Trần Trạch cứ đè lên người Trần Khiêm như vậy, bốn chân quấn lấy nhau, hai người ôm một lát, sáu bảy mươi kilogram đè lên người khiến Trần Khiêm thật sự không thở nổi, dường như cậu đã ngủ thiếp đi, từ từ nhắm hai mắt lại, có thể nhìn thấy lông mi cong cong và dấu vết nhàn nhạt của mắt hai mí.
Trần Khiêm cúi đầu, hơi thở vẩy lên trán Trần Trạch, nhột nhột, người trong ngực mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau. Mập mờ lui tới trong ánh mắt rồi quấn quanh toàn thân, anh rụt cổ, vặn vẹo uốn éo,
"Em nặng quá, xuống đi."
Trần Trạch bĩu môi, vẫn là nghiêng người nằm xuống cạnh Trần Khiêm.
"Cho anh mượn điện thoại."
Điện thoại của Trần Khiêm không biết rơi chỗ nào rồi, Trần Trạch hào phóng đưa điện thoại cho anh, nói ra lời thoại phóng khoáng như cho anh dùng black card:
"Anh cứ dùng thoải mái, mật mã là sinh nhật anh."
Sau đó tiêu sái đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Trần Khiêm mở khóa, trên điện thoại có thông báo tin nhắn, người gửi là anh Tiểu Trương, hình như chính là Tiểu Trương, Trần Khiêm không nghĩ nhiều, tiện tay nhấn mở,
[Sếp vẫn ổn chứ?]
[Không có gì đáng ngại.] Sếp tự trả lời.
Sau đó là mấy tấm hình, Trần Khiêm mở ra xem, tất cả ảnh đều là chính mình, lướt lên trên, còn có ảnh chụp lúc mình và Tô Dung đứng ở ven đường.
Được lắm, thằng nhóc họ Trương này.
Trần Khiêm lặng lẽ ghim vụ này vào lòng, thân ở doanh Tào nhưng lòng ở Hán, trở về sẽ từ từ xử lý sau.
"Trần Trạch, anh Tiểu Trương của em tìm này." Anh cố ý nhắc nhở.
Trần Trạch đang hát hò trong nhà vệ sinh nghe thấy thế, cả người run lên, xém chút nữa bắn giọt nước tiểu cuối cùng ra ngoài, cuống quít rửa tay lao ra cửa.
Trần Khiêm tựa vào trên giường bệnh, khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc, không hề mỉm cười, hừ lạnh nói:
"Trần Trạch, nhất em rồi."
Trần Trạch đứng đấy, dáng vẻ như đang bị tra hỏi, quyết định thành thật khai báo.
"Hì hì, anh cũng thấy rồi đó, em chỉ là không nhịn được muốn nhìn anh thôi, em lại sợ anh nhìn thấy em thì thấy phiền, thế là em nhờ anh Tiểu Trương."
Trần Khiêm không để ý đến cậu, thoát khỏi Wechat, làm chính sự trước.
Ban đầu anh định gọi điện thoại, lại bị chuyện nhật ký nói chuyện dây dưa.
Cửa hàng phó nhận điện thoại rất nhanh, báo cáo tình huống, chủ yếu vẫn là bởi vì nơi nào đó của đường ống biến chất, bị lỏng ra mới gây rò rỉ khí ga, gặp đốm lửa thế là cháy, may mà ngoại trừ Trần Khiêm ra thì không còn ai bị thương nữa.
Anh thông báo nhanh hai ba câu, tiệm lẩu không thể buôn bán được nữa. Sau khi bàn bạc với trụ sở chính, Trần Khiêm đề nghị tự mình bỏ tiền túi ra trang trí lại tiệm và trả tiền lương cơ bản cho nhân viên, dù sao bên kia chẳng trích phần trăm ở tiệm này bao nhiêu, thu nhập cũng khả quan, anh không định để công ty gánh quá nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Trạch còn đứng bênh cạnh, Trần Khiêm liếc xéo cậu, cười mắng thằng nhóc xấu xa, vỗ chỗ trống trên giường, cho phép Trần Trạch leo lên giường lần nữa, không lại truy cứu.
Trần Trạch lại nhơm nhớp dựa lại gần.
"Em không nóng à?"
Trần Khiêm đẩy cái đầu không an phận kia ra.
"Anh, anh thiếu tiền à?"
"Không thiếu, sao đó?"
"Anh lấy tiền mình ra phát lương, vậy anh sao bây giờ?"
"Trong nhà còn có tiền chưa dùng hết mà, không để em đói đâu."
Trần Trạch ngồi dậy, chững chạc đàng hoàng nói, "Em không lo chuyện này, em nói là em có tiền, có thể nuôi anh."
"Tiền đâu ra?" Trần Khiêm nghi hoặc.
"Cuối tuần em đi dạy gia sư cho một học sinh tiểu học."
"Chuyện khi nào?"
"Rất... rất sớm trước đó, hôm sinh nhật em cũng đã nhận được tiền lương tháng đầu rồi, vẫn chưa kịp nói với anh."
Trần Khiêm không nói chuyện, bởi vì anh đi làm sớm, không có đi học, quỹ tích trưởng thành của Trần Trạch cũng mang theo chút tâm tư của anh, anh hi vọng rằng em mình có thể không buồn không lo mà sống trong sân trường, không cần lo lắng đến chuyện vụn vặt trong đời sống.
Thấy vẻ mặt anh mình hơi không vui, Trần Trạch lập tức biết ý nghĩ của đối phương.
"Anh, em không có ý gì đâu, em 17 rồi, ăn của anh mặc của anh, thế thì sao em có thể có lập trường để bày tỏ với anh đây?"
Trần Trạch nâng mặt anh lên, "Anh, xin anh cứ đối đãi với em như một người đàn ông thật sự đi, em muốn chăm sóc cho anh, muốn bảo vệ anh, muốn đối xử tốt với anh, tựa như anh đối với em vậy."
Trần Trạch nói rất khẽ, lại va vào đáy lòng Trần Khiêm, sau khi từ cõi chết trở về, dường như cảm xúc của anh đã trở nên nhạy cảm và yếu ớt hơn hẳn, anh cảm thấy sống mũi cay cay, anh nhìn lên gương mặt ngày càng sức sống và góc cạnh trước mắt, khác biệt hoàn toàn với khi còn bé.
"Đúng thế, em lớn rồi."
Trần Khiêm mở miệng nói, anh dùng ngón trỏ chạm lên nốt ruồi son bên cạnh sống mũi của em mình, lại giống như nhấn vào chốt mở gì đó, bị Trần Trạch đột nhiên đứng dậy ôm anh đặt lên đùi cậu, hai người đối mặt, Trần Khiêm cúi đầu, mặt nóng hôi hổi.
Cơ thể Trần Trạch rất nóng, ngoại trừ phát sốt còn do có thứ khác quấy phá.
Nửa người dưới dính chặt vào nhau, bởi vì cử động sinh ra ma sát, Trần Khiêm nhạy cảm phát hiện vật dưới mông mình chậm rãi ngẩng đầu, Trần Trạch có hơi không kiềm chế được, bắt đầu không tự chủ mà cọ Trần Khiêm, cậu cau lông mày, như đang chống lại dục vọng bằng chút lý trí cuối cùng.
"Anh, anh cũng cương rồi."
Trần Khiêm biết thân thể mình biến hóa, có lẽ là ngay lúc cảm nhận được sự thay đổi của đối phương, cũng có lẽ là khi thấy đôi tai đỏ chót và đường vân nhạt nhòa giữa lông mày khi bị tình dục nhuộm đẫm của Trần Trạch, anh cảm thấy máu dịch chảy xuôi, trái tim đập rộn ràng.
Lúc Trần Trạch to gan cởi quần áo bệnh nhân trên người anh mình ra, dường như bị thân thể mình mơ ước đã lâu kích thích, cậu thở hổn hển, ánh mắt dời xuống, nhìn làn da bóng loáng kia, xúc động chạm vào mà không mang theo chút tà dâm nào.
Cậu lại nhìn về khuôn mặt nhắm chặt mắt của Trần Khiêm, giống như một tín đồ thành kính cúng bái thần phật, cậu dùng ánh mắt miêu tả gương mặt nhấp nhô như dãy núi. Lúc tay thò vào lưng quần theo đường cong phần bụng, Trần Trạch khẽ gọi "Anh ơi".
Hai chữ này phảng phất cảnh báo gõ tỉnh Trần Khiêm, anh mở mắt ra, nhìn xem Trần Trạch đang quên cả trời đất, bởi vì tội ác được sinh ra khi ruồng bỏ đạo đức khiến anh không nhịn được mà run rẩy, dương v*t bị một bàn tay to nắm chặt lấy, vuốt ve lên xuống. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được cảm giác mãnh liệt như thế, anh định lùi về phía sau, lại bị Trần Trạch đè đùi lại.
"Anh, anh đừng nhúc nhích."
Cậu chỉ dưới người Trần Khiêm, đồ vật kia chợt chen vào khe mông.
"Anh mà cử động nữa là em không nhịn nổi đâu."
Trần Trạch không dừng lại động tác trên tay, hai năm này, cậu đã tổng kết được kinh nghiệm từ những lần tưởng tượng và mang người nào đó ra để khinh nhờn, tay cậu rất linh hoạt, ngón tay thon dài, lòng bàn tay trượt qua lỗ sáo, khiến Trần Khiêm run rẩy.
Tiếng rên rỉ bị chặn giữa răng và môi tràn ra ngoài, phía trước cũng phun ra đồ vật, Trần Khiêm bắn, tinh dịch của anh văng lên mu bàn tay đầy gân xanh và cổ tay của Trần Trạch, lồng ngực trần trụi của anh đỏ lên, cổ và gương mặt cũng ửng hồng. Trần Trạch tiếp tục động tác, dùng tinh dịch làm bôi trơi, tiếp tục tuốt, lại lần nữa khiến dương v*t trong tay cương cứng, cậu nhìn anh trai xinh đẹp, nhịn không được lật người sang.
Trần Khiêm ngửa mặt lên, sau lưng dựa hết vào trên người Trần Trạch, hai đùi không có gì trói buộc nên mở rộng, bị Trần Trạch cưỡng ép banh rộng ra thêm tí, kẹp tại hai bên bắp đùi mình.
Hai dương v*t sáp lại gần ma sát lẫn nhau, mạch máu trên dương v*t màu nhạt nổi lên cuồn cuộn, Trần Trạch dùng một tay nắm cả hai không hết, đành dụ dỗ Trần Khiêm.
"Anh ơi, chúng ta cùng nhau đi."
Trần Khiêm thò một tay xuống dưới, đầu ngón tay hai người giao nhau, hai bàn tay nắm lấy dương v*t của hai người, bị Trần Trạch dẫn theo tuốt lên tuốt xuống.
Người trẻ tuổi thở dốc bên tai, thanh âm trầm thấp lại gợi cảm, thì thào kêu anh ơi, có khi lại gọi tên, làm Trần Khiêm xấu hổ vô cùng, chỉ có thể lên tiếng ngăn cản,
"Em đừng gọi."
Trần Trạch ngoan ngoãn không lên tiếng, thở ra hơi nóng trêu tai Trần Khiêm, duỗi ra đầu lưỡi nóng hổi, ngậm vào vành tai anh mình, nếm thật tỉ mỉ.
Trần Khiêm khó chịu ngẩng đầu, vừa vặn va vào hõm vai Trần Trạch, kề sát vào động mạch bên gáy của cậu, mạch đập thật nhanh, một nhịp lại một nhịp, rất là mạnh mẽ, hòa lẫn với tần suất động tác trên tay. Một tay khác chặn ở bụng dưới của anh, Trần Trạch nhìn bắp chân co lại của đối phương không ngừng nhịp lên xuống, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
Lúc Trần Khiêm bắn lần thứ hai, kèm theo đó là cơ bắp run rẩy rất mãnh liệt, Trần Trạch còn chưa định buông tha anh, cậu nhét dương v*t nóng bỏng của mình vào lòng bàn tay anh, vân tay thô ráp và kén thịt nhô ra kích thích dương v*t cương thẳng tắp.
"Anh ơi, em khó chịu quá, anh giúp em chút đi."
Trần Trạch lè lưỡi liếm nốt ruồi trên gáy Trần Khiêm, giọng nói khó nhịn cực kỳ, mặt già Trần Khiêm thẹn thùng, dưới sự lừa gạt của thằng nhóc lưu manh kia, anh cũng giúp đó, chẳng qua là chẳng ra gì. Có điều, Trần Trạch rất thỏa mãn, chỉ mới nghĩ đến chuyện đây là anh mình, Trần Trạch đã có thể nổi điên phát khùng, lúc cao trào cậu trầm thấp kêu rên hai tiếng, cắn vào trên vai Trần Khiêm, in lên dấu ấn của bản thân, thỏa mãn bắn lên đùi anh.
Qua một lát sau, cuối cùng hai người cũng ra khỏi tình triều, Trần Trạch hoàn toàn không giống một người phát sốt, lúc này đã khỏe như trâu mà chạy đôn chạy đáo, cậu lau hết tinh dịch trên người cả hai, quan tâm chiếu cố người bệnh.
"Em chờ tí."
Trần Trạch lau sạch đùi Trần Khiêm rồi mặc quần vào cho anh, còn không quên trộm một nụ hôn, bị Trần Khiêm gọi lại.
Hai người chạm trán vào nhau, nhiệt độ ngang bằng.
"Ừm, hạ sốt rồi."
Trần Khiêm yên lòng.
Trần Trạch nhếch miệng cười một tiếng, "Đúng vậy đó, sớm biết tuốt một lần là ổn thì đã sớm..."
"Em ngậm miệng, sao trước đó anh không nhận ra da mặt em dày thế chứ." Trần Khiêm ngắt lời.
Trần Trạch lại cười hì hì hai tiếng, vui vẻ vào nhà vệ sinh múc nước, nói muốn lau người cho Trần Khiêm, anh phát hiện càng ngày mình càng không quản được thằng em này, hết lý do này lại đến lý do khác, mình chỉ có thể ngậm bồ hòn, nên dứt khoát im lặng.
Lúc Trần Trạch lau người cho anh cũng không thành thật, ngón tay phải vô tình hoặc cố ý lướt qua điểm nhỏ trước ngực, đi đi lại lại mấy lần, Trần Khiêm không thể nhịn được nữa, nhưng vẫn không nỡ mắng, đành đợi Trần Trạch chơi xong, kiềm chế lại bớt.
Hai người tắt đèn nằm trên giường, ngón út Trần Trạch ôm lấy Trần Khiêm, thỉnh thoảng lại cào một cái, bị Trần Trạch cầm lại, rốt cuộc hài lòng, không đùa nữa.
Sáng sớm hôm sau, lúc Trần Khiêm tỉnh lại, phát hiện mình ngã chổng vó chiếm hết chiếc giường nhỏ, còn người kia đã sớm chạy không thấy bóng dáng đâu, bên giường có đặt điện thoại của Trần Trạch, phía dưới có một tờ giấy, "Đi học đây, yêu anh ~"
Trần Khiêm nhét tờ giấy vào trong túi áo, cúi đầu cười khẽ.