Tìm Núi

Chương 38




Nửa đêm, Quý Duy Tri nằm trên giường, một hồi lâu sau vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, khắp tâm trí cậu đều là giấy trắng chữ đen, và gương mặt của Thịnh Tuy.

"Sính lễ" "Người hưởng lợi" "Thay đổi kinh doanh"...

Những từ kia lượn lờ trong giấc mơ của cậu.

Làm sao đây?

Quý Duy Tri đang tự hỏi ba chữ ấy. Không phải cậu mông lung về tình cảm, dẫu sao hai người đã chọn ra những lời không thể rõ hơn nữa rồi, bây giờ chỉ thiếu một cơ hội tốt, đợi cậu làm quà xong sẽ cho người ta "danh phận".

Chuyện cậu mông lung là không biết Thịnh Tuy đi theo con đường nào. Nghe lý do anh tặng nhà máy cho cậu có vẻ rất hợp lý, nhưng Quý Duy Tri luôn cảm thấy tiếp đó sẽ còn xảy ra chuyện.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, ngày mai còn có ca làm sớm, cậu dứt khoát xuôi theo mạch suy nghĩ của Thịnh Tuy trước đã, đi ngủ quan trọng.

Suy cho cùng bên phía Thịnh Tuy đã chuẩn bị vẹn toàn, Quý Duy Tri càng không dám để anh mạo hiểm.

Mặc dù dưới con mắt của nước X hai người đã thay đổi lớp vỏ ngoài, nhưng lúc nào Quý Duy Tri cũng nghĩ lại mà sợ, cậu lo rằng sự tình sẽ phức tạp thêm. Giờ đây cách thức an toàn nhất vẫn là di dời càng sớm càng tốt.

Kế hoạch ban đầu của cục Quân Chính là đợi cơ sở hạ tầng bên phía Vân Thành hoàn thiện hết, hai bên trao đổi xong rồi hẵng lên đường. Nếu tuỳ tiện đẩy nhanh ngày tháng, trên gặp điều phối nhân sự dưới gặp điều phối phương tiện thiết bị, tất thảy đều rất phiền phức.

Vậy nên Quý Duy Tri vội nữa cũng vô ích, vẫn phải tìm người có thể đưa ra quyết định.

Hôm sau, tòa nhà cục Quân Chính đèn đóm sáng rực.

Quý Duy Tri đi thẳng lên lầu, tìm đến phòng làm việc của Tiêu Tòng Nguyệt, lúc cậu chuẩn bị gõ cửa đi vào theo thói quen thì nghe thấy hình như bên trong đang cãi nhau.

Là giọng của Tiêu Tòng Nguyệt:



"Tôi cảnh cáo cậu Bạch An Hiền, toàn bộ nhân viên của cục Quân Chính đã chuẩn bị cho chiến đấu hơn một tháng để có thể thẳng lưng mà làm người, đây là giới hạn, lùi đi đâu cũng không được!"

"Bàn không được thì cậu nhân lúc còn kịp mà nói, đừng ở đó làm chậm trễ việc chuẩn bị chiến đấu. Cho dù chúng tôi phải liều cái thân này cũng sẽ không đồng ý để cậu bô bô cái miệng đem của báu còn lại của ông cha ra phá hỏng đâu!"

Tiêu Tòng Nguyệt đang nổi giận với Bạch An Hiền ư?

Quý Duy Tri do dự một hồi, đợi người bên trong cúp điện thoại mới gõ cửa.

"Thượng tá." Quý Duy Tri nghiêm chào.

"Đến rồi à?" Tiêu Tòng Nguyệt đặt điện thoại xuống, vuốt ngực cho thuận khí: "Vừa nãy cậu cũng nghe thấy rồi."

Quý Duy Tri không muốn bình luận lung tung, cậu lắc đầu.

Tiêu Tòng Nguyệt hơi cáu kỉnh nắm lấy tóc mình: "Nước X vẫn khăng khăng đòi tiếp nhận mạch máu thực nghiệp của chúng ta mới chịu bàn chuyện, Bạch An Hiền đang thảo luận tiến hành khởi động phương án đàm phán khác. Tôi bàn ** cậu ta! Thực nghiệp do tư nhân điều hành vốn dĩ là mưu sinh trong kẽ hở, nếu chúng ta chắp tay dâng nó cho người ta thì thật sự toi luôn!"

Thực ra không phải họ không biết Bạch An Hiền đang liều toàn bộ sức lực để đọ sức, bảo vệ một chút thời gian và trạng thái cân bằng thảm thương, đảm bảo ít nhất trước khi các xí nghiệp trọng điểm thuận lợi rời đi sẽ không phải chịu ảnh hưởng từ xung đột hai thành.

Nếu cái ngày mâu thuẫn leo thang đến thật, hễ là người có chút lòng chính trực đều không thể nuốt giận vào bụng.

Đây cũng chính là mục đích đến đây lần này của Quý Duy Tri. Cậu nói thẳng vào vấn đề: "Do đó, nếu dự tính tệ nhất, kiến nghị của tôi là di dời trước thời hạn. Như vậy áp lực bên cục Ngoại vụ cũng sẽ ít hơn rất nhiều."

"Đi trước thời hạn... tôi cũng từng nghĩ đến việc này." Tiêu Tòng Nguyệt kiệt sức dụi mắt, thở dài: "Có lẽ cậu không biết, mấy ngày trước nước X đăng báo, ép một doanh nhân hợp tác với họ, còn cử người đâm anh ta. Dựa theo mức độ càn rỡ này, nếu chúng ta còn không di dời, không chắc nước X có thể ầm ĩ ra chuyện gì nữa đây."

Tiêu Tòng Nguyệt sợ Quý Duy Tri vẫn đang làm khó dễ Thịnh Tuy, ngay cả tên họ của người đó cũng cố ý không nhắc đến.

Quý Duy Tri thở dài, thầm nói rằng sao tôi không biết chuyện này cho được, nếu tôi không biết thì làm gì đứng đây nói chuyện với chú.

Cậu gật đầu phụ hoạ: "Đúng, là lý do này."

Tiêu Tòng Nguyệt giải quyết dứt khoát: "Vậy thì nắm chắc đi. Đa số nhà máy mới bên Vân Thành vẫn chưa khánh thành, chỉ có thể thúc giục cả hai bên xem sao, phải xuất phát trước Tết. Còn năm nay... có thể cậu phải theo họ đến phía Nam đón rồi."

Nhưng đẩy trước thời hạn nhiều như thế cũng có không ít nan đề. Quý Duy Tri nhắc nhở: "Nếu phải xuất phát nhanh nhất có thể, rất có khả năng sau khi chủ nhà máy đến Vân Thành phải tạm thời ở trong sân bãi, điều kiện rất gian khổ; Vả lại, còn có thiết bị tinh vi của nhà máy, vận chuyển phức tạp, phải có người quản lý tự mình đi theo để đưa vào vận hành, như vậy vị trí gia quyến đi cùng..."

"Những việc này đều phải dàn xếp hết sức có thể, nếu thực sự không được cũng chỉ có thể chịu khổ một chút thôi." Tiêu Tòng Nguyệt ra quyết định luôn rất quyết đoán: "Nếu tất thảy đều thuận lợi, sớm nhất là khi nào có thể rời đi?"

"Còn phải bàn bạc số tàu trống với Bộ Đường Sắt[1], thêm cả thời gian đóng gói vận chuyển..." Quý Duy Tri tính toán: "Ít nhất cũng phải đến cuối tháng."

Tiêu Tòng Nguyệt gật đầu: "Lập tức chuẩn bị."

Quý Duy Tri nhận lệnh, nghiêm chào chuẩn bị cáo biệt.



"Đợi đã." Tiêu Tòng Nguyệt bỗng gọi cậu lại.

Quý Duy Tri thu chân về, đứng ở chỗ cũ.

"Cậu thân là người phụ trách, phải đi cùng để bảo vệ họ." Tiêu Tòng Nguyệt thăm dò.

Quý Duy Tri không hiểu tại sao phải nhắc đến việc này: "Đương nhiên ạ."

Tiêu Tòng Nguyệt ngập ngừng muốn nói: "Nhị gia nhà họ Thịnh cũng sẽ ở trên chuyến xe đó..."

Quý Duy Tri bỗng nhiên tỉnh ngộ, thầm nói rằng lãnh đạo ơi chú nhọc lòng thật, song ngoài mặt cậu vẫn giữ nụ cười chân thành khiêm nhường: "Thượng tá chú yên tâm, tôi có tính toán trong lòng."

"Thế thì tốt. Vừa hay mượn cơ hội sớm chiều gắn bó, hai người cố gắng xoa dịu quan hệ một chút." Nhằm xoa dịu bầu không khí, Tiêu Tòng Nguyệt nói tránh: "Vì đại cục, phải bỏ qua thù riêng càng sớm càng tốt."

Quý Duy Tri nhức đầu, thầm nói rằng cuốn sổ nhỏ ghi thù cũng sắp bị tôi xé, quăng luôn rồi.

Nhưng cậu không thể phớt lờ mặt mũi của lãnh đạo được, cậu nói như nhận lệnh: "Được, dựa theo lời của chú, bây giờ tôi sẽ tìm anh ấy nói chuyện phiếm."

Tiêu Tòng Nguyệt vẫn tưởng cậu đang nói đùa cho vui, chú nói một cách bất lực: "Đừng lắm lời với tôi. Trước kia tôi đã muốn hỏi cậu rằng, rốt cuộc phải là chuyện to tác đến nhường nào, đáng để cậu bướng bỉnh nhiều năm như vậy?"

"Đó là chuyện rất to tác ạ, chung thân đại sự đấy." Quý Duy Tri nói với vẻ nửa thật nửa giả.

"..." Tiêu Tòng Nguyệt không trêu nữa, chẳng moi được một câu hay ho nào từ miệng cậu, dứt khoát bảo cậu đi nhanh nhanh.

Tối đó Quý Duy Tri thông báo khẩn cấp đến mọi quản lý công ty, đợi xử lý xong việc rồi về nhà, phòng khách đã chẳng còn ai, nhưng có ngọn đèn đang chiếu sáng cho cậu.

Bình thường Thịnh Tuy sẽ không ngủ sớm như thế. Quý Duy Tri lo lắng, cậu vẫn muốn nhìn tận mắt mới yên tâm đi ngủ.

Vậy nên cậu lên lầu, gõ vang cửa phòng ngủ của Thịnh Tuy.

Tiếng xào xạc vang lên một hồi. Người đàn ông xuất hiện ở cửa, cổ áo ngủ mở toang để lộ lớp cơ bắp mỏng trước ngực, tay áo cũng xắn lên đến khuỷu tay, tóc hơi rối, chân trái còn xỏ sai dép.

Trông dáng vẻ này, hẳn là anh vừa mới bị đánh thức.

"Anh ngủ rồi à, em xin lỗi..." Quý Duy Tri ngượng ngùng vò đầu.

Giọng mũi của Thịnh Tuy hơi nặng, mắt nhập nhèm, nhưng anh vẫn vô thức bịt tai của Quý Duy Tri.

Chóp tai hồng hồng, còn hơi nóng.



Thịnh Tuy hỏi: "Sao thế em, lại có sấm sét à?"

"Không có không có." Quý Duy Tri bịa một lý do: "Chẳng phải chuyện di dời vào nội thành đã thông báo xuống rồi sao, em xác nhận với anh một chút."

"Cần Thịnh có thể chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa trong ba ngày, em đừng lo lắng."

"Thế thì tốt." Quý Duy Tri thấy tinh thần của anh không tệ, cậu đang chuẩn bị đi, bỗng nhiên nhớ ra gì đó nên vòng về: "À phải rồi, mỗi người đều có thể dẫn một người nhà đi theo, anh... nhìn thấy chưa?"

"Ừ."

"Anh chuẩn bị đưa ai theo thế?" Quý Duy Tri thăm dò.

Sau khi Thịnh Tuy nhận được thông báo di dời thì anh vẫn luôn bận rộn với biên lai hàng hóa của nhà máy dầu trẩu, hoàn toàn không chợp mắt, lúc này khó khăn lắm chớp lấy thời gian rảnh để ngủ bù, ngủ mê man đến nỗi não cũng thiếu nhanh nhạy.

Một người buồn ngủ thì miệng dễ nói hớ linh tinh: "Anh nào có gia quyến cần dẫn theo đâu? Đưa suất này cho người khác..."

Nói rồi lại cảm thấy không thích hợp, Thịnh Tuy xoa ngón trỏ: "Đợi đã, em không cần giữ suất này, phải không em?"

Quý Duy Tri chưa từng thấy thời điểm Nhị gia mơ màng thế này, chỉ mong sao được nhìn thêm hai cái, rồi cậu chạm phải ánh mắt láo liên của người trước mặt: "Đương nhiên em không cần, anh định thế nào."

"Vậy thì không có vấn đề gì, cho người khác suất đó đi." Thịnh Tuy ngáp, xoay bả vai, anh ngước mắt nhìn Quý Duy Tri chăm chú rồi cười: "Chúng ta không dùng đến."

***

Chú thích:

[1] 铁道部门 – Bộ Đường sắt Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa: Bộ Đường sắt cùng được sinh ra với nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa từ năm 1949 và cũng là một trong những bộ thu dụng nhân công nhiều nhất Trung Quốc, giải tán vào năm 2013. (Theo Baidu)