Tìm Lại Anh Và Một Lần Nữa Yêu Anh

Chương 5: Bố về (Phần 2)




Nhìn đồng hồ đã bốn giờ hơn, Chi Nga xắn tay vào làm bếp. Dù sao cũng chả có ai hỗ trợ, nên phải làm sớm thôi. Cô cắp hai cái rổ lên vườn nhà thím. Bà nội rảnh hơn mẹ, lại có thím ở nhà nên nhà bên ấy trồng rất nhiều loại rau củ quả. Trước mặt mọi người bà luôn miệng nói muốn ăn thì lên mà hái, nhưng mà cứ vác rổ tới là thấy bà lườm nguýt. Được một hai lần như thế là mẹ thà đi chợ mua rau chứ chả dám lên đấy hái. Nhưng hôm nay bà còn bận buôn chuyện trên nhà trên đâu có thời gian mà lườm nguýt. Chi Nga cắt lấy bảy, tám trái mướp, nhổ một nắm hành hoa và một củ gừng, cắt một quả bí xanh, hái thêm mấy trái cà chua với một rổ rau sống. Có một mình Chi Nga không dám làm nhiều món. Làm mỗi món số lượng nhiều hơn một ít là được rồi.

Thịt lợn rửa sạch. Thịt này có một phần ba là mỡ, để kho tàu ngon nhất nhưng mà món đó là món lạ ở quê trong thời gian này. Mẹ còn chưa biết nấu, sao mà Chi Nga dám trổ tài? Thôi tốt nhất là luộc, thái mỏng. Trẻ con ăn được với cơm, người lớn có thể quấn rau sống chấm mắm ăn. Vừa hay bố mang về một chai nước mắm ngon nữa chứ.

Anh trai hớn hở đi về, chìa ngón tay cái đắc thắng về phía Chi Nga. Cô nhìn anh trai bằng ánh mắt sùng bái khiến Kha càng đắc ý. Nhưng đột nhiên mặt Chi Nga xịu xuống.

“Sao thế?” Kha vội vàng hỏi.

“Hôm rồi mẹ dạy em cách ngồi trông bếp củi mà em quên, hic, giờ làm sao anh? Hôm nay muộn mẹ mới về, không có cơm thì…”

Chi Nga mới nói đến đây đã thấy mắt Kha đảo nhanh nhìn vào nhà chỗ bà nội ngồi. Mới mười tuổi, nhưng anh trai có vẻ đã ý thức được hiềm khích của bà nội đối với mẹ rồi. Chi Nga giả bộ thăm dò.

“Hay em nhờ bà nội nhé?”

“Nhờ làm gì?”

Kha hơi gắt, thằng nhóc nhìn Chi Nga hỏi:

“Anh trông được bếp, nhưng em có biết nấu không?”

Chi Nga chỉ chờ có thế, vỗ ngực tự hào.

“Cơm mấy hôm nay anh ăn, chả em nấu thì ai?”

“Nhưng hôm nay đông người!” Giọng Kha có chút chần chờ.

“Một lát mẹ về làm cùng em là xong ấy mà!”

Thế là Chi Nga cho thịt và mấy nhánh hành khô đập dập vào nồi nước rồi đặt lên bếp cho Kha trông. Cô chạy ra giếng rửa sạch rau và làm công việc vất vả nhất: thái thịt bò. Nếu cơ thể trưởng thành thì thái nửa cân thịt bò với cô không có vấn đề gì, nhưng một con nhóc sáu tuổi, con dao đã to hơn tay nó thì đó lại là cả một vấn đề. Cũng may kỹ năng thái của Chi Nga tốt, sau hơn nửa tiếng xoay vần thì cũng xong miếng thịt bò. Chi Nga bê mâm nguyên liệu chuẩn bị tốt vào bếp, không quên úp cái lồng bàn tránh tro bụi.

Mở vung nồi thịt, dùng đũa thăm thử thấy thịt đã được. Chi Nga vớt thịt ra đĩa. Nhờ Kha giã nửa bát lạc sống rồi đổ vào nước luộc thịt. Đợt canh sôi lên cho mướp đã thái nhỏ vào, cuối cùng trước khi bắc ra thì cho hành hoa và nêm vừa miệng. Món này dù Chi Nga chỉ đạo nhưng đụng tay đụng chân nhiều nhất là Kha. Thế nên cô cứ nức nở khen món mướp nấu lạc anh trai nấu ngon hết sảy khiến mũi Kha càng phổng, càng hăng máu giúp em gái.

Chi Nga bắc chảo lên bếp vừa luộc thịt xong, đổ lạc từ hũ sành ra, hướng dẫn Kha cách rang. Món này tương đối dễ, Chi Nga ngồi bên canh chừng là được. Bếp bên cạnh cũng được nhóm lên, Chi Nga cho mỡ vào xoong phi thơm với hành rồi cho cà chua cắt nhỏ vào đảo, sau đó đổ khoai tây vào đảo tiếp. Thêm ít nước và gia vị, đun chừng mười phút thì đậy vung, nhấc khỏi bếp, vùi vào tro ấm ngay sát hai bếp. Như vậy khoai vừa thơm vừa nhừ, vừa không phải đun lâu. Sau đó bếp lại được nhóm lớn để phi hành tỏi thật thơm làm món thịt bò xào bí xanh. Bếp bên cạnh lạc vừa rang xong được cho vào ủ trong khăn sạch. Chi Nga xào xong thịt bò, lại nhấc nồi khoai tây lên, nêm lại và cho hành vào là xong. Vừa lúc ấy mẹ về.

Thấy mọi người đang ngồi nhà trên cười đùa vui vẻ, nhìn cửa bếp chỉ thấy có hai đứa trẻ con chạy ra đón mẹ. Mắt mẹ thoáng đỏ lên. Mẹ vội vã lên nhà chào ông bà rồi chạy xuống bếp, không kịp nhìn bố với nhìn ánh mắt mỉa mai của bà nội. Vừa chạy xuống bếp, định hỏi bố mua cái gì về làm cơm thì thấy mấy món đã làm xong, mẹ kinh ngạc lắp bắp:

“Bà nội hay thím hai nấu cho mấy đứa vậy?”

Hai anh em quay sang nhìn nhau cười cười. Kha đáp:

“Mẹ, con với em nấu đấy!”

Mẹ ngồi xụp xuống ôm hai đứa vào lòng, lẩm bẩm:

“Có ai bắt các con làm đâu?”

“Hai đứa con muốn giúp mẹ mà.” Chi Nga lí nhí trả lời, nghe giọng có vẻ sợ trách cứ.

Quả nhiên mẹ vội tươi cười.

“Mẹ không trách hai đứa, để mẹ xem, hai đứa làm được gì rồi.”

Mở lồng bàn ra, thấy ba khối thịt lớn luộc chín tới còn chưa cắt miếng, hai đĩa to bò xào. Bên cạnh là một nồi đầy khoai tây xào và một nồi to canh mướp nấu lạc. Nhấc cái thìa lên thử, thấy món nào nêm nếm cũng vừa miệng, mẹ vô cùng ngạc nhiên quay sang nhìn thấy hai đứa con đang háo hức đợi nhận xét. Mẹ cười, mắt càng đỏ.

“Hai đứa giỏi lắm!”

Anh trai nghe thấy thế thì phấn khích cười to, lôi từ góc bếp ra cái rổ.

“Còn có cả lạc rang đang ủ để cho ông, bố với các chú nhắm rượu nữa nè mẹ.”

“Tốt, con trai mẹ giỏi!”

“May quá mẹ về, cắt thịt cho con!” Cái này Chi Nga nói thật, thái xong nửa cân thịt bò, tay cô đã nổi phồng nước rồi, thêm hai cân thịt lợn luộc chắc cô khỏi dùng đôi tay này quá.

“Được, để mẹ!”

Ý cười trên miệng mẹ càng sâu.

“Kha đi mua cho mẹ cút rượu, Chi Nga vào xếp bát cho mẹ!”

Mẹ chợt khựng người lại, vỗ trán nhắn mặt.

“Hai đứa quên thổi cơm à?”

Hai anh em quay sang nhìn nhau cười khúc khích.

“Con sợ mẹ về trễ nên chạy sang thím hai nhờ thổi hộ rồi.”

Kha cười đáp. Mẹ thở phào một cái. Thầm tán thường hai đứa nhà mình thật tháo vát.

Có thêm mẹ, tiến độ công việc đẩy lên thật nhanh. Chi Nga chạy đi vớt rau sống mới ngâm nước muối và nhờ mẹ pha cho bát nước chấm ngon. Chỉ một lát sau thím út ưỡn bụng dắt theo đứa em họ ba tuổi đi tới. Chưa nhìn thấy mặt đã nghe thấy tiếng than thở đau lưng, nặng bụng. Thím hai cũng ngay sau đó mở cổng đi vào, trên tay thím là một nồi gang to cơm vừa thổi.

Bà nội kinh ngạc nhìn mâm đồ ăn có canh, có rau có thịt đầy đủ, lại còn có đồ nhắm rượu cho hội đàn ông nữa. Bà liếc mắt nhìn đồng hồ, mẹ Kha mới về có nửa tiếng, thế thì ai giúp nó nấu ăn nhỉ? Là vợ thằng hai sao?

Ông, bố và hai chú ngồi một mâm, kèm thêm anh trai với cu Bin nhà chú hai. Số còn lại ngồi vào một mâm. Rượu đi vào vài lượt, mọi người đều xuýt xoa đồ ăn nấu khéo. Mọi người khen khiến mẹ cười híp mắt nói nhờ hai đứa nhỏ. Kha nhào vào mâm chỉ chỉ.

“Cháu nấu canh nè, luộc thịt nè, rang lạc nè…”

Mắt thấy cái nhíu mày của thím hai, chắc là đang bực mình vì không được kể công đây. Chi Nga cười ngây thơ nói:

“Thím hai không nấu cơm giúp và mẹ không về kịp thì cháu với anh trai cũng chẳng nấu được. Với lại ăn ngon tại vì rau hôm nay cháu hái ở vườn nhà bà.”

Đằng nào sáng mai bà nội cũng biết cô hái rau trong vườn, rồi lại tha hồ lườm nguýt nót xách nói mé mẹ vì nghĩ mẹ sai cô đi hái. Tốt nhất là nói ra luôn trước mặt mọi người như thế này cho bà nội khỏi có cớ gây chuyện với mẹ. Nghe đến đây thì Chi Nga thấy bà nội hầm hầm quay sang lườm mẹ, cô vội vàng nịnh nọt.

“Rau bà nội trồng là số một.” Chi Nga quay sang nhìn bà nội cười ngọt ngào: “Cháu thích ăn rau của bà nội nhất.”

Chú út phì cười. Chú còn lạ gì tính bà nội, cũng không thích cái tính bủn xỉn ấy, thấy hôm nay cháu gái nói vậy thì chú làm bộ thuận miệng:

“Nếu thích thì bữa nào cũng sang vườn nhà chú mà hái nhé?”

“Dạ!” Hai đứa tham lam Kha và Chi Nga nghe thấy được ăn miễn phí thì đều reo lên thích thú.

Chi Nga tảng lờ đi như không nhìn thấy bà nội đang lườm mình. Từ hôm đó cứ ăn rau là Chi Nga vác rổ sang vườn nhà chú út hái. Lườm nguýt thì chỉ có tác dụng với người da mặt mỏng như mẹ thôi. Với đứa con nít sáu tuổi như Chi Nga, quan tâm mặt mũi làm gì?

Cơm nước xong xuôi, mấy người đàn ông lại chè nước hàn huyên. Lũ trẻ con thì chơi đùa trong sân. Thím út lấy lí do bụng to nên xin về nghỉ, thím hai dọn dẹp một xíu cũng nói nhà không có người trông phải về ngó một cái, thành ra chỉ còn mình mẹ. Nhìn bóng lưng cúi xuống rửa bát của mẹ, Chi Nga chợt nhận ra thời trẻ mẹ đã phải chịu đựng không ít vất vả, tủi thân. Trước không nói làm gì, giờ có mình bên cạnh, Chi Nga thầm hứa, sẽ phải giúp đỡ mẹ nhiều hơn.

Tối đó trong giấc ngủ lơ mơ. Chi Nga nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện.

“… Tính mẹ như thế, em đừng để bụng…”

“Em đâu có để bụng, em quen rồi. Hôm nay nhờ có hai đứa nhỏ, chúng làm em vui quá.”

Chi Nga nghe tiếng cười khúc khích của mẹ. Tiếng bố đột nhiên thở dài.

“Chi Nga, con bé đó… Anh thấy hình như nó khang khác?”

Chi Nga nằm trong chăn vội co người lại, hai tay lạnh toát. Ai bảo những ông bố thì kém tinh tế nào? Từ lúc cô xuất hiện thì cũng bây giờ mới gặp bố, ấy thế mà mới nói chuyện mấy câu đã nhận ra. Chi Nga căng tai nghe tiếp.

“Khác thế nào?”

“Anh thấy nó lớn hơn!”

Tiếng mẹ phì cười, đấm vào lưng bố, miệng lẩm bẩm: “Gần tháng mới về một lần, thấy con lớn hơn có gì lạ.” Bố cũng cười.

“Cũng đúng, nhưng anh thấy nó biết nghĩ hơn, chín chắn hơn. Nhưng như vậy cũng tốt, thế thì anh xa nhà mới yên tâm.”

Lòng Chi Nga được buông lỏng. Cảm giác gần gũi gia đình thật thích. Đã bao lâu rồi cô mới được nằm chung trên giường với bố mẹ nhỉ? Chi Nga hít sâu một hơi cảm giác đầm ấm đã rất lâu mới có lại này. Nhưng chỉ năm phút sau thì cô vô cùng hối hận vì phải nằm cùng giường với bố mẹ bởi tiếng thở gấp, rên rỉ cứ quẩn quanh bên cạnh.

Hai cái người này cũng thật là, con biết gần tháng nay bố không gặp mẹ, cơ mà phải tôn trọng con gái một tí chứ, đợi con ngủ say đã nào. Mới nghĩ đến đây thân người Chi Nga bị đạp một cái. Tiếng mẹ khe khẽ:

“Ôi, em đạp phải Chi Nga, con bé dậy thì chết!”

“Ngủ như chết rồi biết gì!”

Giọng bố làu bàu, có chút cáu kỉnh nhưng đôi tay bồng cô lại hết sức nhẹ nhàng. Chi Nga bị bố bế đặt xuống đuôi giường.

À há, bây giờ thì Chi Nga đã hiểu tại sao hồi bé, cứ tối ngủ đầu giường, sáng lại xuống đuôi giường rồi. Thì ra thủ phạm là hai cái người này!

Im lặng được một lát, tiếng bố lại vang lên khe khẽ.

“Hiệp hai nhé?”

Chi Nga thực sự muốn khóc toáng lên mà không được, đành thò tay lên bịt tai, cố gắng nhớ xem đến bao giờ mình mới có phòng riêng, hình như nửa năm nữa thì phải. Ôi không, tối mai, kiểu gì cô cũng phải ra phòng khách ngủ với ông nội và anh trai!

___________

*Cút rượu: đồ đựng chất lỏng có hình giống cái chai nhỏ, thường dùng để đựng rượu hoặc để đong lường, có dung tích khoảng bằng 1/4 lít.