Tìm Không Thấy Người

Tìm Không Thấy Người - Chương 28




Edit: Zet



Trước hôm đi Đài Trung, có lẽ hơi bất an khiến Trần Hải Thiên mất ngủ, hôm sau tinh thần xuống dốc, thêm lần đầu ngồi tàu cao tốc, một giờ đi xe khiến Trần Hải Thiên muốn ói vô cùng, hình như nội tạng còn để lại Đài Bắc, thể xác thì đến Đài Trung.



Khi đi thang cuốn sắc mặt hắn đã trắng bệt, đi một nửa thì thấy Trang Tuyết mặc áo Polo màu xanh ngọc, biểu cảm vừa ôn hòa vừa ngại ngùng, đứng ở cuối thang cuốn ngoắc hắn.



“Say xe?” Trang Tuyết nghi hoặc hỏi.



“Không phải, tôi không say xe, có lẽ cơ thể không thích ứng kịp với tốc độ của tàu.” Trần Hải Thiên thở mạnh, thầm nghĩ muốn quen với cảm giác cơ thể không có nội tạng.



“Vậy lúc trở về cậu nên ngồi xe buýt, gần nhà tôi cũng có một trạm, kỳ thật thời gian tôi từ nhà tới đây so với cậu đi tàu cao tốc tới đây là bằng nhau, đi thôi.” Trang Tuyết mở cửa một chiếc March trắng, không có đuôi, trong xe treo đủ loại thú bông, ghế sau có một con thỏ nhồi bông trắng cực lớn.



“Xe của em gái tôi,” Trang Tuyết thấy biểu cảm của Trần Hải Thiên, nhanh chóng giải thích, “Ba mẹ tôi vừa về Đài Loan nên lấy xe tôi đi du lịch rồi.”



“Ờ.” Trần Hải Thiên yên lặng ngồi vào ghế phó lái, không hỏi tiếp ba mẹ Trang Tuyết đang ở quốc gia nào. Đối với chuyện riêng của người khác, trừ phi đối phương chủ động nói ra, không thì hắn hiếm khi hỏi tới.



Bảng hiển thị trước ghế lái có đặt vài con thú nhồi bông, hắn vật lộn với tốc độ siêu nhanh trên đường cao tốc xong mới chỉ vào người bánh mì màu nâu: “Cậu biết chỗ mua con này không?”



“Con đó? Chơi máy gắp thú bông, thích thì lấy hết đi, đừng khách sáo,” Trang Tuyết thờ ơ nói, thò tay với lấy những con đó xuống, “Tất cả đều là tôi gắp được, còn một thùng lớn ở nhà, đợi lát nữa để cho cậu chọn.”



Trần Hải Thiên giật mình, đối với hắn máy gắp thú bông tựa như quán cơm sườn ở đầu hẻm, tuy thấy vô số lần nhưng không muốn thử. “Chơi dễ lắm à?”



“Rất khó, nhưng tôi là thiên tài gắp thú bông.” Vẻ mặt Trang Tuyết rất nghiêm túc, nói xong còn gật đầu khá mạnh, “Thiên, giỏi không.”



“Ờ, giỏi quá.” Trần Hải Thiên nói không hề có chút thành ý nào.



Trang Tuyết lặng thinh, bỗng nhiên cười ra tiếng, cười xong mới giải thích với Trần Hải Thiên, “Không có gì, chỉ là nghĩ đến, nếu là hai năm trước, nếu tôi kể cái thùng thú bông đó, cậu sẽ hỏi bí quyết, tôi sẽ nói cậu cần tích điểm, cậu nói sẽ đốt điểm cho tôi, ha ha……” Nói xong vì hoài niệm mà than vãn, “Haiz, hai năm đó được nói chuyện với cậu vui thật đấy, có thể tìm được một người ngang tài ngang sức để nói chuyện phiếm quả là khó.”



“Đúng rồi,” Trần Hải Thiên cũng nhịn không được cười, ngừng một lát, còn nói: “Nếu bây giờ mà vẫn liên lạc qua mạng, có lẽ sẽ nhạt nhẽo.”



Chẳng biết có phải do thời tiết của Đài Trung hay không, Trần Hải Thiên cảm thấy ánh mắt giữa hai người họ rất sâu sắc, lúc trước họ chẳng có gì nhiều để nói với nhau, bây giờ cảm thấy thật thân thiết.



“Hẳn là vậy.” Trang Tuyết trả lời rất nhanh, “Khi đó tôi bị áp lực từ cuộc sống mới sinh ra tính cách như vậy, nhưng tính cách đó đã ở sẵn trong tôi, chỉ là không rõ ràng đến vậy, tôi ngoài đời là một người hướng nội, hay ngại ngùng.”



“Ừ, tôi nghiêm túc và thẳng thắng.” Dưới ánh nắng rực rỡ, Trần Hải Thiên nháy mắt một cái, cảm thấy nội tạng ở Đài Bắc đã chạy tới Đài Trung, hợp làm một thể với thân xác, mạch máu dường như đang rất vui vẻ, chậm rãi thông suốt.



“Ngài khách sáo quá.” Trang Tuyết bẻ lái, ra khỏi đường cao tốc.



“Không dám, không dám.” Trần Hải Thiên vươn tay lấy con núp bê màu nâu.



Xe từ đường cái chạy vào con hẻm nhỏ của khu dân cư, Trần Hải Thiên tò mò nhìn chung quanh, chỉ có một ngôi nhà ba tầng, có vẻ đã xây từ lâu lắm rồi, trước cửa chất đầy đồ vật linh tinh và chậu hoa, mấy ông lão tụ lại thành tốp năm tốp ba ngồi trên ghế dựa nói chuyện phiếm; Toàn bộ là nhà trệt và có sân nhỏ, tường bằng gạch đỏ, nóc lát bằng ngói, cánh cửa bị bạc màu giống như nhúm chăn bông cũ.



“Đây là…… Quyến thôn?” Trần Hải Thiên không chắc chắn lắm, hắn chỉ xem trên TV và hình ảnh trên mạng.



“Đúng.” Trang Tuyết cho xe chạy chậm lại rồi đậu ở bên hiên, “Tôi mang cậu đến nơi làm đậu phụ thúi, bây giờ đã hơn hai giờ, chuẩn bị một chút, đúng ba giờ là xuất phát.”



Trang Tuyết xuống xe, mấy ông lão phía trước dùng cái giọng đặc tiếng địa phương hô: “A Tuyết, cho hai bàn đi.”



“Vâng, cháu bắt chảo cho nóng, lát nữa bưng lên cho chú.” Trang Tuyết cũng trả lời thật lớn, mở cốp xe, ôm ra một hộp nhựa chứa đầy dưa chua.



Trần Hải Thiên nghe hai người đối thoại, rốt cuộc hiểu vì sao khẩu âm của Trang Tuyết có chút lạ, rõ là nhiễm từ mấy ông lão ở đây, dứt âm cuối, cắn chữ tương đối rõ ràng.boy love truyen




Hắn đi cùng Trang Tuyết trên con hẻm ngắn nhưng rộng rãi, trái phải là hai hộ gia đình, đều là nhà trệt có sân, mỗi nhà giống một tòa thành cũ nát, không gian tĩnh lặng, con hẻm không có một bóng người.



Trang Tuyết mở cánh cửa sắt đỏ thẫm cuối con hẻm, đẩy cửa đi vào trước, rồi nói với Trần Hải Thiên: “Mùi ở đây khá nặng, cần chuẩn bị tâm lý.”



Trần Hải Thiên gật gật đầu, cùng đi vào khoảnh sân rất nhỏ, chính giữa sân là chiếc xe đẩy, thoạt nhìn có vẻ cũ kỹ, nhưng rất sạch sẽ, bên phải là chảo dầu, bên trái để đồ lặt vặt, phía dưới là bình gas nhỏ, không có bảng hiệu.



“Cái xe này đã dùng được hai mươi năm, là cái xe yêu thích thứ ba của ông nội tôi, tự ông ấy đóng đấy.” Trang Tuyết vén màng cửa bằng lụa mỏng để cho Trần Hải Thiên đi vào, khi đẩy cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt.



Phòng khách khá nhỏ, cửa sổ lớn hướng ra sân, để ánh nắng chiếu vào trông rất sáng sủa, nền nhà là gạch sỏi, tường màu trắng, cửa và khung cửa sổ là màu lam, thường xuyên quét dọn nên rất sạch sẽ, bên tay phải có hai phòng, một phòng trong đó để đầy bát đũa, một phòng khác rỗng tuếch, phía trước có một cánh cửa gỗ, nối với phòng bếp.



Trần Hải Thiên đứng ở nơi đó, nền gạch sỏi dưới chân hơi tỏa sáng khiến hắn mê muội, tựa như đứng trên bãi sỏi của một con suối, không khí phảng phất mùi của đồ chua lên men, không khó ngửi, ngược lại giống như mùi của một vị thuốc nào đó.



Kế cửa sổ lớn đặt một cái bàn trà nhỏ và hai cái ghế dựa, trên mặt đất là một cặp loa, ngoài ra chẳng còn vật gì khác, một trong hai cái ghế có đặt mấy quyển sách, Trần Hải Thiên nhìn thử, thế mà toàn là sách tiếng Anh.



Trần Hải Thiên chưa từng hỏi quá trình học tập của Trang Tuyết, phát hiện này khiến hắn bất ngờ.




Trang Tuyết lấy máy MP3 trong túi ra, nối dây với cặp loa, một thứ âm nhạc du dương vang lên.



“Tôi phải chiên hai bàn Trần gia gia, cùng làm chứ?”



“Ừ, Stan Getz.”



“Đúng.” Trang Tuyết mỉm cười, mang Trần Hải Thiên đi vào phòng bếp, mùi lên men càng nồng, nhưng Trần Hải Thiên không chán ghét.



Phòng bếp cũng khá nhỏ, trên bếp lò là chảo dầu, sát tường có hai cái bàn dài, trên mặt bàn là mấy chồng hộp nhựa, có lớn có nhỏ, bên trong chứa đậu hủ và sữa đậu, trên nắp có tờ giấy viết ngày và tên, còn có mấy lọ tương ớt và tương. Ngoài ra chẳng còn gì nữa.



“Đó là hàng của một số chủ quán và khách đặt trước, hôm nay ngâm, ngày mai ăn,” Trang Tuyết vừa đun chảo dầu, vừa giới thiệu, “Nước đậu này là công thức đặc biệt của ông tôi, phải bỏ thêm thuốc bắc nếu không nó chẳng giống đâu, mùi của nó nhàn nhạt, dưa chua cũng là tự làm, vùng này có rất nhiều người đã ăn từ nhỏ đến lớn, không thiếu khách hàng trung thành.”



Có bí quyết phải lấy cho bằng được. Giọng của Lương Mĩ Lị vang lên trong đầu Trần Hải Thiên, hắn không nói gì lắc lắc đầu, muốn đuổi cái giọng ấy ra khỏi não, “Hiện giờ vẫn kịp chứ? Tôi đã hứa sẽ đem một ít về cho đám bạn.” Còn muốn làm thành bánh đậu đỏ.



“Đương nhiên là không thành vấn đề, đến đây đi, đừng để bị bắn trúng là được, Trần gia gia mà chạy vào đây là có án mạng đấy.” Chảo dầu đang bốc hơi nóng, Trang Tuyết ném vào đó vài miếng đậu hủ, một lát sau mùi hương tỏa ra, tràn ngập căn bếp.



Trang Tuyết cầm đôi đũa, vừa trở mặt mấy miếng đậu hủ vừa hướng dẫn hắn, dùng những kỹ xảo mới lạ để chiên, và dựa vào âm thanh nào thì xác định nó đã chín tới một cảnh giới hoàn mỹ.



“Mỗi âm mỗi khác, giống như rang cà phê vậy.” Trần Hải Thiên khẽ gật đầu, khắc sâu những kỹ xảo ấy vào trong đầu.



“Thế à? Vậy lần sau tới lượt cậu dạy tôi cách rang.”



“Được, nhưng phải uống thử trước đã.”



“Vậy cậu dạy tôi cách uống.” Trang Tuyết để những miếng đậu hủ đã chiên xong lên giá, cười cười nhìn Trần Hải Thiên.



Trần Hải Thiên gật gật đầu, “Tôi đã mang rất nhiều loại cho cậu, để nữa tôi dạy cậu.”



“Được, nhưng nơi này không có cái tách nào, sau khi xong thì đến nhà tôi vậy, uống cà phê rồi đi dạo chợ đêm,” Trang Tuyết nói xong, gắp những miếng trên giá lên giấy thấm dầu, mỗi lần lấy xuất hiện một cái lỗ, để tương ớt và xì dầu vào, đặt dưa ở bên cạnh, “Tôi đem cho Trần gia gia, cậu tự chiên thử đi.”



Vì thế trong một thời gian ngắn Trang Tuyết rời khỏi, Trần Hải Thiên chiên ra ba khối đen đen, Trang Tuyết về nhìn thấy mà không nói gì, nhưng Trần Hải Thiên biết mình đang bị cười nhạo.