Quý Duy Tri không hiểu nội tình mà hé miệng, cậu bị chiếc lưỡi mềm mại xâm chiếm ngay lập tức. Mắt của cậu vẫn mở to đầy sững sờ, tay cũng không biết đặt ở chỗ nào, cậu cười ngây ngô liên tục, dùng lưỡi ngoắc lấy đối phương theo bản năng.
Thịnh Tuy nhẹ nhàng che mí mắt của cậu, dạy cậu cách nhắm mắt. Quý Duy Tri ngoan ngoãn vô cùng, bị hôn đến nỗi mặt đỏ rực cũng không nói gì, cậu cắn môi Thịnh Tuy như đang trừng phạt, nhưng tay lại ôm chặt lấy cổ đối phương.
Sau nụ hôn dai dẳng, Quý Duy Tri lau khóe miệng sáng bóng, giọng nói trở nên ngọt dính.
"Nếu anh đã nói em tốt," Cậu nhào vào ngực Thịnh Tuy, hỏi với vẻ cực kỳ tủi thân: "Vậy anh đừng mãi nghĩ sẽ đẩy em ra nữa..."
Thịnh Tuy tự biết mình đuối lý nên anh chỉ đành vuốt tóc cậu, dịu dàng dỗ dành.
Giờ đây băn khoăn cũng băn khoăn rồi, xoắn xuýt cũng đã xong, Thịnh Tuy không thể nào đẩy cậu ra, vả lại anh không đành lòng buông tay, dù sao anh cũng đã trút hết lời ra ngoài nên cứ dứt khoát chẳng ai phải giả vờ nữa.
Quý Duy Tri khóc đến nỗi chóp mũi ửng đỏ, trông mà thương, làm trái tim Thịnh Tuy cũng rối bời.
"Khoảng thời gian trước anh cứ trêu ghẹo thả thính em, còn dám lạnh nhạt em..." Quý Duy Tri hít mũi: "Bây giờ hôn cũng hôn rồi, nếu anh còn dám biến mất thì anh chắc chắn là cầm thú thật luôn!"
Bé con luôn có lý, rõ ràng người nói "hai chúng ta đến đây thôi" là bản thân cậu, người rung động trước cũng là cậu, nhưng phải nói như kiểu Thịnh Tuy không phải con người vậy.
"Anh không định trốn đâu." Thịnh Tuy cười chua xót.
Vừa nãy chỉ là lời đúng lúc đến đó nên anh mới nói ra nỗi sợ thầm kín nhất. Nhưng bình thường những thứ ấy đều bị anh giấu rất kỹ, chẳng mảy may chứa đựng chút tình cảm sến súa nào.
"Vậy anh cho em ôm thêm một lát." Không biết có phải vì nguyên do vừa mới nhận kích thích quá lớn hay không, trọng lượng cả cơ thể cậu đều dựa hết lên người Thịnh Tuy: "Em mệt rồi."
Vết hằn chỗ ấn đường của Thịnh Tuy dần dần thả lỏng, anh khẽ hỏi: "Hôm nay em vẫn đi à?"
Anh đang ám chỉ việc Quý Duy Tri càn quấy thu dọn hành lý lúc nãy.
Nhắc đến việc ấy, Quý Duy Tri vẫn hơi ngượng ngùng: "Đã giới nghiêm rồi, không đi được."
Bấy giờ nét cười mới dần dần hiện trên gương mặt của Thịnh Tuy, ngay cả giọng nói cũng có thêm mấy phần sức sống.
"Nghỉ ngơi sớm chút nhé em." Thịnh Tuy nói.
Quý Duy Tri kéo dài ngữ điệu, lầm bầm: "Em sợ tối."
Thịnh Tuy nhướng mày.
Giờ đây chuyện của quá khứ đã rồi, quan hệ của hai người cũng tăng tiến vùn vụt, Quý Duy Tri làm nũng với anh cũng chẳng sao hết. Nhưng Thịnh Tuy thật sự không chịu nổi quân gia nói chuyện như thế, mỗi lần Quý Duy Tri ra sức ngoan ngoãn, trái tim của Thịnh Tuy cũng theo đó run rẩy hai lần.
"Vừa nãy anh khiến em nhớ lại nhiều chuyện đau lòng như thế, chẳng phải anh nên dỗ dành em sao?" Quý Duy Tri kéo âm cuối thật dài, gối cằm trên mu bàn tay, cậy sủng mà kiêu: "Bằng không tối nay anh chẳng ngủ yên được đâu."
Thịnh Tuy thở dài, gãi cằm cậu: "Vậy thì em lên lầu với anh."
Bé con cười hì hì hai tiếng, tựa như không xương vậy, chỉ lo đồng ý, còn bản thân mình lại chẳng hề động đậy.
Không lẽ em ấy đang đòi ôm?
Thịnh Tuy chỉ đành tháo kính mắt, nhét vào túi áo, đan hai tay vào nhau rồi nâng cậu trai lên.
Thân hình của quân gia không hề gầy yếu song lúc này lại yếu ớt đến lạ, cậu tựa trong ngực Thịnh Tuy không buông tay, ôm lấy cổ người đàn ông, trông cứ như cô vợ nhỏ.
"Vai anh có đau không?" Ngón tay Quý Duy Tri lượn vòng ở chỗ vết thương.
Thịnh Tuy lắc đầu: "Chút cân nặng của em anh vẫn chịu được."
"Thế thì chắc chắn cái khác anh cũng chịu được." Quý Duy Tri chắc chắn: "Em cảm thấy anh nên luyện tập thêm, biết đâu vẫn có thể tham gia chiêu sinh năm sau."
Thịnh Tuy biết hôm nay Quý Duy Tri bám người là để chọc cho anh vui, anh rất muốn cười hiểu ý để Quý Duy Tri cũng yên lòng, nhưng suy cho cùng trong lòng anh còn đè nén chuyện như vậy, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được.
Nụ cười của Quý Duy Tri cũng chẳng xuất phát từ đáy lòng là bao, hai người ngầm hiểu trong lòng, tắm rửa xong, họ nằm trên giường trong thinh lặng.
Tối nay trôi qua rất nhốn nháo, họ nói thẳng với nhau, còn trao nhau nụ hôn trong lúc đầu óc lộn xộn. Giờ đây hai người có giả vờ mờ ám cũng không vờ nổi nữa nên dứt khoát thẳng thừng ngả bài.
Quý Duy Tri lật người, mặt đối lưng, chọt cơ bắp căng chặt.
"Sao thế?" Chẳng ngờ rằng Thịnh Tuy không dỗ cậu như lúc bình thường, vừa lên giường đã quay lưng, hơi lạnh nhạt.
"Có phải anh ăn sạch sẽ xong thì muốn hối hận rồi không?" Quý Duy Tri nói ra lời khiến người ta giật mình: "Lúc trước anh còn biết vỗ về em, sao hôm nay hôn xong là chẳng để ý người ta thế?"
Bấy giờ Thịnh Tuy mới quay người, nói với đôi phần bất lực: "Em nói xem tại sao?"
Quý Duy Tri ngây thơ: "Em không biết."
Thịnh Tuy sợ thật, với cách thả thính mà không tự biết của Quý Duy Tri thế này, người có lực tự chủ cũng phải buông vũ khí thôi.
Anh cảm nhận được phần nhiệt tình giấu kín dưới chăn nên xin tha: "... Ông trời con ơi, đừng bắt nạt anh mà."
Không ai có thể từ chối một Thịnh Tuy nói chuyện như thế. Quý Duy Tri vâng lời dừng lại, lăn vào trong ngực Thịnh Tuy, ngủ ngoan. Nhưng chưa được bao lâu, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông đã khiến cậu rạo rực không yên.
Không thể không nói Thịnh Tuy duy trì cực kỳ tốt, cơ bắp đều đặn khỏe khoắn, thắt eo hẹp nhưng khe rãnh rõ ràng.
Bộ phận khó tả của Quý Duy Tri bắt đầu rục rịch ngóc đầu. Cậu chột dạ thả lỏng tay, cọ qua hướng ngược lại.
"Né cái gì?" Trong bóng tối, Thịnh Tuy thình lình nói.
Quý Duy Tri cười xấu hổ: "Anh cũng đang thức à?"
Thịnh Tuy tính toán tóm lấy cơ hội ghẹo cậu, lấy câu ban đầu của Quý Duy Tri để ghẹo cậu một cách sâu kín: "Trước kia em còn biết ôm anh, sao hôm nay hôn xong lại muốn né tránh rồi."
Quý Duy Tri ngượng đến độ hoảng hốt, cậu ho hai tiếng: "Có khả năng giống với nguyên nhân anh không để ý em ban nãy đó."
Bé con hiếm khi thông suốt. Thịnh Tuy đào gốc tìm rễ: "Vậy à, thế em nói thử xem, tại sao anh không để ý đến em?"
Quý Duy Tri nhận ra mình bị trêu chọc nên càng xụ mặt hơn, cậu cuộn chăn lật người ngủ: "Còn phải nói nữa hả? Anh tự cúi đầu nhìn xem chăn bên phía mình nhô cao nhường nào kìa."
Do đó hai người không dám nói chuyện nữa, nói tiếp không biết chừng lại quậy ra chuyện không đúng mực nào đây.
Một đêm ấy trôi qua theo cách vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào như thế.
Bất kỳ ai trải qua một sự việc quan trọng đến nhường này đều phải hoà hoãn mất một hồi, may sao Quý Duy Tri chỉ hơi nghịch ngợm ở chỗ Thịnh Tuy vậy thôi, cậu vẫn có thể xử lý công việc khi đã ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Duy Tri chạy đến cục để chuẩn bị.
Thời gian gấp rút nhiệm vụ quan trọng, cho dù yêu thầm trở thành sự thật, Quý Duy Tri cũng không dám trì hoãn quá nhiều thời gian ở chỗ Thịnh Tuy.
Đã lâu rồi Thịnh Tuy chưa thả lỏng, đã lâu anh chưa được ngủ một giấc tròn, nhưng hôm qua anh ngủ rất ngon giấc.
Lúc Quý Duy Tri ra ngoài, cậu cố ý thả nhẹ bước chân, còn chuẩn bị xong một bàn đồ ăn sáng, vì sợ nguội nên cậu đặt bên lò sưởi âm tường.
Thịnh Tuy ngồi trước bàn ăn bữa sáng, bỗng dưng anh cảm thấy không chân thực. Tháng ngày như thế này dường như đã trôi qua rất lâu, nhưng rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên họ xác định quan hệ. Tất thảy đều như thói quen, sớm đã khắc vào trong xương, nhưng mỗi một lần đều có niềm vui mới đầy bất ngờ.
Quần áo quân gia cởi xuống lúc đi vẫn còn chất ở đó, Thịnh Tuy tiện thể nhặt lên giúp cậu rồi gấp gọn.
Mất đi sự che chắn của quần áo, một khối ngọc dương chi màu trắng thình lình xuất hiện trên ghế sô pha. Anh nhìn kỹ thì thấy có mảnh giấy được để bên khối ngọc, viết rằng: [Sinh nhật vui vẻ].
Trái tim không nghe theo sự điều khiển mà loạn nhịp.
—— Mấy hôm trước cậu trai cứ ra ngoài mỗi ngày, bận rộn hơn nửa ngày trời là để làm món quà sinh nhật này đây.
Ngọc bội màu trắng thuần không chút tỳ vết đã được lòng bàn tay ủ ấm, là hình nhánh trúc, xung quanh miếng ngọc sạch sẽ trong suốt, không dính chút bụi bẩn nào. Tài nghệ thô sơ, nhưng vẫn có thể nhìn ra cậu đã tốn không ít công sức.
Anh lật qua mặt khác, bên dưới khắc năm chữ:
[Liêu liêu tầm sơn hải]
(Quạnh quẽ tìm non nước)Lúc còn nhỏ Quý Duy Tri từng hỏi anh tại sao lại chọn tên chữ là "Tầm Sơn". Anh nói rằng, tìm núi non vạn lý, nguyện đơn bóng độc hành.
May sao Thịnh Tuy cũng xem như tốt số. Trước đó có Quý Nhượng trải đường, về sau lại có Quý Duy Tri. Anh chưa bao giờ cô độc trên con đường này.
Thịnh Tuy cẩn thận xỏ dây qua khối ngọc, đeo ở vị trí cách trái tim gần nhất.
Hình như mặt sau cũng có xúc cảm lồi lõm không bằng phẳng. Anh lật lại, phát hiện trên nhánh trúc vẫn còn một hàng chữ Khải bé xíu.
Anh mở kính lúp ra, lau dấu vết trên ngọc trắng, tìm kiếm trên khối ngọc.
Nhìn thấy quang cảnh sau khi phóng to, Thịnh Tuy tháo kính xuống dụi khóe mắt ẩm ướt.
Đó là một hàng chữ mới được khắc lên sáng nay, liên kết với câu đã viết ban nãy thì tựa như đang bày tỏ vậy.
Trên mặt sau viết rằng: [Tuế tuế hữu thanh an]
(Muôn đời được bình an)***
Thuận Tụng Thương KỳThanh An có hai nghĩa! Tri Tri của chúng ta thật sự rất giỏi!
***
Đôi lời của mình:Đến đây thì mình muốn giải thích một chút. Thực ra Tầm Sơn là tên chữ của Thịnh Tuy, Tầm Sơn theo nghĩa thuần Việt là "tìm núi" đó. Tiếp đến là hai câu mà Quý Duy Tri khắc trên khối ngọc, theo mình cảm nhận thì hai câu vừa chơi chữ theo tên của hai người, vừa chứa đựng rất nhiều ý hay nếu bạn giải nghĩa ra.
寥寥寻山海 –
Liêu liêu tầm sơn hải, có tên chữ Tầm Sơn của anh Tuy, và
"quạnh quẽ tìm non nước" vừa hay lại đúng với tư tưởng, suy nghĩ, lối đi của Thịnh Tuy đó giờ. Còn
岁岁有清安–
Tuế tuế hữu thanh an, cũng giống vậy, Thanh An là tên chữ của bạn Tri, có thể hiểu đây là câu chúc của bạn Tri dành cho Thịnh Tuy, rằng Thịnh Tuy mãi sống an yên, hoặc là muôn đời Thịnh Tuy đều có Thanh An. Vậy nên ở chương này mình sẽ để cả phiên âm Hán Việt và cách edit giải nghĩa của mình để các bạn hiểu hơn nhé.