Tìm Kiếm Ánh Sáng

Chương 2




Ông chủ là anh Vương, 40 có lẻ, là một người buôn bán giỏi, lanh lẹ, rất nhiệt tình với khách hàng, lẩu cũng ngon. Mặt tiền cửa hành mở rộng từ bốn mét thành tám mét, thôn tính, sát nhập hết tiệm chao, tiệm mỳ bên cạnh. Ngày này qua ngày khác, Trần Khiêm đều rửa chén ở sau bếp, ý nghĩ rằng cuộc sống cũng không quá khó khăn như vậy hình thành cũng không thay đổi nữa.

Sau khi mặt tiền cửa hàng được mở rộng, anh cũng được xem như nhân viên kỳ cựu, thăng chức từ rửa chén sau bếp thành phục vụ, động tác Trần Khiêm nhanh lẹ, tay chân cũng cẩn thận. Tầm ba bốn giờ chiều, sau khi đón Trần Trạch tan học về, anh lại chạy về tiệm, vừa lúc giờ cơm, khách nhân nhiều hơn, đều là các gia đình gần đó, tới lui liên tục cũng mệt, dần dần anh có thể bưng một chiếc khay đầy bát ăn, đĩa xếp chồng chất lên nhau đến bàn mà không để vung lọt chút nào.

Bởi vì có ngôi sao đang hot xa giá đến thăm nên tiệm lẩu của anh Vương cũng biến thành tiệm hot trên mạng, fans đến lục tục khong dứt. Ban đầu là đặc sản bản địa, sau đó thành đại biểu thành phố, phổ biến trên các phần mềm xã giao lớn, anh Vương thành tổng giám đốc tập đoàn ăn uống, phương pháp chế biến lẩu có giá trị hơn ngàn vạn, trở thành tư sản vô hình, còn mở chi nhánh, nồi lẩu đầu thỏ, đầu vịt, lưỡi vịt,..., file nén chân không bay khắp cả nước.

Năm đó Trần Trạch 12 tuổi, Trần Khiêm 18 tuổi, từ cậu nhân viên rửa chén thành cửa hàng trưởng một chi nhánh tiệm lẩu nổi tiếng. Hôm thăng chức có uống rượu, nhìn hai mươi ba mươi người dưới trướng mình đang bận rộn, có cảm giác như khổ tận cam lai. Trong tiệm có mấy cô, cậu 16, 17 tuổi vì không muốn đi học, muốn trải nghiệm cuộc sống, cũng có bác gái 4,50 tuổi không tìm được việc, vì nuôi sống con trong nhà, kiếm chút tiền sinh sống.

Đã từ rất lâu rồi, Trần Trạch đã không còn cần anh trai đón đưa nữa. Sau khi qua năm lớp ba, thời gian trôi nhanh vùn vụt, chớp mắt đã tốt nghiệp tiểu học, Trần Trạch mặc một bộ quần áo bình thường đến bãi tập trong trường, xem đại diện học sinh đứng trên đài phát biểu, đó là Trần Trạch, đứa em trai ưu tú của mình, sắp trưởng thành thiếu niên, giọng rè rè.

Trần Trạch đứng trên đài, dáng người thẳng tắp, giống một cây tùng nho nhỏ, tóc là do Trần Khiêm cắt, ngắn ngủn, kiểu tóc không vấn đề gì, chỉ càng thêm nổi bật ngũ quan lập thể. Trần Khiêm nhìn ba dòng gạch được ghim lại bằng kim băng trên đồng phục Trần Trạch, bỗng nhiên vui mừng.

Trần Trạch phát biểu xong, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay, sau khi xuống đài, cậu chạy nửa vòng bãi tập về tới đội ngũ học sinh, Trần Khiêm đứng đằng sau không xa đó. Trần Trạch xếp cuối hàng, quay đầu lại, lập tức khóa chặt mục tiêu trong đám người, Trần Khiêm mặc một chiếc áo thun đen, tóc cũng được cắt ngắn như cậu, thoạt nhìn hai người có hơi giống nhau, cậu phất tay về phía anh, nhỏ giọng hô "Anh hai!". Ánh mắt Trần Khiêm vẫn luôn dõi theo, lập tức giơ ngón cái đáp lại, "Đẹp trai lắm!" Trần Khiêm khen.

Trần Trạch hài lòng quay đầu lại, sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, cậu lập tức lao đến, nhảy đu lên người anh, rồi được Trần Khiêm ôm quơ hai vòng, còn không chịu xuống.

"Mau xuống đây."

Trần Khiêm hơi mỏi, không ôm nổi người, vỗ lưng Trần Trạch.

Trần Trạch lập tức đứng ngay ngắn trước mặt Trần Khiêm,

"Anh hai! Em đậu Trường trung học Số 1 rồi!"

Trần Khiêm buồn bực, Trần Trạch thi thử hồi nào thế kia.

"Cụ Trương đề cử em", cụ Trương trong miệng Trần Trạch chính là chủ nhiệm lớp tiểu học của cậu.

"Em trai anh giỏi quá!"

Lần này đổi lại, người nhảy lên là Trần Khiêm. Trường trung học Số 1 được xem như trường trung học tốt nhất, trước giờ Trần Trạch không bao giờ khiến người khác quan tâm đến việc học của mình, sau khi vào trường sẽ như bước vào một cánh cửa mới, chỉ là hơi xa nhà, Trần Khiêm bắt đầu tính đến vấn đề chỗ ở. Nhà ở hiện tại đang thủng nhiều chỗ mưa dột khắp nơi, điều tốt nhất của loại nhà có kết cấu cũ như thế này chính là đông ấm hè mát, ở đây cũng coi như thoải mái.

Từ mấy năm trước, chiếc giường nát ở lầu hai đã không còn vừa hai anh em nữa, bốn chân tụm lại cùng một chỗ, lông cọ nhau không dễ chịu tí nào, nhất là lúc Trần Khiêm mộng tinh lần đầu, buổi sáng thức dậy, lúng túng cực kỳ, thế là cương quyết mua giường mới, đặt ở lầu một – nơi có diện tích rộng hơn, chiếm riêng cho mình một mặt tường.

Kỳ nghỉ hè dài của Trần Trạch đã đến, Trần Khiêm trở thành cửa hàng trưởng cũng không cần bận rộn như trước nữa, ban ngày ở nhà, buổi tối mới đến tiệm trông coi, tầm mười giờ mới về.

Ngành ăn uống này, ngày nghỉ lễ hay cuối tuần càng thêm bận, đây là lần đầu tiên vào buổi sáng hơn chín giờ thức dậy vẫn còn thấy đối phương, Trần Trạch và Trần Khiêm đều có chút không quen.

Trần Khiêm hay thiếu ngủ, bởi vì làm việc rất mệt, có đôi khi ngủ một giấc thẳng đến gần 11 giờ, đợi đến khi tỉnh lại, thì thấy Trần Trạch đang quét dọn lau nhà, ở giữa chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, có để bánh bao và cháo.

Trần Khiêm ăn được chiếc bánh bao còn ấm, lần đầu tiên cảm thấy, nuôi em trai thật tuyệt.

Cơm trưa vẫn do Trần Trạch nấu, Trần Khiêm nhíu mày dựa vào khung cửa đã bị mối gặm mục, nhìn vào xem.

"Em học nấu cơm khi nào đó", mặc dù anh làm ở tiệm lẩu lâu như vậy, nhưng không có duyên với việc bếp núc. Trong tiệm bao hết cơm trưa, cơm tối, thật sự bảo Trần Trạch nấu ăn thì cũng chỉ mơ mơ hồ hồ xào loạn một nồi thật lâu mới xào ra chút kinh nghiệm, có khi còn đến nhà dì Trương xin ăn.

Hôm nay thấy động tác nấu cơm của Trần Trạch rất thành thạo, anh không khỏi nghi hoặc.

"Lúc trước có đi căn cứ học chút giáo dục tố chất."

Trần Khiêm nhớ đến lúc về nhà, dầu muối gạo sữa bò trứng gà gì cũng đủ, mình cũng không có trí nhớ để đi mua định kỳ, trong phòng anh không dọn mà vẫn sạch sẽ, lại chưa từng truy cứu nguyên nhân, bây giờ nghĩ lại, Trần Trạch là người làm việc tốt mà chẳng thèm để lại tên. Trông dáng vẻ quen thuộc của Trần Trạch, anh chỉ cảm thấy bình thường mình ít quan tâm đến Trần Trạch quá, thỉnh thoảng lại do Trần Trạch yên lặng chăm sóc mình, đáy lòng ấm áp, xém tí nữa nước mắt tuôn đầy mặt, anh lặng lẽ trở về bàn đợi cơm lên.

Tay nghề Trần Trạch không tệ, cũng coi như quen nấu mấy món thường ngày. Đối với việc ăn uống, Trần Khiêm cũng không có yêu cầu gì quá lớn, lua hai ba lần là hết sạch cơm trong chén, anh cầm chén vào bếp.

"Anh hai, anh để đó em rửa cho."

Trần Trạch quay đầu vào bếp, hô.

Buổi trưa, hai anh em ăn cơm no, mỗi người mang một chiếc ghế nằm phơi nắng dưới cây ngô đồng, nắng rơi vào trên mặt hai người, Trần Khiêm quạt quạt hương bồ đuổi muỗi, rõ ràng thịt Trần Trạch non hơn nhưng Trần Khiêm lại là người bị muỗi cắn.

"Cứ phơi thế này thì đến chiều chúng ta sẽ thành gấu trúc mất."

Nắng rơi vào trên mắt Trần Khiêm, khiến anh không mở mắt ra được, híp mắt biểu lộ cảm xúc.

Trần Trạch ở bên cạnh như ông cụ non, nắm lấy tay, bị anh đùa cười khanh khách.

Lúc mặt trời sắp xuống núi, hai ngươi phơi nắng ra mồ hôi đầy người, giữa chừng không biết có ngủ quên không, ai cũng không nói chuyện, đợi đến khi mồ hôi bốc hết, người phát lạnh mới mở mắt ra.

Đúng lúc có người đi từ ngõ hẻm phía trước đến, cầm túi giấy, đeo cặp xách,

"Xin hỏi, có người lớn của các cậu ở nhà không?"

Ở trong mắt bạn thực tập trẻ tuổi mặc vest đeo kính, Trần Khiêm còn chưa hết ngây thơ, không thể bàn việc quan trọng với trẻ con được.

Trần Khiêm ngồi dậy, phủi nếp gấp trên quần áo,

"Nhà chúng tôi chỉ có tôi và em trai, anh xem tôi đủ tuổi chưa?

Bạn thực tập mới vào làm ở bộ quản lý thành phố, mới đến đã phải đi thương lượng việc phá dỡ nhà với các hộ gia đình, đây cũng là lần đầu tiên gã gặp phải "chủ nhà" lớn như vậy, còn cần xác nhận lại một chút.

"Ặc, xin hỏi cậu là chủ nhà hả?"

Trần Ca qua đời, là con độc nhất của hắn đương nhiên kế thừa ngôi nhà ngói rách nát này.

Mặc dùng trong lòng gã vẫn còn nghi ngờ, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp, kiên nhẫn giải thích mục đích đến. Trong lòng Trần Khiêm kinh hãi, anh không ngờ ngôi nhà nhỏ rách nát của mình cũng đáng giá đó. Sau khi nghe xong điều kiện phá dỡ, bạn thực tập tỏ vẽ các gia đình sẽ có thời gian để suy nghĩ, ba ngày sau đến bản tin đầu hẻm ký tên đồng ý.

Trần Khiêm khách sáo tiễn người đi, Trần Trạch đứng bên cạnh, hỏi:

"Anh hai, phá dỡ là gì?"

"Là phá bỏ nhà này và cho chúng ta tiền hoặc là xây nhà lần nữa rồi trả lại cho chúng ta." Trần Khiêm giải thích

"Ồ, vậy anh thích tiền hay nhà?"

Trần Trạch nói chuyện như người lớn bé xíu vậy.

"Không phải anh, là chúng ta, Tiểu Trạch, em thích tiền hay nhà?"

Trần Trạch suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Lấy tiền, như thế anh trai có thể ít làm việc đi chút, theo chơi với em."

Trần Khiêm cười nhéo mặt Trần Trạch, trong tủ sắt là tiền lương mà anh tiết kiệm mấy năm nay, vốn định thuê một phòng nhỏ cạnh trường trung học của Tiểu Trạch, lần này nhà cũ bị phá dỡ, anh tính mua luôn một căn nhà nhỏ, cũng yên tâm hơn.