Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Chương 36





Ngọc Loan nhìn cô ta chằm chằm với ánh mắt giận dữ khiến Hà Trang có chút hốt hoảng. Vốn nhìn thấy Ngọc Loan hiền lành, chưa bao giờ thấy Ngọc Loan đáng sợ như lúc này, cả người cô ta có chút run rẩy. Nhưng không để cô ta run rẩy lâu, Ngọc Loan đã giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta. Hà Trang quá bất ngờ, cô ta không hề có sự chuẩn bị gì nên lảo đảo lùi lại vài bước rồi va vào cái ghế phía sau, ngã phịch xuống.
Tay ôm lấy bên mặt bị cái tát của Ngọc Loan làm đỏ ửng lên, tức giận quay đầu nhìn Ngọc Loan, ánh mắt hằn học, miệng nói không nên lời:
- Cô….
- Để mình nói cho Trang hiểu – Ngọc Loan không chút sợ hãi hay hối lỗi, nhìn cô ta phẫn nộ nói – Vũ Phong, anh ấy là người, không phải là đồ vật, càng không phải là vật sở hữu của mình hay bạn. Anh ấy có cảm xúc của riêng mình, và anh ấy tự làm chủ bản thân anh ấy. Mình không thể điều khiển cảm xúc của anh ấy, Trang càng không thể. Anh ấy yêu ai, và quyết định ở bên cạnh ai, mình sẽ tôn trọng ước nguyện của anh ấy. Cho nên, mình sẽ không đem Vũ Phong ra làm vật đánh cá đâu. Trang bảo , Trang yêu anh ấy, nhưng mà mình khinh thường cái tình yêu đó của Trang. Trang coi anh ấy là gì? Tùy tiện đem anh ấy ra đánh cá, nếu Vũ Phong biết được thì sao đây. Anh ấy chắc chắn sẽ rất thất vọng, rất đau lòng vì câu nói này của Trang.
- Vậy thì cô hãy rời xa anh ấy đi. Trả Vũ Phong lại cho tôi, anh ấy là của tôi. Là của tôi, cô hiểu chưa? – Hà Trang gào thét, lời của Ngọc Loan khiến cô ta tái mặt, quả thật cô sợ hãi nếu như Vũ Phong biết được truyện cô tùy tiện đem anh ấy ra đánh cá, chắc chắn sẽ rất thất vọng về cô, nói không chừng anh ấy sẽ rời xa cô vĩnh viễn.

- Mình đã nói, nếu anh ấy là của trang thì sẽ mãi mãi là của Trang. Từ trước đến nay, mình chưa hề giành giật Vũ Phong với Trang cả. Mình đã nói, mình tôn trọng ý nguyện của Vũ Phong. Yêu không phải là chiếm đoạt hay sở hữu. Yêu là hy vọng người mình yêu được hạnh phúc. Chỉ cần Vũ Phong hạnh phúc thì dù anh ấy ở bên Trang hay bất kì cô gái nào khác, mình cũng đều chúc phúc cho anh ấy. Còn bây giờ, chỉ khi nào Vũ Phong bảo mình tránh xa anh ấy, nếu không dù chỉ là một ngày được ở bên cạnh anh ấy, mình cũng sẽ trân trọng, sẽ cố hết sức để anh ấy được hạnh phúc, được vui vẻ từng phút từng giây. Đó chính là tình yêu của mình dành cho anh ấy, không ích kỷ, không tư lợi, một tình yêu trong sáng.
Hà Trang đứng im lặng không biết phản bác ra sao nữa, cô ta tự nhận tình yêu của cô ta không sánh bằng Ngọc Loan. Nếu như Vũ Phong không phải là một công tử giàu có, không phải chàng hoàng tử trong mơ của biết bao cô gái. Không phải anh đối với cô rất mực chiều chuộng, rất kiên nhẫn, thậm chí luôn nghe theo những yêu cầu vô lý của cô thì có lẽ cô đã rời xa anh từ lâu rồi. Vũ Phong khiến cô rất cảm động, không biết ngoài anh ra, sẽ có bất cứ người đàn ông nào yêu cô như thế, cho nên cô muốm chiếm lấy anh, giữ lấy anh ình.
Cô không muốn bất cứ cô gái nào khác ở bên cạnh anh, cô sợ một ngày nào đó anh chán cô, anh sẽ rời xa cô. Cho nên dù phải đánh mất tình bạn này, cô cũng chấp nhận.
Nhưng giờ đây, đối mặt với những câu nói này, lòng cô thấy hổ thẹn vô cùng, cô quả không có tư cách gì yêu Vũ Phong, đừng nói là tranh giành anh. Nhưng mà, dù biết như vậy thì sao, dù cho cô chỉ toàn nhận tình yêu của Vũ Phong thì sao, chẳng phải cô đã cho anh đời con gái mình rồi hay sao? Vậy thì anh nhất định phải là của cô.
Không nói không rằng, Hà Trang ưởng ngực hất tóc của mình, nhìn Ngọc Loan đầy kiêu hãnh, sau đó thu dọn đồ đạc của mình mà rời đi, sau tiếng đóng sầm cửa lại.
Cánh cửa vừa đóng lại, Ngọc Loan buông mình ngồi xuống ghế thở dốc. Chưa bao giờ cô lại lấy hết can đảm của mình ra như lần này. Cả người phát run lên, quả thật là chưa bao giờ cô dùng giọng nói đanh thép như thế để nói chuyện với người khác cả.
Hà Trang đã đi rồi mà tim cô vẫn còn đập mạnh không ngừng nghỉ, cô không biết, nếu Hà Trang còn ở lại, cô sẽ trụ vững thêm được bao nhiêu lâu nữa.
Nhưng trong lòng, có một cảm giác sợ hãi, có điều gì đó dường sắp xảy ra. Chính cái thấy độ cao ngạo trước khi rời đi của hà Trang chính là điều cô e ngại. Hà Trang xưa nay chưa bao giờ là cô gái chịu lùi bước hay thỏa hiệp khi muốn có thứ gì đó.

- Reng…..reng….
Điện thoại vang lên làm Ngọc Loan thức tỉnh, cô hít thở thật sâu rồi đưa tay bóc máy. Giông Vũ Phong vang lên trong điện thoại:
- Công ty có chút rắc rối, có lẽ anh sẽ họp đến tối. Em cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ cơm anh đâu. Anh bảo thư ký mua cơm hộp ăn là được rồi.
- Công ty xảy ra chuyện gì vậy? – Ngọc Loan nghe giọng Vũ Phong đầy mệt mỏi, cô lo lắng hỏi.
- Xảy ra vài sự cố, cần phải giải quyết ổn thỏa, nếu không….không có gì đâu – Vũ Phong không muốn cô lo lắng thêm nên chuyển đề tài – Em nhớ ngủ sớm.

- Em biết rồi – Ngọc Loan cũng không muốn quấy rầy Vũ Phong nhiều nên đáp nhanh rồi cúp máy.
Cô ở nhà, đi đứng không yên, trong lòng thấp thỏm, vừa lo lắng việc công ty Vũ Phong xảy ra chuyện, vừa lo cho bao tử Vũ Phong. Anh rất kén ăn, cơm văn phòng bên ngoài dù ngon mấy cũng ăn rất ít, buổi trưa miễn cưỡng ăn qua loa, thường thì buổi tối đi tiếp khách, anh cũng ăn qua loa, nhưng về nhà đều muốn ăn cơm nhà. Cho nên cô thường chờ anh về nhà, hâm nóng thức ăn lại cho anh ăn cơm.
Bây giờ xem ra dù có về nhà, cũng không có tâm trạng ăn cơm, bữa trưa ăn cơm hộp, buổi chiều cũng ăn cơm hộp, bao tử Vũ Phong chắc chắn sẽ không chịu nổi. Ngọc Loan suy nghĩ, cuối cùng cô quyết định sẽ nấu cơm chiều rồi mang đến cho Vũ Phong. Sẵn tiện tìm hiểu xem, Vũ Phong đang gặp chuyện gì.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 7