Tìm Lại Niềm Vui Cũ

Chương 9




Ta vừa tức giận vừa đau lòng, cắn chặt môi, quay người toan bỏ đi, nhưng vừa nhấc chân đã bị Lục Phi nắm lấy cổ tay, kéo mạnh vào lòng.

Hắn ôm ta từ phía sau, cằm tựa lên vai ta, khẽ thở dài: "Là ta không tốt, không nên chọc giận công chúa."

Lòng ta đau đớn vô cùng, càng cố kìm nén thì nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

"Lục Phi, ta đã được Sở quốc đưa đến hòa thân, là thê tử của chàng, chẳng lẽ chàng nghĩ chàng c.h.ế.t đi, ta còn có thể bình an vô sự mà tái giá sao?"

“Công chúa..."

"Đừng gọi ta là công chúa nữa!" Ta quay phắt lại, giận dữ nói, "Chẳng lẽ ta không có tên sao? Tên tự của ta là Doanh Chi, chàng rõ ràng đã biết, nhưng vẫn cứ gọi ta là công chúa, rốt cuộc là có ý gì?"

Lục Phi không đáp, hắn im lặng tiến lại gần, mạnh mẽ hôn lên môi ta.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với sự dịu dàng, kiềm chế trước đây.

Nó mang theo sự xâm chiếm mãnh liệt và một chút tuyệt vọng liều lĩnh.

Ta lại không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại từ những cơn đau nhói kia, ta nắm bắt được một chút an ổn mong manh.

"Doanh Chi." Hắn dịu giọng dỗ dành ta, "Là lỗi của ta, đừng giận nữa được không?"

Ta thật dễ dỗ dành, nghe hắn gọi tên mình như vậy, cơn giận liền tan biến.

Nhưng ta cũng muốn nhân cơ hội này để thương lượng điều kiện với hắn, bèn cố tình nghiêm mặt nói: "Vậy chàng phải đáp ứng một yêu cầu của ta."

"Yêu cầu gì?"

"Đêm nay động phòng với ta."

Lời vừa dứt, Lục Phi còn chưa kịp phản ứng, A Thất đang quỳ bên cạnh bỗng đứng bật dậy, chạy biến đi như một cơn gió.

"..."

Ta ngơ ngác nhìn theo bóng A Thất khuất dần, Lục Phi vẫn thản nhiên như không: "Đừng lo lắng, A Thất chỉ là ngại ngùng thôi."

Lục Phi không trả lời ta, ta coi như hắn đã ngầm đồng ý.

Tối hôm đó, ta mang theo một bình rượu, đi gõ cửa phòng hắn.

Đây là điều ta học được ở chốn lầu xanh.

Các tỷ tỷ nói với ta, lần đầu tiên trải qua chuyện đó, không tránh khỏi căng thẳng, để giảm đau, có thể uống rượu cho đến khi say nửa tỉnh nửa mê.

Ta không sợ, chủ yếu là lo Lục Phi sẽ sợ.

Trước đây ở chốn lầu xanh, tú bà đã truyền dạy cho ta quá nhiều kinh nghiệm, những cuốn sách tranh lưu truyền khắp phố phường, hầu như ta đều đã xem hết, nhưng chưa từng tự mình trải nghiệm.



Huống hồ Lục Phi tuy gãy chân, nhưng thực sự rất tuấn tú.

Đêm hôm đó ta mặc áo mỏng xông vào, nhìn thấy hắn... hắn...

Nhớ lại cảnh tượng đêm đó, tai ta nóng bừng, cảm giác nóng rực lan từ tận đáy lòng đến đầu ngón tay.

Lục Phi uống hai chén rượu, chống cằm ngồi trên chiếc giường đối diện ta, mỉm cười gọi ta: "Doanh Chi."

Giọng nói ấy thấm đẫm hơi men, mang theo chút khàn khàn và trầm thấp, lập tức khơi dậy những ý nghĩ ngổn ngang trong lòng ta, khiến chúng càng thêm mãnh liệt.

Ta chớp chớp mắt, uống cạn ngụm rượu cuối cùng, loạng choạng đi đến trước mặt hắn.

Lục Phi ngẩng đầu nhìn ta.

"Mấy hôm trước phu quân cùng ta ngắm cảnh, than thở trời thu se lạnh, cả hồ sen tàn úa." Ta nói bằng giọng nũng nịu, "Nay ta có một đóa sen, nở mãi không tàn, phu quân có muốn cùng ta thưởng thức không?"

Cách nói nửa văn nửa bạch này là do tú bà dạy ta.

Bà ta từng nói, nam nhân thường thích những nữ nhi có tài, nhưng lại không muốn họ quá tài giỏi, tốt nhất là chút tài năng ít ỏi đó đều có thể dùng cho họ.

Lục Phi quả nhiên khác biệt, hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời này.

Chỉ bất lực nhìn ta: "Nói tiếng người."

Ta kéo vạt áo, để lộ đóa hoa sen được xăm tinh xảo trước mặt hắn: "Lục Phi, ta cho chàng xem một bảo bối."

Ánh mắt hắn nhìn sang, lập tức trở nên sâu thẳm.

Sau đó, chúng ta cứ thế mà hòa quyện vào nhau.

Dù đã say đến choáng váng, ta vẫn nhớ đến đôi chân bị thương của Lục Phi, nên từng cử động đều hết sức cẩn thận.

Chẳng mấy chốc, ta đã mệt đến toát mồ hôi.

Hắn nắm chặt lấy bàn tay đang quờ quạng của ta, nhìn ta thật sâu: "Doanh Chi."

Ta thở hổn hển đáp: "Hửm?"

"Nàng thật sự sẽ không hối hận sao?" Lục Phi nhìn sâu vào mắt ta, ánh sáng lấp lánh nhảy múa trong đáy mắt hắn, "Có vài chuyện một khi đã xảy ra, sẽ không thể quay đầu lại."

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Đến lúc này rồi mà hắn còn nói những lời như vậy.

Không thấy ta đã mệt mỏi rã rời rồi sao?

Ta hoàn toàn mất kiên nhẫn, cúi đầu cắn mạnh vào hõm vai hắn, nói một cách giận dữ: "Hoặc là cố gắng, hoặc là im miệng."