Từ ngày đầu tiên, trường học Trần Trạch đã sắp xếp buổi tự học vào buổi tối, chín giờ rưỡi tan học thì cậu về nhà.
Cửa chính tiểu khu nằm ở đường lớn, Trần Trạch đi từ cuối phố về, đụng phải Trần Khiêm đang xuống xe ở đầu đường.
Hai người đến gần, Trần Trạch không tự chủ được nghiêng đầu đi, không nhìn anh mình, Trần Khiêm cũng rất tri kỷ không lấy chuyện hồi sáng ra trêu cậu, hai người yên lặng không nói gì, một trước một sau vào thang máy.
Trần Trạch đứng ở phía sau, ánh mắt không bị khống chế mà quan sát Trần Khiêm đang đứng ở đằng trước, như một tên trộm, nhìn một chút lại cúi đầu, cậu trông thấy tóc ở sau ót anh đã được cạo ngắn ngủn, lộ ra một nốt ruồi đen ở ngay tại bên phải chỗ giao nhau giữa gáy và vai, nổi bật trên nền da trắng, xuống chút nữa là chiếc eo thon, náu mình trong chiếc áo thun rộng. Trần Trạch vô ý phát hiện ra sự cao lớn của bản thân, có thể nhìn thấy gần nửa đỉnh đầu của anh mình, cậu lại gần hơn chút nữa, so trái so phải cuối cùng thấy vai Trần Khiêm không rộng bằng vai mình, nếu như phía sau thang máy còn có người đứng, từ góc độ đó nhìn sang hẳn sẽ giống như mình đang ôm lấy anh vậy.
Thang máy đến, Trần Khiêm xoay người sang chỗ khác thì thấy Trần Trạch cách mình rất gần, khuôn mặt đỏ bừng. Anh giơ tay sờ lên trán cậu, nóng hổi.
"Em sốt hả Tiểu Trạch?"
Trần Khiêm lôi Trần Trạch đang ngẩn ngơ ra thang máy, đẩy gáy Trần Trạch xuống một chút, dùng trán mình chạm vào trán cậu.
"Em sao rồi?" Anh hỏi Trần Trạch.
"Không... Không có gì, chỉ là hơi nóng thôi."
Thật ra không chỉ có trán nóng, dường như có mồi lửa châm lên trái tim, rõ ràng Trần Trạch có thể cảm giác được toàn cơ thể mình đang tản ra một nhiệt độ không bình thường, cậu né ra, lấy chìa khóa mở cửa, vừa vào cửa đã hất túi sách và giày ra, vọt vào nhà vệ sinh.
"Ha ha, hôm nay thằng nhóc này sao đấy ta."
Trần Khiêm đi theo sau thu thập hiện trường tan hoang.
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước, Trần Khiêm cầm khăn của Trần Trạch đứng bên ngoài gõ cửa.
"Khăn cũng không cầm, anh đưa vào cho em nè."
"Đừng đừng đừng!"
Trần Trạch gào thét điên cuồng, vừa la xong cảm thấy có lẽ giọng điệu của mình vừa rồi không ổn lắm, bèn bổ cứu, "Anh hai, anh treo lên cửa đi, cảm ơn anh nhé."
Vẻ mặt Trần Khiêm đầy quái lạ, hôm nay Trần Trạch rất kỳ cục, bình thường quên mang khăn vào đều vừa tắm vừa gọi 'Anh! Em quên cầm khăn vào! Lấy đưa cho em đi!', anh cũng không nghĩ nhiều, cứ theo lẽ thường vứt quần áo bẩn vào máy giặt, bắt chéo chân mở ti vi, trên TV vẫn là hai người kia,
"Mẹ nó, sao bộ phim não tàn máu chó này vẫn chưa hết hả."
Trần Khiêm đổi đài, tìm thời sự buổi chiều, xem rất ngon lành.
Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên, não Trần Trạch tri kỷ tuần hoàn hình ảnh gáy vai, xương hồ điệp và chiếc eo thon của Trần Khiêm.
Vừa nãy cậu có cương, bởi vì nhìn anh mình trong thang máy.
Loại chuyện này bình thường không thầy cũng tỏ, Trần Trạch theo bản năng đưa tay dời xuống, nắm chặt lấy đồ vật đang cửng lên kia, dùng nước để trượt dễ hơn, chiếc mụt ruồi đen trên gáy Trần Khiêm cứ lắc lư trước mặt cậu. Thế là Trần Trạch trải qua trải nghiệm kỳ diệu như trong mơ, dòng nước nện vào cơ thể, Trần Trạch ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn chói mắt, còn thiếu chút gì đó...
Trần Khiêm ngồi trên ghế salon xem hết một đôi vợ chồng ly hôn cãi nhau, ngay cả tài sản chung cũng chia xong rồi, Trần Trạch còn chưa đi ra, nghĩ đến cái trán nóng hổi trong thang máy, anh chợt lo lắng, sẽ không tắm ngất chứ.
"Tiểu Trạch!" Trần Khiêm thử gọi một tiếng.
Trong phòng tắm, Trần Trạch đang cam chịu tuốt, tiếng 'Tiểu Trạch' kia chính là chất xúc tác, trong đầu sáng lên một tia sáng y như sét đánh, cổ họng không kiềm chế được rít nhẹ một tiếng, Trần Trạch bắn.
Trần Khiêm ở ngoài phòng khách không nghe thấy lời đáp lại, bối rối đứng dậy bước lên, cầm nắm tay, tại khoảnh khắc anh chuẩn bị mở cửa, người trong cửa khàn khàn la lên: "Đừng vào!"
Trần Trạch bị la thế sửng sốt, 'ồ' một tiếng, đóng cửa ra ngoài.
Cửa chỉ bị mở ra một chút đã bị đóng lại, khăn treo trên tay cầm rơi xuống đất, Trần Khiêm xoay người nhặt lên. Hơi nước bên trong bay ra, xen lẫn mùi sữa tắm và mùi nào đó khó nói, anh lập tức kịp phản ứng là gì, cho dù là em trai, nhưng chính mình đâm thủng loại chuyện này vẫn có chút khiến người ta khó xử, vành tai bất giác đỏ chót.
Trần Trạch làm việc trái lương tâm, nên chần chừ trong phòng tắm thật lâu, chắc chắn anh cậu đã ngửi được, chắc chắn ngửi được, mùi kia nồng như vậy.
Cậu kề cà không dám đi ra ngoài, nán lại đến khi mùi tản đi mới tắt nước, cửa mở ra một khe nhỏ, thò tay lấy khăn lau khô nước, bước vào phòng ngủ tối thui mặc quần áo xong xuôi mới đi ra xem anh trai đang làm gì.
Trần Trạch đứng tại góc tường nhìn ra, Trần Khiêm đang phơi quần áo trên ban công, dường như hình tượng vừa nghĩ trong đầu lại trải rộng ra trước mắt. Lưng quần nông rộng móc trên xương hông, sau lưng anh mình rất trắng, đường cong xương sống chạy tuột vào lưng quần, hai bên được điểm xuyến bởi hai hõm Venus nho nhỏ.
Phảng phất nhìn thêm sẽ đau mắt hột, Trần Trạch che mắt quay người đi, Trần Khiêm nghe thấy tiếng động, anh xoay sang, nhấc chân định đi gọi người lại.
"Hey hey hey, lấy quần áo bẩn của em ném ra ban công coi, mai anh giặt cho."
Trần Trạch không quay đầu, trong miệng vẫn ngậm lấy chữ 'Biết', chạy về phòng ngủ như đang trốn.
Hôm nay hai anh em đều là lạ, Trần Khiêm xem TV trong phòng khách, xem xong mấy câu chuyện như nhà bác trai bác gái cãi nhau thì mới trở về phòng ngủ.
Trần Khiêm đẩy cửa ra, trước tiên thử ngó sáng xe người trên giường, thấy Trần Trạch cuộn mình không nhúc nhích, nhẹ chân nhẹ tay đi vào, trèo lên giường.
Hôm nay quá xấu hổ.
Thật ra Trần Trạch không ngủ, trong lòng trong đầu ngoại trừ thân thể Trần Khiêm và nốt ruồi đen nhỏ, thì chính là bí mật phòng tắm bị đánh vỡ, cậu lật qua lật lại, lặn lộn. Điều may mắn duy nhất chính là anh không bước vào, nếu không đã có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên cổ Trần Trạch và dương v*t chưa mềm hết đang bị nắm trong tay. Trần Trạch nghe tiếng trèo lên của giường bên, phía sau lưng không tự chủ được mà căng thẳng, đó là anh cậu, vì mơ thấy anh mà cậu đã xuất tinh trong mơ, vừa rồi còn vừa nghĩ đến anh vừa thủ d.â.m, lại còn bắn khi nghe anh gọi tên mình.
Trần Trạch, mày biến thái à.
Trần Trạch đau đớn tự trùm chăn đánh mình, đây là người anh đã nuôi lớn mày đó! Sao mày có thể như vậy!
Tự trách và những ý nghĩ kiều diễm sau khi tự trách đi qua định cư tại đại não, cậu phát hiện có làm thế nào cũng không thể khiến Trần Khiêm biến mất khỏi đầu mình. Trần Trạch không thể khống chế được bản thân cứ nhớ đến Trần Khiêm, Trần Khiêm cười, Trần Khiêm la cậu, Trần Khiêm gọi cậu là Tiểu Trạch, còn có cả lúc hai người còn bé sống ở lầu hai, ôm nhau sưởi ấm giữa mùa đông lạnh lẽo, vào mùa hè nắng nóng, Trần Khiêm sẽ cầm quạt hương bồ dỗ mình ngủ, hai người chảy đầy mồ hôi, sáng sớm tỉnh giấc vì thân thể kề nhau rất nóng nực.
Từng cảnh tượng hiện lên, đáy lòng Trần Trạch càng thêm rung động.
Bây giờ nghĩ lại, những sự quan tâm từng chút một này còn độc hơn cả thuốc độc, vô hình trung khiến con người ta nghiện, không biết tự bao giờ những nơi được tình cảm ôm ấp lại nảy mầm dây leo mới, rễ đâm vào lòng, đợi đến khi kịp phản ứng thì cũng đã muộn rồi. Tình yêu đối với anh đã ngấm vào máu, bất luận người thân cũng được, người yêu cũng được, những từ đại nghịch bất đạo này đã bị Trần Trạch hơn mười tuổi dùng trên người Trần Khiêm, cậu suy nghĩ cẩn thận, người yêu, cậu yêu anh trai mình, cậu yêu Trần Khiêm.
Trong đêm, Trần Trạch nhìn trộm gương mặt đang ngủ say ở giường đối diện, đối phương chép miệng dường như mơ thấy chuyện hoang đường, Trần Trạch bắt đầu khát vọng trưởng thành, vội vã muốn cao lớn hơn nữa, muốn chân chính ôm người trước mắt vào trong ngực.
Khi nào bọn họ mới bên nhau được đây.