Tìm Lại Anh Của Năm Ấy

Chương 18




"Cô gái đó là ai vậy? Lục thiếu rất hiếm khi đi cùng một người phụ nữ nào đó!"

Khả Ái và Đường Phong tiến về phía trước, nơi Trình lão gia đã ở đó sẵn cùng với con gái mình

- Chào Ph... à không! Bây giờ ta phải gọi là Lục tổng chứ nhỉ! Cháu đã lên chức chủ tịch Lực thị rồi mà!

- Bác cứ gọi cháu là Phong được rồi ạ!

- Được rồi, Phong! Cô gái này là...

- Da, chào Bác - Khả Ái nhanh nhảu chào - Cháu họ Đỗ ạ!

- À! Ta tưởng ai, hóa ra là con gái của Đỗ Quân Hàn

- Dạ...

- Phong à! Ta nói thật với cháu! Ta rất ngưỡng mộ cháu đó, vừa đẹp trai vừa tài giỏi!

- Dạ cháu cảm ơn, Trình tiểu thư cũng rất xinh đẹp và tài năng!

- Dù thế nào thì nó cũng phải lấy chồng sinh con, sự nghiệp của ta cũng chỉ nhờ vào người chồng của nó thôi! Giá như người tài giỏi như cháu đây có thể trở thành có thể trở thành con rể ta.

- Ba... Sao ba nói thế! Như thế nào thì anh ấy mới quyết định chứ ạ!

Trình tiểu thư vừa nói vừa liếc nhìn Đường Phong

Anh thì mặt không chút biểu cảm

Có vẻ anh đã quen với mấy kiểu như thế này rồi!

- Nhân vật chính của chúng ta đây rồi!

Một tiếng nói quen thuộc vang lên

Ngay lập tức, Khả Ái nhận ra đó là Đỗ Quân Hàn, dù đúng hay không, cô cũng nên trốn thì hơn.

Khả Ái nhân lúc không ai để ý, trốn vào nhà vệ sinh, cô không quen đi giày cao thế này, nên chân có chút mỏi

Cô vội tháo giày ra

Nghỉ một lúc

Những bữa tiệc thế này thật sự cô không quen, không khí rất ngột ngạt, và cô cũng không quen mặc chiếc váy bó sát thế này.

***Một diễn biến khác***...

- Cô ta kia rồi! Chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Tôi có cách! Như này... như này... này...

Vừa nói, cô ta vừa nhìn vào chiếc đèn chùm pha lê treo ở giữa sảnh

- Wow!

Lúc đó, Khả Ái vẫn ở trong nhà vệ sinh

- Không phải cô đã nói là phải ở cạnh tôi sao?

- Hả??

- Hay là thấy Đỗ Quân Hàn?

"Thì ra người đó đúng là Đỗ Quân Hàn"

- Thôi bây giờ mau ra ngoài đi

Anh kéo tay cô ra ngoài

Mọi chuyện đến bất ngờ làm cô không kịp chống cự

Cùng lúc đó, tiểu thư nhà Trình gia đã chuẩn bị sẵn sàng mọi "việc"

- Mau ra đây đi!

- Anh đi chậm thôi! Làm gì mà vội vàng thế hả?

- Chuẩn bị chưa?

- Rồi ạ!

Hai người ngày càng tiến lại gần trung tâm của căn phòng

- Chuẩn bị... 3...2...1

Đường Phong như cảm nhận một điều gì đó mà nhìn lên

Chiếc đèn chùm pha lê trông rất đẹp, nó lấp lánh trong ánh đèn vàng của căn phòng khiến buổi tiên trở nên sang chảnh hơn

Nhưng sẽ thế nào khi nó rơi?

- Cẩn thận! Một giọng nói của ai đó trong bữa tiệc vang lên

Khả Ái cũng thấy

" Gì đây? Mình sẽ chết sao? Mình chết thì phải làm sao? Hân Hân còn phải nhờ vào mình mà! Sao có thể... "

Khả Ái giơ tay ra, cô muốn đỡ lại

Người cô run lên bần bật

Khi chiếc đèn gần chậm đến cô thì một vòng tay vừa ấm áp vừa quen thuộc vội choàng lấy cô, kéo cô ra khỏi vòng tử thần

Không ai khác, đó là Đường Phong.

Hai khuôn mặt gần sát nhau khiến cô sững sờ một lúc

Giây phút này cô mới bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện. Người đàn ông này là ai mà luôn cho cô cảm giác quen thuộc, cô có chút ngại ngùng khi gặp người này, bên người này cô luôn thấy ấm áp

Đầu cô chợt nhói đau, một hình ảnh gì đó vừa mới sượt qua trong đầu cô, cô không thể thấy rõ.

Chiếc đèn khá to, được làm từ pha lê đắt tiền, tiếng vỡ khiến ai nấy đều cảm thấy chua xót, mảnh pha lê văng lung tung, vài mảnh đâm vào lưng chàng anh hùng ấy.

Cô cảm nhận được vòng tay ấy, mở mắt ra xem thì thấy Đường Phong đang che chở cho cô.

Khuôn mặt anh ấy có phần hơi nhau lại (nhưng vẫn đẹp trai)

- Lục tổng, anh có sao không?

- Cô thấy ai cứu người xong mà không sao chưa?

- Tôi...

- Tôi không sao! Chỉ hơi nhói chút thôi

Con người này từ trước đến giờ hay nghĩ một đằng nói một nẻo, nên anh ta nói thật hay không cũng không biết

Nhưng nhìn từng giọt máu chảy xuống từ lưng anh đã đủ hiểu là đau đớn đến mức nào

Bất cứ người đàn ông nào cũng như vậy hay chỉ có Đường Phong thôi, vừa dịu, dàng với cô, anh ta quay ngoắt 180 độ sang bên nhìn những người xung quanh.

- Ai làm? - Anh rắn giọng nói - A Thinh, mau điều tra đi, tôi muốn có kết quả vào ngay ngày mai. Đến lúc đó, tôi phát hiện ra là ai thì chết chắc.

Quay sang với Trình lão gia, anh nói:

- Bác Trinh, như bác đã thấy, cháu không thể ở đây thêm lâu hơn được nữa. Cháu rất tiếc khi buổi sinh nhật của bác lại bị phá hỏng thế này. Còn bây giờ cháu xin phép.

Nói xong, anh kéo theo cô rời đi

Khuôn mặt anh đanh thép, ai nhìn vào cũng như đóng băng, chiếc áo tung bay trong gió khiến cảnh tượng này trở nên vô cùng đáng sợ

Khuôn mặt anh như hiện lên dòng cho " Không được đụng tới cô ấy! "

Hai người bước lên xe, chiếc xe đi về phía đông

Trên xe, Khả Ái cảm thấy vô cùng có lỗi

- Lục tổng!