Tô Dung rất chủ động, thường xuyên giao lưu qua Wechat với Trần Khiêm, thật ra chị không giống với vẻ bề ngoài mà là một người vui tính, hay khiến anh cười.
[Cuối tuần có rảnh không?]
Trần Khiêm nghĩ đến xế chiều cuối tuần này vừa hay Trần Trạch học xong quân sự trở về, cũng tiện dẫn cậu đi gặp Tô Dung.
[Có, đúng lúc em tôi học quân sự về, cùng nhau ăn cơm đi.]
[Được, vậy cảm ơn đã đãi cơm trước nhé.]
Hai người hẹn xong xuôi, Trần Khiêm chuẩn bị buổi chiều đến trường học đón Trần Trạch trước rồi đến thẳng tiệm lẩu.
Một tuần trôi qua rất nhanh, Trần Trạch chỉ gọi điện cho anh một lần không đầu không đuôi kia, chớp mắt đã trở lại, cổng trường rộng mở, từng chiếc xe buýt lục tục tiến vào, học sinh xuống xe như ong vỡ tổ, quần áo vẫn mặc loại rằn ri ở căn cứ, Trần Trạch cao nên vô cùng dễ thấy ở giữa đám người.
Trần Khiêm đứng gần cổng.
"Trần Trạch!"
Người cao to xoay đầu lại, lưng đeo ba lô chạy ra cổng, dừng lại trước mặt Trần Khiêm.
Rám đen, cười lên còn lộ ra hàm răng trắng noãn, trông có hơi ngốc nghếch.
Trần Khiêm nhấc chiếc mũ rẻ tiền mua trong tiệm bảo hiểm lao động ra khỏi đầu cậu, đường ngôi tóc vắt ngang, chia trán thành hai nửa đều nhau.
Rõ ràng làn da phía trên liền với mép tóc không phơi nắng, trắng noãn, Trần Khiêm nhìn thẳng vào, cũng không nhịn cười, "phụt" một tiếng, cười rộ lên.
"Ồ, Bao đại nhân mặt đen giả trở về đó à."
Trần Trạch cũng không biết dáng vẻ hiện tại của mình có chút ngốc, mắt cười cong cong, cười ha ha lên với Trần Khiêm.
"Anh hai, anh đừng có trêu em."
Trần Khiêm cười đến mức không dừng lại được, tai Trần Trạch đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
"Không thèm nghe anh nói nữa! Em còn phải đến lớp tập hợp, xong lại xuống đây."
"Đi thôi đi thôi."
Trần Khiêm khom người ôm bụng cười, phất tay để điểm cười di động này đi mau.
Anh đứng đấy một mình, qua một lát mới bình thường trở lại, anh giống như những phụ huynh khác, đợi con em học quân sự về dưới ánh nắng chói chang. Trên lầu có mấy nhóc lục tục đi xuống, ngoài cổng cũng đi gần hết, Trần Trạch vẫn chưa xuống, Trần Khiêm chịu nắng không nổi, thế là ghé vào đứng trong bóng râm gần phòng bảo vệ.
Trần Trạch đi từ lầu dạy học ra, chào hỏi với chú bảo vệ đang nói chuyện phiếm với Trần Khiêm.
Anh tự nhiên tiếp nhận ba lô, nhưng Trần Trạch lại nắm chặt lấy quai không buông, "Em tự mang."
Trần Khiêm không miễn cưỡng, hai người ra trường, "Sao muộn thế?"
"Giáo viên bảo em trông bọn họ dọn vệ sinh."
"Làm quan thật à? Bao đại nhân."
Trần Khiêm quay đầu đi, trông người cao bằng mình, cố gắng nhịn cười, việc này có vẻ khó.
"Không kém bao nhiêu," Trần Trạch gãi đầu.
"Chức gì đó? Nói nghe xem nào, cho anh cũng tự hào chút."
"Là... Lớp trưởng."
Trần Khiêm vui vẻ, nhấc tay để lên vai Trần Trạch, "Em tuyệt lắm!"
Trần Trạch nhếch miệng cười, có chút xấu hổ.
Hai người không về nhà bỏ đồ hay thay quần áo, Trần Trạch mặc luôn đồ quân sự đến tiệm lẩu, vừa đi hai người vừa nói chuyện, bởi vì ở trường làm trễ nãi chút thời gian, cho nên khi đến nơi thì cũng đến giờ hẹn.
"Trần Khiêm!"
Tô Dung đứng ở cửa tiệm, hôm nay cô mặc một bộ váy liền màu trắng, thả một chút tóc trên vai, còn lại đều xõa ở đằng sau, Trần Trạch buồn bực, sau đó lại thấy anh mình không những nhiệt tình phất tay với người ta mà còn đi nhanh về phía trước, nụ cười trên mặt dần biến mất, bờ môi mím thật chặt, bước chầm chậm.
Trần Khiêm chào Tô Dung xong thì Trần Trạch mới đến nơi.
"Tiểu Trạch, chào chị đi."
Trần Khiêm giới thiệu, "Đây là em trai tôi, Trần Trạch."
Tô Dung nở nụ cười, khóe miệng có lúm đồng tiền nhỏ, Trần Trạch trông thấy cực kỳ chướng mắt.
"Chào em trai."
Cô thân thiết vỗ vai Trần Trạch.
"Ừm, chào chị."
Trần Trạch khẽ gật đầu, nhích người ra, bước vào tiệm lẩu dưới vẻ mặt đầy sự lúng túng của anh mình.
"Ưm, bình thường em ấy không như thế, thật ngại quá."
Tô Dung cười, "Không sao, chắc là thời kỳ phản nghịch thôi."
Cô kéo cánh tay Trần Khiêm lại, "Chúng ta vào đi."
Trần Khiêm lui lại theo bản năng, nhưng lại cảm thấy thế không ổn lắm, vội thu lại động tác, bước vào trong dưới tiếng gọi "chị dâu" ồn ào của đám nhân viên.
Trần Trạch đi ở phía trước không xa, nghe thật chói tai, vọt thẳng vào phòng bọn họ hay ngồi.
Trần Khiêm và Tô Dung kéo tay nhau đi vào, Trần Trạch dời ánh mắt từ hai cánh tay đan xen đến trên mặt Tô Dung, cuối cùng chuyển sang anh mình, nhìn không dời mắt, khiến Trần Khiêm phải né tránh, cô gái bên cạnh cũng tự giác buông ra, ngồi xuống đối diện Trần Trạch.
Rất nhanh đã có thức ăn được bưng lên bàn, trước đó Trần Khiêm đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, phần thịt bò của Trần Trạch được chất thành núi nhỏ, phải gấp ba lần bình thường.
Trần Khiêm gắp thức ăn cho Tô Dung, gắp thịt bò đã sấy bỏ vào chén đối phương, hai người nói chuyện phiếm, rất nhiều đề tài, đa số là những khó khăn gặp phải trong công việc, nghe vào trong tai Trần Trạch được tự động xếp vào loại nói nhảm.
Trần Khiêm không có nói chuyện với Trần Trạch nữa, cố gắng né tránh ống pháo nhỏ này, ngược lại Tô Dung hay hỏi thăm mấy chuyện vui khi đi học quân sự của cậu, bị Trần Trạch đẩy bằng câu "Chả có gì vui".
Cách ba tuổi là cách cả một thế hệ, đặc biệt là khi thành tích cao nhất trước mắt của Trần Trạch là tốt nghiệp tiểu học khóa này, thế nên khoảng cách thế hệ rất lớn, Trần Trạch chen không lọt, cũng không muốn chen, yên lặng ăn thịt bò sấy của mình.
Gần nhất đang kiểm tra tổ phục vụ, ai có điểm số cao nhất sẽ được bổ nhiệm làm tiểu tổ trưởng, cho nên hôm nay anh chàng phục vụ bên ngoài vô cùng ân cần, một lát lại chạy vào phòng, châm trà bưng thức ăn thu chén đĩa, đến ôm đùi điếm trưởng.
"Tới nào chị dâu, em châm trà cho chị" Chàng trai nhấc bình đồng lên, rót đầy ly cô rồi lấy ly của Trần Khiêm rót trà vào,
"Anh Trần, mời dùng trà", cuối cùng đến phiên Trần Trạch.
"Em trai, đưa ly cho anh", chàng phục vụ này lớn hơn Trần Trạch hai ba tuổi, ngoắc Trần Trạch, trông rất quen thuộc.
"Không được anh, em uống Cocacola."
Trần Trạch bưng ly thủy tinh lên ra hiệu.
Chàng phục vụ cầm bình trà ra ngoài, đóng cửa lại, trong phòng rất yên tĩnh, Tô Dung liếc qua liếc lại giữa hai anh em nọ, bầu không khí này đúng là không thích hợp, cô nâng ly trà của mình lên: "Đến, chúng ta cụng ly nào."
Cocacola còn bưng ở trên tay, nhưng Trần Trạch lại vờ như không nghe thấy, tự mình uống mình, căn bản không phản ứng.
Chiếc ly của cô gái ngừng ở giữa không trung, Trần Khiêm giơ ly trà lên, không ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối diện chút nào: "Đừng để ý đến nó."
Hai ly sứ chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang giòn giã, sau đó là tiếng đũa đập vào bàn, bốp một tiếng, mang theo sự phẫn nộ của một cậu bé mười ba tuổi.
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm mắng tục trước mặt con gái.
Anh quá tức giận, mặc dù không nói chuyện với Tô Dung quá lâu, nhưng hễ nhắc đến em mình là Trần Khiêm lại khen không dứt, đây là đứa em trai duy nhất của anh, thành thích Trần Trạch nhà anh tốt lắm, hiểu chuyện lại nghe lời, ngoan ngoãn đáng yêu.
Đờ mờ, đây là dáng vẻ hiểu chuyện nghe lời à?!
"CMN, Trần Trạch mày bị điên rồi à! Có phải bình thường tao tốt với mày quá rồi phải không hả!" Trần Khiêm nổi giận, quát người đối diện mà không hề nghĩ suy.
Người đặt đũa xuống trừng to hai mắt, sự tủi thân khi bị lạnh nhạt cũng bùng nổ, mắt ngân ngấn nước, xông ra cửa.
Trần Khiêm đứng dậy đuổi theo ra, lúc đến cửa, chợt nhớ trên bàn vẫn còn người ngồi nên anh quay đầu lại, vẻ mặt rất khó coi.
"Cậu đi đi, tôi tự về." Tô Dung an ủi.
"Thật xin lỗi, tôi không ngờ hôm nay em ấy lại đột nhiên như thế."
Tô Dung lắc đầu bảo không có việc gì, cười và vẫy tay với Trần Khiêm.
Trần Khiêm chạy ra tiệm lẩu mà không ngoảnh lại lần nào nữa, người đang cố chạy ở đằng trước là Trần Trạch, thân cao chân dài.
"Trần Trạch! CMN, em đứng lại cho anh!"
Trần Khiêm co cẳng chạy về phía Trần Trạch, đồ ăn trong dạ dày lăn lên lộn xuống, rất khó chịu, Trần Trạch chạy rất nhanh, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Khiêm một chút, vì làm sai chuyện trong lòng cũng theo bản năng sợ hãi, cho nên chạy càng nhanh, cậu lách mình chạy vào hẻm tường hở giữa hai tòa nhà.
Tường bên kia bịt kín, Trần Trạch thầm bảo không ổn, Trần Khiêm đã đuổi kịp, anh đứng trước hẻm, hai tay đặt lên đầu gối, khom người thở:
"Trần Trạch! CMN, hôm nay em nổi điên làm gì", Trần Khiêm sợ ép quá tên nhóc kia sẽ trèo tường chạy mất, anh tức hổn hển quát với người bên trong.
"Người ta là người ngoài, không trêu cũng không chọc em còn phải nhìn sắc mặt em hả! Đệt! Điên cmnr!"
Trần Khiêm càng nghĩ càng giận, anh thất vọng quá rồi, đây là Trần Trạch - người vẫn luôn được anh khen không hết lời.
"Anh cũng biết chị ấy là người ngoài à, thế sao anh lại mắng em trước mặt người ngoài như vậy!"
Rõ ràng giọng Trần Trạch có chút run rẩy, đèn đường kiểu cũ mờ mờ ảo ảo, ánh sáng in lên trên mặt cậu.
Hai người đều sửng sốt, lần nữa đi vào vạch kẻ đã phân rõ, cô ấy là người ngoài, chúng ta là người thân, anh thấy cô ấy thì lạnh nhạt với em, còn la em như thế.
Sau khi Trần Trạch hiểu việc, đây là lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt anh mình, cậu lấy mu bàn tay lau vội, hơi ngượng ngùng.
Trần Khiêm nhìn vai Trần Trạch ở xa xa đang run rẩy, bớt giận dữ, đi vào trong hẻm nhỏ.
"Trần Trạch... em giải thích đi, sao hôm nay lại thế này."
Trần Trạch lau khô nước mắt trên mặt, bởi vì cảm xúc mãnh liệt mà hô hấp có chút dồn dập, nói chuyện đều ngút hơi, dừng liên tiếp nhiều lần mới nói hết, giọng cũng mơ hồ.
"Anh... Anh không cần em nữa à?"
Trần Khiêm ngây người, sao thằng nhóc này lại có ý nghĩ như vậy chứ, anh ôm lấy vai Trần Trạch, "Em nghĩ gì suốt cả hôm nay vậy?"
Trần Trạch im lặng một lát, lặng lẽ tổ chức lại từ ngữ trong lòng, cuối cùng vẫn chọn version đầu tiên nhất.
"Nghĩ anh, anh hai, có phải anh không cần em nữa không?"
Cậu không buông tha, lại cúi đầu thấp hơn.
"Anh không cần em hồi nào?" Trần Khiêm hơi khom người, nhìn gương mặt đầy nước mắt của Trần Trạch.
"Anh hai có bạn gái." Trần Trạch nhỏ giọng lầm bầm.
"Cô ấy không phải bạn gái anh." Trần Khiêm bất đắc dĩ, rốt cuộc mạch não của thằng nhóc này thế nào vậy, thật muốn mở sọ não cậu ra xem xem.
"Ít nhất, anh có bạn gái rồi cũng sẽ không bỏ em đâu Tiểu Trạch."
Trần Khiêm sờ lên mái đầu mà mình vẫn luôn cố gắng kiềm nén, lâu rồi chưa đụng đến. Vóc người Trần Trạch rất cao, lúc này như con đà điểu, đầu cúi xuống, khớp xương sống nhô lên, trông thật đau lòng. Anh kéo người vào trong ngực, dùng ngón tay cái vuốt giữa trán Trần Trạch - nơi mình vẫn hay hôn khi cậu còn bé.
"Anh sẽ không bỏ em, Tiểu Trạch."
Trần Khiêm dỗ một hồi, Trần Trạch mới ngẩng đầu lên, vì dùng sức khóc thút thít mà trán cũng đỏ lên.
"Anh, xin lỗi."
Trần Khiêm đã sớm mềm lòng, nghĩ đến cũng là do mình, hẳn nên nói chuyện này với Trần Trạch sớm hơn, anh xoa phần gáy của Trần Trạch, tỏ vẻ không có việc gì. Hai người đi ra ngoài, Trần Trạch đi phía sau, nắm chặt lấy tay anh, kín kẽ, cố sức bóp như khi còn bé vậy, chỉ là giờ đây tay của cậu đã có thể bao trùm lấy tay anh.
Trần Khiêm nhìn Trần Trạch, trong lòng phức tạp không thôi, có lẽ trong tiềm thức của Trần Trạch biết được lúc còn bé mình bị bỏ rơi, nên thiếu cảm giác an toàn hơn ai hết. Trần Khiêm cũng buồn rầu theo, anh muốn lấp đầy chỗ trống trong lòng đối phương. Anh khẽ nhúc nhích ngón cái, lặng yên an ủi, tuy không nói ra câu "anh bên em" nhưng đáy lòng Trần Trạch lại rung động, có vật gì đó lặng lẽ nảy mầm và lớn lên.