"Cái gì?! Còn dây chuyền?!" Tiểu Trinh thốt lên không thể tin.
Còn từ nước ngoài chuyển về Đài Loan, anh, anh rốt cuộc đã tốn mất bao nhiêu tiền?
"Nếu không còn vấn đề gì, tôi xin phép." Xác định hàng đã giao tận tay khách, người quản lý rời đi.
Người dàn ông trung niên vừa rời khỏi, tất cả những nhân viên trong công ty đều vây lấy Tiểu Trinh.
"Chị Trinh, bạn trai chị thật giàu có!"
"Cũng không phải bạn trai, là bố Hoan Hoan tặng phải không?" Có người nắm bắt thông tin rất nhanh, đã biết việc Hoan Hoan xông vào ngăn cản hôn lễcủa Quan Trí Đàn.
"Thật là tuyệt, chị Trinh, anh Quan đang theo đuổi chị sao? Đúng không? Đúng không?" Trợ lý hưng phấn hỏi.
Cảm giác trở thành tiêu điểm của mọi người rất kỳ quái. Tiểu Trinh xấu hổkhông biết làm thế nào, không nói được câu gì. Nhưng mà…. Cảm giác đượcngười khác hâm mộ, cũng rất hay…
Nghĩ như vậy, có phải đã quá hư vinh không?
"Xin lỗi, cô Kỉ Tiểu Trinh có ở đây không ạ?" Một đứa bé trai cầm một bó hoa hồng, đứng ở cửa công ty hỏi.
"Có. Giao hoa à? Ai đưa vậy? Họ Quan đúng không?" Người trợ lý đã đi theo Tiểu Trinh ba năm, còn nóng vội hơn cả cô.
"Là hoa của anh Quan Trí Đàn…. Cô Kỉ, phiền cô ký nhận." Người giao hoa đưa cô một tờ hóa đơn.
Bó hoa gần như che kín hết người cô, cô đành đặt bó hoa xuống, rồi kí tên.
"Chị Tiểu Trinh, có thiệp nè!" Trợ lý vui mừng, cười đến mức mắt cũng híplại, vươn ngón trỏ chỉ vào một chiếc thiếp nho nhỏ giữa đóa hoa, bêndưới dòng chữ "Gửi Tiểu Trinh" là ba chữ "Quan Trí Đàn" thật to, giốngnhư cố ý để người khác thấy.
"Mau xem đi!" Chị Khâu tề mi lộng nhãn huých khuỷu tay cô.
"Không phải giống mọi người nghĩ đâu, bọn tôi không có…." Quay lại.
Nói là như vậy, nhưng chính mình cũng cảm thấy phản bác bạc nhược thế nào.
Noel như thế này là lần đầu tiên. Mặt cô đỏ như lửa, trước mắt bao nhiêungười, cầm tấm thiếp trên bó hoa, che che lấp lấp mở ra.
Chỉ có một hàng chữ — Noel vui vẻ, ăn tối với anh nhé, anh sẽ đến đón em.
Cái gì? Anh sẽ đến đón cô? Không đúng, sao anh biết hôm nay cô từ HongKong về, cô vốn định ngày mai mới về mà!
Chẳng lẽ là….
"A Khôn lại bán đứng tôi?" Khi cô ở Thượng Hải có làm khó dễ A Khôn, anhchỉ xấu hổ cười, xoa xoa hai má đã sưng, nói nắm đấm của A Đàn rất cứng, anh rất sợ, anh đành đầu hàng thế lực ác mà bán đứng cô.
Sau khi trả lời sự quan tâm của đồng nghiệp, Tiểu Trinh ôm hoa và vòng tay trốn vào văn phòng, mở máy tính bắt đầu vẽ bản đồ, muốn dùng công việc để khôngsuy nghĩ về những hành động của Quan Trí Đàn, nhưng lại thường xuyên bịphân tâm, nhìn về bó hoa hồng nở rộ để trên ghế sofa, còn có chiếc vòngtay với viên kim cương xanh rực rỡ…
Một suy nghĩ bỗng nhảy vào đầu.
"Anh ấy không phải là… muốn bù lại trước đây chứ?"
Trong những dịp lễ, như sinh nhật, valentine hay Noel, tặng hoa và quà đếncông ty của bạn gái, khiến bạn gái trở thành tiêu điểm chú ý, phươngthức theo đuổi truyền thống này, cô chưa bao giờ được nhận.
Hơn nữa những ngày lễ trước đây, cô cũng phải đi làm để kiếm tiền, về chuyện quà và hoa, cô cũng không quá để ý.
Không, thật ra cô rất để ý.
Khi đó cô bao nhiêu tuổi? Mười tám, hai mươi tuổi, đúng độ tuổi thiếu nữmộng mơ, nhưng cô ép buộc bản thân không được để ý, cần phải nhìn vàothực tế trước mắt, ép chính mình không được để lộ sự chờ mong, tạo áplực cho A Đàn.
Trước kia chưa từng theo đuổi, bây giờ anh muốn theo đuổi cô sao?
"Thích không?"