệ phần xương sống trên lĩnh vực của mình."
Thịnh Tuy cũng vậy, Bạch An Hiền cũng vậy, Chu Kiều Nguyệt cũng vậy, mọi người ở Đại học Nhạn Thành cũng vậy, ai cũng vậy — Không cần khắp nơi ngợi ca, chỉ vì non nước bao la.
Bỗng nhiên Quý Duy Tri nhớ đến câu hỏi mà cậu thường hỏi lúc còn nhỏ — Tầm Sơn, "Tầm" là gì?
"Tại sao ư, anh cũng không biết." Thịnh Tuy chìm trong bóng râm: "Lúc đó anh chỉ muốn hoàn thành di nguyện của ba em, điều hành tốt hội từ thiện."
"Nhưng bây giờ, có lẽ anh muốn tìm một nơi. Ở nơi đó anh hùng có thể thấy mặt trời, ra ngoài không cần trao đổi giấy phép tô giới, không có người chịu đói, không có bất kỳ ai dám bắt nạt chúng ta nữa."
"Anh muốn... Ở đó chúng ta có thể sống một cách đường hoàng." Thịnh Tuy hơi bùi ngùi: "Đội trời đạp đất mà sống."
"Sẽ có thôi." Quý Duy Tri nằm trong ngực anh, chọt cằm anh, giọng mềm mại: "Rồi sẽ có thôi, anh đừng buồn, em tìm cùng anh."
"Lúc nãy anh buồn một chút." Thịnh Tuy không hề tránh né: "Nhưng bây giờ vui hơn nhiều rồi."
Quý Duy Tri ngẩng mặt tranh công: "Vì hôn là thuốc thần."
Thịnh Tuy không lường trước được đáp án này, được chọc cho vui vẻ: "Phải, nụ hôn của em là thuốc thần."
Quý Duy Tri im lặng một hồi: "Vậy em hôn anh thêm mấy cái nhé."
Nói rồi, quân gia còn không ngại xấu hổ thật, vòng lấy cổ người ta, một hồi thì dán lên má, một hồi thì hôn trán, lúc đến khoé môi thì hôn chậm nhất, đầu tiên cậu phải cọ chỗ mũi rồi mới cắn môi dưới của anh.
Cũng may định lực của Thịnh Tuy tốt nên mới chống đỡ nổi, anh còn có thể bắt lấy da mặt mỏng của cậu trai mà ghẹo: "Hôm nay sao em mời gọi thế này?"
"Chẳng phải em sợ lại lâu ngày không gặp à." Quý Duy Tri bĩu môi, bất mãn: "Hai chúng ta bận đến thế, phải quy định số lượng nụ hôn sau khi gặp nhau, bằng không tình cảm sẽ nhạt phai."
Buồn cười sao, lúc mới bắt đầu Quý Duy Tri ngay cả hôn cũng nhút nhát, hôm nay cứ như bị cái gì rớt trúng đầu nên cứ liên tục đòi hôn.
Mặc dù những đụng chạm hời hợt kia không quá giống nụ hôn rực cháy hay ướt át, nhưng Thịnh Tuy vẫn cảm thấy rất mới mẻ.
"Cách thức quy định thế nào?"
Quý Duy Tri ngẫm nghĩ: "Một ngày hôn ba cái thì sao? Sáng trưa tối mỗi buổi một lần — Chậc không được, vậy hôm nay đạt chuẩn mất rồi, phải hôn nhiều thêm."
Cậu cũng không đếm rõ mình đã hôn người ta bao nhiêu cái, ước chừng qua loa xong thì bổ sung: "Một ngày mười lăm cái nhé. Hôm nay còn thiếu một cái cuối cùng!"
Thịnh Tuy nhìn cậu chăm chú, lắc đầu.
"Chê nhiều?"
"Chê ít." Thịnh Tuy kéo ai kia vào lồng ngực mình, siết chặt cánh tay, anh kề bên vành tai cậu, gần như khẽ khàng mà nói bằng hơi thở: "Muốn hôn cả cơ thể của em, em tính giúp anh xem, phải hôn bao nhiêu mới đủ?"
Một lúc sau, Quý Duy Tri lại quay về trạng thái khô nóng đến độ hoảng hốt ban đầu, màu máu nhanh chóng vụt lên đến mang tai, cậu giận dỗi nói: "Già mà không đứng đắn."
***
Thuận Tụng Thương Kỳ[1] Chú thích bài hát giống trong "Sao dời"
[2] Bắt nguồn từ bài thơ "Sao chổi Halley". Chắc chắn năm không đúng, tôi chỉ cảm thấy câu này khá hợp với ngữ cảnh.
[3] Có tham khảo hoặc trích dẫn từ "Mạn Giang Hồng" sáng tác bởi thầy La Dung, "Thiệp giang" của Khuất Nguyên, "Thiếu niên hành" của Vương Duy, bài hát của học viện quân sự Hoàng Phố, Đại học Hồ Nam và các trường khác.